Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 226: Bị Cô Lập




Tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn là đầu lĩnh của Bắc Vọng Châu ngạo nghễ đi ra, chiếm cứ một cái trận pháp cấm chế, nói:

"Hai người chúng ta vị trí này, mọi người chắc không có ý kiến gì chứ?”

Bên phía bọn họ vốn là ba người, nhưng vừa rồi đã chết một hiện tại chỉ còn hai người.

Vừa nói vừa vẫy tay gọi tên tu sĩ đi cùng y, hiển nhiên y cho rằng phía y mặc dù có hai người, nhưng trên thực tế nếu như trong trận pháp cấm chế này thật sự là Linh Dược Viên thì một mình y nhất định phải chiếm được phần lớn linh dược.

Cách làm của tên tu sĩ này toàn bộ đều rơi vào mắt của mấy tên tu sĩ có thực lực cường hãn nhất nơi này, vội vàng chiếm cứ một trận pháp cấm chế.

Đại sư tỷ Tuyên Tình Quân của Đấu Đan Cốc mang theo ba người sư muội chiếm lấy một trận pháp cấm chế, mà ba người Từ Bắc Vọng cùng hai sư đệ đồng thời chiếm cứ một trận pháp cấm chế. Một tu sĩ Kim Đan viên mãn còn lại của Đông Huyền Châu cùng hai người đồng môn chiếm một cái.

Vốn là thời điểm Đông Huyền Châu tiến vào nơi này chiếm cứ bốn Truyền Tống Trận, nhưng bây giờ bởi vì Bắc Tiểu Lục thực lực yếu nhất cho nên một tên Kim Đan tầng tám bên Bắc Vọng Châu chiếm cứ, như vậy bên Bắc Vọng Châu chiếm cứ bốn cấm chế.

Trận pháp cấm chế thứ ngoại trừ năm gã tu sĩ Kim Đan đại viên mãn, hai cái còn lại cũng là Kim Đan tầng chín. Nhưng chỉ trong chốc lát, ngoại trừ Bắc Tiểu Lục không chiếm cứ được trận pháp nào, thì tất cả tu sĩ ở đây đều có nơi thuộc về mình.

Hai gã Kim Đan tầng chín và tám của Bắc Vọng Châu sở dĩ không mỗi người nào đoạt lấy một Truyền Tống Trận để đi vào, mà là dùng cùng một Truyền Tống Trận để đi vào, bởi vị hai người bọn họ nếu chiếm cứ một Truyền Tống Trận còn an toàn một chút, vì hai người bọn họ cùng một môn phái, hơn nữa môn phái của bọn họ chỉ có hai người bọn họ, không cần thiết phải chiếm hai cái Truyền Tống Trận.

Nhưng hiện tại không giống lúc trước, nếu như trong bảy trận pháp cấm chế này là Linh Dược Viên, bọn họ nhất định phải mỗi người chiếm một cái, Linh Dược Viên mà, không ai ngại có được nhiều đúng không?

Mạc Vô Yên của Phái Hoa Sơn nhìn tình huống như vậy lập tức trợn tròn mắt, y vất vả lắm mới tiến vào bí cảnh, cuối cùng ngay cả miếng súp cũng không có, nói không chừng cuối cùng còn không có cách nào ra ngoài.

Khi y nhìn thấy có một tên tu sĩ Kim Đan tầng tám của Bắc Vọng Châu một mình một người chiếm cứ một trận pháp dược INrfAD viên, lập tức nhìn về phía Bắc Tiểu Lục.

Nhưng y phát hiện dường như Bắc Tiểu Lục cũng không có ý định ra mặt, nhất thời không chịu nổi, y không hề do dự đi tới trước mặt tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia lấy ra một viên Linh Tinh, nói:

"Bằng hữu, ngươi hiện tại chỉ có một người, viên Linh Tinh này các hạ cầm đi, ta không cần nhiều chỉ cần ba phần dược liệu trong đó là được”.

Linh Tinh mặc dù trân quý nhưng dù sao cũng chỉ có một viên, hơn nữa y đã lãng phí hai viên cho Bắc Tiểu Lục lúc trước, nếu như đi vào không thu hoạch được gì, y khó mà chấp nhận được.

Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia mặc dù một mình một người chiếm cứ một trận pháp cấm chế, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Mặc dù y khẳng định chính mình không e ngại Bắc Tiểu Lục, nhưng một khi có Mạc Vô Yên có tu vi Kim Đan tầng bảy ở bên cạnh hỗ trợ, cũng không phải không tốt. Nhưng khiến cho y không nghĩ tới đó là tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy của Đông Huyền Châu này lại lấy ra một viên Linh Tinh, lại chỉ cần ba phần dược liệu trong trận pháp cấm chế, điều này khiến cho y nhất thời thoải mái.

