Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 220: Tu Sĩ Bắc Vọng Châu



“Chúng ta tranh thủ nhanh đi thu thập đồ tốt”

Tiền Đa Đa nói xong xoay người rời đi, đi tìm linh dược quý hiếm hái. Bọn hắn phải nhanh chân trước bọn người bên ngoài, chỉ có thể ưu tiên lựa chọn những vật liệu cao giai mà hái.

Bắc Tiểu Lục cùng Tiền Đa Đa mỗi người tách ra một hướng, riêng phần mình đi thu thập. Nơi này bên trong quả nhiên đều rất nhiều linh thảo, thể nào độ khó đi vào lắm quy củ như thế. Có điều dạo một vòng bên ngoài hắn vẫn chưa thấy linh dược nào trên cấp năm.

Cũng một phần trình độ tu chân của Đông Huyền Châu khá kém, cho nên những bí cảnh như này thật sự làm đám tu sĩ hơi bị điên cuồng. Cho nên không gian tồn tại của linh thảo tương đối khó thành lập, quan hệ tới hoàn cảnh thiên địa, hạn chế rất lớn tới khả năng xuất hiện linh dược cao cấp.

Trừ khi có cơ duyên đặc thù, ví dụ như một bộ thi thể của cường giả Thừa Đỉnh trở lên chẳng hạn, thì có khả năng thai nghén ra một cây linh dược cấp bảy. Bắc Tiểu Lục chọn theo chủng loại, ngay cả rễ cũng đào lên đưa vào trong Nhẫn Ngũ Hành.

Hắn thu thập nhanh gọn dứt khoát từ nơi này đến nơi khác, liền nghe thấy một tiếng trầm hưởng. Không xong người bên ngoài đã bắt đầu khảo hạch tư cách tham gia.

Bỗng nơi xa cùng lúc cũng truyền tới một âm thanh.

“Mặt đen huynh đệ, mau tới đây nhanh!”

Chỉ nghe Tiền Đa Đa kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết. Thân hình mập mạp của hắn xuất hiện, phía sau chạy tới một đầu yêu thú hơn nữa còn đạt tới Kim Đan viên mãn!

" Tên mập chết dẫm, sao ngươi kéo nó tới đây?”

Bắc Tiểu Lục vội bỏ chạy.

" Tiền gia nào biết ngươi ở đây!”

Tiền Đa Đa oan ức nói.

" Có điều, chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Sau này ngươi chính là huynh đệ của Tiền gia ta!”

" Đừng, ta sợ bị ngươi bán còn phải đếm tiền thay ngươi!”

Bắc Tiểu Lục khinh bỉ. Tên mập mạp này quá gian trá.

" Ta nhổ vào, ngươi lại dám ghét bỏ Tiền gia!”

Tiền Đa Đa cũng trừng mắt đi qua.

Con yêu thú phía sau là một con Lam Khuyển hai đầu trông khá lạ, Bắc Tiểu Lục chưa gặp loại yêu thú này bao giờ nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn bỏ chạy.

Ba thân hình đuổi rượt nhau.

Bắc Tiểu Lục quyết định tách ra với tên xui xẻo Tiền Đa Đa này.

“Ta đi trước đây!”

Nói xong Bắc Tiểu Lục dùng Huyễn Diệt Lôi Quang Độn biến mất khỏi nơi đây, để lại Tiền Đa Đa trong sự ngỡ ngàng.

“Ta con mẹ nó, An Lục ngươi cái đồ khốn kiếp”



Ba ngày sau,

Bắc Tiểu Lục một mực tìm kiếm linh dược tài nguyên thu hoạch phải nói tương đối khá. Đang hành tẩu trong rừng rậm phía trước truyền tới âm thanh đánh nhau.

Keng keng keng…

“Ồ, người quen”

Bắc Tiểu Lục cảm giác không khí ở nơi này không đúng lắm. Bên Thu Thiền và bên còn lại giống như đang giằng co, hiển nhiên vì một việc gì đó mà hai bên chưa đàm phán thỏa đáng.

Bắc Tiểu Lục lại nhìn phía ngoài sơn cốc đã đổ nát không chịu nổi, suy đoán trước đó ở nơi này khẳng định đã có một cuộc chiến. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hai bên lại ngừng lại.

Bắc Tiểu Lục thân hình dần dần hiện ra, dường như cũng có vài người như hắn, mọi người cũng không quá tỏ ra ngạc nhiên. Sau đó mọi người bắt đầu chọn đội.

Vừa lúc đó, lại thêm mấy đường kiếm quang bay tới, đảo mắt hai bên đã có thêm vài tu sĩ Kim Đan.

“Tốt lắm, nhân số đã đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi”

Một tu sĩ Kim Đan viên mãn bên đội kia nhìn thấy mấy người này, liền lập tức bước ra nói.

Bắc Tiểu Lục vừa đến liền phát hiện ra Mục Linh muốn đến hỏi nàng xem có chuyện gì, thì lại thấy nàng ta và Thu Thiền đi về phía một nữ tử xinh đẹp chừng ba mươi tuổi. Bên cạnh người này là một thiếu nữ thoạt nhìn mới mười mấy tuổi, trong lòng Bắc Tiểu Lục tự nhủ, một nàng nhóc thế này thì thật sự nên để ở nhà.

" Đại sư tỷ”

Mục Linh và Thu Thiền hưng phấn hô lên, khiến cho Bắc Tiểu Lục biết nàng gái này cũng là người của "Đấu Đan Cốc".

Đợi cho bốn người của "Đấu Đan Cốc" tụ họp lại một chỗ, lúc này Bắc Tiểu Lục mới đi đến bên cạnh Mục Linh. Bên này Mục Linh cũng phát hiện ra Bắc Tiểu Lục đi đến, nhưng không có nhận ra bởi vì hắn đã thay đổi thành một tên nam tử mặt đen.

“Vị đạo hữu này có gì chỉ giáo?”

Bắc Tiểu Lục truyền âm “Ta Bắc Tiểu Lục đây”

Mục Linh ánh mắt hơi sáng nhìn chằm chằm hắn, truyền âm lại “Là ngươi, ngươi đây là dị dung?”

Bắc Tiểu Lục gật đầu, hắn khẽ hỏi:

"Những người bên kia là ai thế?”

Mục Linh kinh dị nhìn hắn nói:

“Ngươi không biết, ôi trời ơi…không ai từng nói cho ngươi biết bí cảnh dược cốc này không chỉ có tu sĩ Đông Huyền Châu tham gia hay sao?”

“Cái gì? Có châu khác tham gia”. Bắc Tiểu Lục giật mình, chẳng phải sư tôn đã khóa chặt nơi đây rồi hay sao?.

Mục Linh gật đầu xác nhận, nói tiếp: “Bí cảnh này có cả tu sĩ Bắc Vọng Châu nữa, đương nhiên bọn IV7S5y họ cằn cỗi hơn chúng ta nhưng cũng không thể coi thường”

Bắc Tiểu Lục ánh mắt mê mang không biết đang suy nghĩ điều gì. Sau đó hắn chợt hỏi:

“Vậy nơi đây đang xung đột chuyện gì vậy?”

Mục Linh mê mang lắc đầu nói:

"Ta cũng không rõ nữa”.

Vị Đại sự tỷ kia cũng nghi hoặc nhìn Bắc Tiểu Lục, nàng ta không nhận ra hắn. Hiện giờ lại thấy một tu sĩ Trúc Cơ như Bắc Tiểu Lục mà nói chuyện trống không với Mục Linh như vậy, mà Mục Linh lại không tức giận. Nàng cũng biết tính tình sư muội mình thế nào, tuyệt đối không dễ nói chuyện như vậy.

Thu Thiền lại nhìn Bắc Tiểu Lục một cái rồi mới lên tiếng:

“ Trong Bình Nguyên dược cốc còn có một di tích rất lớn, nghe nói trong đó linh thảo nhiều không kể xiết, hơn nữa một số dược liệu trân quý cấp năm trở lên cũng có, thậm chí còn có cả "Hoàn Hồn quả" – linh dược cấp tám nữa”.

"Hoàn Hồn quả", thứ này Bắc Tiểu Lục đương nhiên bất, đây là một loại linh dược nghịch thiên. Nghe nói sau khi tu sĩ chết đi, chỉ cần bảo vệ tốt thân thể thì có thể dùng "Hoàn Hồn quả" luyện chế "Dưỡng Hồn đan". Thứ này thậm chí có thể từ từ chữa trị thần hồn của tu sĩ đã chết, ngàn vàng khó cầu”.

" Di tích mà ngươi nói ở đây?”

Bắc Tiểu Lục lập tức lên tiếng hỏi.

Thu Thiền lắc đầu:

“Không phải, là trong sơn cốc này, ở đây chỉ có Truyền Tống trận. Người của Bắc Vọng Châu không biết có được bí đồ của Bình Nguyên dược cốc từ đâu, tìm đến nơi này. La sư huynh và Nam Hầu sư huynh nghe nói chuyện này nên cũng tới đây.”

Bắc Tiểu Lục đã hiểu được, xem ra là Thu Thiền và Mục Linh phát hiện "Lạc Hoàng Tam Diệp thảo" ở đây, sau đó bị tu sĩ Bắc Vọng Châu đến tìm kiếm di tích bắt gặp, kết quả là hai bên động thủ vì "Lạc Hoàng Tam Diệp thảo". Hai người Thu Thiền và Mục Linh tất nhiên đánh không lại, sau đó sư huynh của Thần Kiếm Tông cũng đến, nhưng vẫn bại trước tên tu sĩ của họ Vương của Bắc Vọng Châu.

Cho đến khi mấy người Nam Hầu Thiên và La Cửu Môn tới thì cục diện mới khác. Cuối cùng tu sĩ Kim Đan tầng chín này tới, hẳn là hai bên cố ý gọi đến.

Hiện tại tu sĩ Kim Đan của hai bên cũng khá cân bằng, tổng cộng lại cũng có hơn bốn mươi người. Bắc Tiểu Lục nhìn một chút, mỗi bên có hai Kim Đan viên mãn, mà Kim Đan hậu kỳ thì Bắc Vọng Châu có ba, Đông Huyền Châu có bốn. Còn lại đều là Kim Đan trung kỳ hoặc Kim Đan sơ kỳ.

Không ai phản đối đề nghị của tu sĩ Kim Đan viên mãn bên Bắc Vọng Châu, tu sĩ hai bên bắt đầu lục tục ngự kiếm tiến vào sơn cốc.

Bắc Tiểu Lục phát hiện, mặc dù hắn ở bên Đông Huyền Châu, tuy nhiên lại không quen biết ai, cũng không ai nói gì với hắn. Hơn nữa đám đệ tử các môn phái kia đều tạo thành tiểu đội, chỉ mình hắn là tán tu mà thôi.

Mục Linh thấy không ai nói gì với Bắc Tiểu Lục, mặc dù biết Bắc Tiểu Lục lợi hại, nhưng tu vi Trúc Cơ vẫn không được ai coi trọng. Nàng vừa muốn mở miệng gọi Bắc Tiểu Lục thì Thu Thiền đã nói:

" Bắc Tiểu Lục, cảm ơn ngươi đã cứu Mục Linh sư tỷ, nhưng…

Bắc Tiểu Lục lạnh nhạt nói:

" Nhưng cái gì, có phải ngươi muốn nói tốt nhất ta không nên vào? Tiến vào đối với ta cũng không có bao nhiêu chỗ tốt?”

Thu Thiền có chút lúng túng gật đầu nói:

" Đúng vậy, Truyền Tống trận kia cũng có giới hạn, ngươi là huynh đệ của Đổng Thiên cho nên ta cũng…”

Không đợi Bắc Tiểu Lục trả lời, Đại sư tỷ của"Đấu Đan Cốc" đã kêu:

" Mục Linh, Thu Thiền, nhanh lên một chút”.

Hai người cười xin lỗi Bắc Tiểu Lục, sau đó đuổi theo đoàn người tiến vào sơn cốc.

Bắc Tiểu Lục bĩu môi một tiếng, mặc dù tu vi của hắn rất thấp, nhưng lần này cơ duyên không nhỏ hắn sao có thể từ bỏ được?

Giống như hơn một tháng trước, nếu hắn không tranh thủ Linh Tủy trong Linh Tủy trì thì bây giờ có thể đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn sao? Tuyệt đối không thể nào! Nếu chỉ đơn thuần là nguy hiểm thôi thì ở đâu mà chẳng nguy hiểm, hơn nữa bây giờ hắn đang rất cần bổ tu lại chiến lực.

Ngồi một chỗ sẽ không nguy hiểm, nhưng điều đó có thể khiến hắn kết Kim Đan, thành Nguyên Anh, có thể ngưng Hư Thần sao?

Bắc Tiểu Lục không chút do dự tiến vào bí cảnh trong Bình Nguyên dược cốc, hắn chẳng cần nghĩ cũng biết thứ này tuyệt đối sẽ không kém hơn Linh Tủy Trì. Nếu thứ tốt như vậy mà hắn không đi tranh thủ thì quả thực chính là kẻ ngốc. Nếu thực sự không được thì coi như thôi, điều đó nói rõ hắn cơ duyên không đủ. Hơn nữa bên trong còn có thể có linh dược cấp tám "Hoàn Hồn quả".

Thấy Bắc Tiểu Lục theo vào, Mục Linh thở dài không nói gì.

Thời gian trôi qua gần một nén nhang, Bắc Tiểu Lục đi theo đoàn người, cuối cùng tới một cái tế đàn to lớn được dùng để tế vật. Tất cả mọi người dừng lại, Bắc Tiểu Lục ở phía sau cũng dừng bước.

Note: Đố ae main có tu thương không?

Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