Bởi vì như vậy cho nên y gần như không hề do dự liền đồng ý với yêu cầu của Mạc Vô Yên. Trừ phi y là tên ngốc mới để cho Mạc Vô Yên liên thủ với Bắc Tiểu Lục đối phó y.

Ngay cả mấy tên tu sĩ Kim Đan viên mãn không khỏi cảm thán tên tu sĩ Kim Đan tầng tám này vận khí tốt, y chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan tầng tám lại có thể chiếm bảy phần Linh Dược Viên.

Bắc Tiểu Lục chỉ là Kim Đan tầng một, cho dù lợi hại hơn nữa thì đối mặt với một gã Kim Đan tầng bảy cùng một gã Kim Đan tầng tám, hắn không có cách nào cướp được Linh Dược Viên.

Trong chốc lát, đám tu sĩ kết thành đội riêng biệt ở bảy trận pháp cấm chế. Nếu như bên trong trận pháp cấm chế này thật sự là Dược Viên, như vậy Bắc Tiểu Lục cuối cùng sẽ không chiếm được gì.

Mục Linh vừa định gọi Bắc Tiểu Lục, liền nhìn thấy Đại sư tỷ nhìn nàng với ánh mắt nghiêm túc, liền thở dài. Nếu như gọi Bắc Tiểu Lục đến bên đây tương đương với việc phải chia một phần cho Bắc Tiểu Lục. Nghĩ tới đây, nàng không thể không nghe lời sư tỷ, cúi đầu không dám nhìn Bắc Tiểu Lục.

Trong lúc Bắc Tiểu Lục đang suy tư thì đám người đã phân chia xong cấm chế trận pháp, khi hắn nhìn qua bảy trận pháp cấm chế đã bị chiếm cứ chỉ hơi chút ngạc nhiên. Mấy người này trong lúc hắn thất thần đã phân chia xong rồi nha!

Hắn nhìn thoáng qua tình cờ nhìn về phía Mạc Vô Yên.

Thấy Bắc Tiểu Lục nhìn về phía mình, tên tu sĩ Kim Đan tầng tám cùng Mạc Vô Yên nhất thời cảnh giác. Y chiếm cứ cấm chế Dược Viên này, dựa theo đạo lý thì Bắc Tiểu Lục không nên tới gây phiền toái với y.

Bởi vì Dược Viên cuối cùng còn chưa khẳng định là thuộc về ai, cho nên tất cả mọi người đều nhìn về phía Bắc Tiểu Lục, bọn họ cho rằng với biểu hiện bên ngoài của Bắc Tiểu Lục, hắn nhất định sẽ đấu một trận với tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia.

Nhưng lại không có ai coi trọng Bắc Tiểu Lục. Đừng nói là Bắc Tiểu Lục không thể đánh thắng tu sĩ Kim Đan tầng tám, cho dù hắn đánh thắng được tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia, thì Mạc Vô Yên nhất định sẽ giúp tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia, dù sao bọn họ bây giờ cũng đang đứng cùng lập trường.

Ngoài dự liệu của mọi người, Bắc Tiểu Lục chỉ hơi nhếch miệng cười quỷ dị nhìn tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia, không có ý tứ muốn động thủ. Thậm chí những trận pháp cấm chế khác hắn cũng không có ý muốn động thủ, hắn cất bước tiến lại gần phía căn nhà gỗ.

Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia thấy Bắc Tiểu Lục không tới tìm mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng còn khinh bỉ Bắc Tiểu Lục, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

Bên trong căn nhà gỗ nhỏ không có gì, mấy tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn cùng Kim Đan hậu kỳ đã xác nhận, cho nên sau khi Bắc Tiểu Lục tiến vào căn nhà gỗ nhỏ kia không ai để ý hắn nữa.

Vị tiểu sư muội Yêu Yêu của Đấu Đan Cốc thấy Bắc Tiểu Lục tiến vào căn nhà gỗ nhỏ kia, có chút kỳ quái hỏi một câu:

"Đại sư tỷ, không phải tỷ vừa nói hắn nhất định sẽ tìm người kia đoạt lấy Dược Viên sao? Tại sao hắn lại đi vào nhà gỗ, dường như hắn từ bỏ?”

Khuôn mặt của Tuyên Tình Quân hơi đỏ lên, nàng cũng đang rất không hiểu dựa theo tính cách của Bắc Tiểu Lục, đồ của hắn mà bị người khác cướp đi, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhưng hắn chỉ nở nụ cười với tên trai đoạt trận pháp cấm chế của mình, cũng không có động thủ. Đây không giống tác phong làm việc của hắn?

Mục Linh thở dài, nàng biết không phải Bắc Tiểu Lục không muốn đi tranh giành, mà là bảy Dược Viên này bất luận hắn lựa chọn người nào, hắn luôn rơi vào thế yếu. Nàng thở dài một hơi.

Bên cạnh Thu Thiền khẽ nói:

"Người khác đều công kích trận pháp cấm chế rồi, chúng ta cũng bắt đầu đi”.

Theo mấy người Đấu Đan Cốc công kích trận pháp cấm chế kia, tất cả mọi người đều động thủ bắt đầu công kích cấm chế. Mấy tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ phát hiện sau khi Bắc Tiểu Lục tới căn nhà gỗ nhỏ kia tựa hồ không có hành động gì, cũng không ai để ý tới hắn nữa, bắt đầu công kích trận pháp cấm chế.

Dù sao cho dù Bắc Tiểu Lục muốn làm gì, cũng không thể một người tới khiêu chiến mười chín người đúng không.

Mười chín người đồng thời công kích bảy trận pháp cấm chế của Dược Viên, trong nháy mắt trong sơn cốc tràn ngập tiếng nổ lớn

Bắc Tiểu Lục ở trong nhà gỗ nhỏ kia bắt đầu luyện chế một vài trận kỳ, thậm chí còn luyện chế ra một vài miếng ngọc bài.

Theo Bắc Tiểu Lục bắt đầu luyện chế trận kỳ, thì mười chín người kia cũng bắt đầu công kích trận pháp, mọi người tiến vào sơn cốc tựa hồ đều có công việc của mình. Không ai tiến vào căn nhà gỗ quấy rầy Bắc Tiểu Lục, Bắc Tiểu Lục cũng không ra ngoài can thiệp mấy người đang công kích trận pháp cấm chế.



Không thể không nói bảy trận pháp cấm chế này tương đối cường hãn, trải qua nửa ngày công kích, bảy trận pháp này dường như không buông lỏng được bao nhiêu.

Nếu mười chín người đồng thời công kích một trận pháp cấm chế đã sớm xong nhưng ai cũng biết chuyện này là không thể, cho nên không ai nói thêm câu gì, mỗi người một việc.

Sau khi công kích cả nửa ngày, rất nhiều tu sĩ đã bắt đầu nghỉ ngơi. Nhưng cũng không có ai tiến vào căn nhà gỗ để nghỉ ngơi. Tựa hồ mọi người trong sơn cốc đều chấp nhận căn nhà gỗ nhỏ đó là của Bắc Tiểu Lục, trận pháp bên ngoài là của bọn họ.

Vạn nhất bọn họ có người tiến vào nhà gỗ đó, tạo thành nhược điểm cho Bắc Tiểu Lục, Bắc Tiểu Lục có thể quang minh chính đại tham dự cuộc tranh đoạt Dược Viên ở bên ngoài. Mặc dù bọn họ không sợ Bắc Tiểu Lục, nhưng Bắc Tiểu Lục thật sự là một kẻ điên, hiện tại tất cả mọi người đều biết.

Nếu như hắn không phải kẻ điên, thì sao dám trùng kích Kim Đan khi đang giao thủ với người khác? Ở thời điểm mấu chốt này, không người nào nguyện ý trêu chọc một kẻ điên, cho dù muốn chọc cũng phải sau khi có được linh dược trong tay rồi mới nói.

Ba ngày sau, khi rất nhiều người phát hiện Bắc Tiểu Lục ở bên trong nhà gỗ không ngừng bố trí trận pháp, mặc dù có chút tò mò nhưng không ai nghĩ sẽ dò xét. Họ nghĩ rằng Bắc Tiểu Lục không tranh đoạt được vật gì cho nên quyết định tu luyện, dù sao trong đây linh khí rất nồng đậm.

Người khác nghĩ không sai, Bắc Tiểu Lục thật sự bắt đầu tu luyện trong nhà gỗ. Hắn cũng biết, với tu vi hiện tại của hắn, bất luận hắn chọn trận pháp cấm chế nào, cũng sẽ không chiếm được tiện nghi gì.

Trong sơn cốc này linh khí vô cùng đầy đủ, công thêm Linh Tủy mà Bắc Tiểu Lục có, hắn quyết định củng cố tu vi của mình.




Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước