Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 216: Ngàn Năm Giấc Mộng, Một Kiếp Thoáng Qua



Chương 216: Ngàn Năm Giấc Mộng, Một Kiếp Thoáng Qua

Hắn biết số phận chia ly của hai người không thể tránh né được cho nên từ trong ngực lấy ra chiếc mặt nạ hắc bạch đưa cho nàng, cầm tay nàng nói nhỏ:

“Muội cầm lấy nó đi, có nó như có huynh bên cạnh dù cách xa vạn dặm một đời một kiếp, dù thời không ngăn cách cũng sẽ thay huynh ở bên cạnh muội”.

“Hức…hức, ca ca muội không muốn…”. Cô bé òa khóc thương tâm.

“Được rồi, chúng ta cũng nên trở về”. Nữ tử đạo bào trắng khẽ lắc đầu tiến đến ôm cô bé, mặc kệ cho cô bé khóc.

Vút !

Hai thân hình lập tức rời khỏi.

Trong không gian còn vang vọng âm thanh cô bé:

“Muội chắc chắn sẽ quay về tìm huynh!”

“Ta chờ muội!”

Hai người, hai khoảng cách vô định mở đầu cho hai số phận chạy theo hướng khác nhau nhưng tâm luôn tại một chỗ.



Năm tháng như một cơn gió mùa thu, nhanh chóng nở rộ rồi tàn theo gió chiều. Một ngày trời thu lạnh lẽo lá vàng rơi xuống phủ kín ngôi nhà tranh đơn sơ ngày nào, có một thiếu niên ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ, cửa sổ hướng ra chính là con đường đi đến đây.

Hôm nay là ngày hắn và nàng hẹn ước với nhau, nội tâm hắn hồi hộp nhìn ra bên ngoài. Hắn chờ tử bình minh cho đến hoàng hôn, rồi lại tiếp tục chờ một ngày, hai ngày…ba ngày và một tháng đến tháng thứ ba…

Đã ba tháng trôi qua, nhưng hắn vẫn không gặp được nàng trở về thầm nghĩ nàng chắc có việc bận. Cứ như thế ba năm sau, hiện tại hắn vừa tròn mười tám tuổi. Nhìn lá thu vẫn rơi, nàng không thể trở về tìm hắn, vậy hắn sẽ đi tìm nàng.

Trong một lần thời tiết quá lạnh lẽo hắn đã bị đông lạnh cơ thể ý thức rơi vào hôn mê, nhưng có vẻ mệnh hắn chưa tuyệt, hắn được một vị đạo nhân cứu được, sau đó liền đi theo vị đạo sĩ hành tẩu tứ phương, bắt đầu ta lừa ngươi gạt trải qua bao nhiêu mặt trái của nhân sinh. Mục đích của hắn vẫn chỉ có một đi tìm tung tích của cô bé năm đó, muốn được nhìn thấy nàng.

Lão đạo sĩ này rất bí ẩn, nhìn như chỉ là một lão già bình thường nhưng luôn làm cho hắn cảm thấy một loại cảm giác không phù hợp. Cuối cùng có lẽ bởi vì sự kiên trì và liều mạng của hắn đã làm lão đạo sĩ rung động, lão đã bói cho hắn một quẻ.

Nhìn thấy quẻ này lão đạo sĩ sắc mặt đại biến nhìn thoáng qua hắn một cái, muốn nói rồi lại thôi cuối cùng thở dài lắc đầu. Lão đạo sĩ nói với hắn trở về đi có lẽ sẽ gặp được người ngươi cần.

Nghe được lão nói hắn có chút nghi ngờ, không để hắn phải nghĩ nhiều lão đã phất tay một cái không gian ba động liền xuất hiện, đầu óc hắn quay cuồng một lúc thì phát hiện bản thân đã trở về từ lúc nào.

Trước mặt hắn chính là căn nhà của hắn, sắc mặt chấn kinh sau đó hơi có chút nghi hoặc nhìn lão giả. Chỉ thấy lão chỉ tay vào trong căn phòng đơn sơ đó, bỗng một ý nghĩ xuất hiện trong lòng của hắn.

Sắc mặt hắn vui mừng đến đỏ mặt tía tai vội vàng từng bước đi vào bên trong, vừa bước vào căn phòng hắn đã thấy được bóng lưng một thiếu nữ. Bóng lưng nàng mặc dù đã trưởng thành nhưng vẫn gầy yếu mong manh như vậy, nhìn thôi đã để hắn đau lòng.

Từng bước run rẩy đến vui mừng hắn càng lúc càng gần nàng, một cánh tay khẽ chạm vào tóc nàng nhưng sau đó một cảnh tượng đánh sâu vào trong tâm trí hắn, dù bao nhiêu năm tháng hắn vẫn nhớ như in.

Một thiếu nữ váy trắng khuôn mặt nhợt nhạt hai mắt buông xuống ngã vào lòng của hắn, giây phút cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của thiếu nữ sắc mặt ngốc trệ. Hắn từ từ đưa tay run run sờ lên mạch đập của nàng, vừa chạm vào hắn đã ngửa mặt lên trời mà gào thét, cố gắng ôm chặt thiếu nữ như muốn truyền chút hơi ấm cho nàng.

“Giọt nước mắt khẽ rơi…
…Trái tim huynh cạn khô”.

“Tiểu Nguyệt…Aaaaaa”

“Tại sao lại như vậy, rõ ràng muội đã hứa với huynh….”

Lạch cạch!

Cảm nhận có đồ vật rơi xuống mặt sàn, hắn vội vàng cúi người xuống cầm lên đó là một chiếc mặt nạ hắc bạch mà hắn đã tặng cho nàng. Run rẩy cầm lên nhìn nó vẫn như vậy nhưng người đã không còn…

Phát hiện bên trong có kẹp một xấp tờ giấy một tay ôm nàng vào lòng tay còn lại mở ra, nhìn dòng chữ bên trong mà lòng như tro tàn…

“Huyền ca, muội nhớ huynh!

Muội được đưa đến một nơi gọi là Băng Vực Điện, nơi đó giống như tiên cảnh nhưng vẫn không bằng nụ cười của huynh. Ở đó có rất nhiều đứa nhỏ giống như muội, muối trông thấy ai cũng vui vẻ nhưng muội không thích nơi đây, càng không muốn trở thành cường giả phi thiên độn địa gì cả.

Đúng rồi ca, họ nói muội sở hữu cái gì Linh Thể…muội không nhớ được, nó khá lạ lẫm.



Đã bảy năm trôi qua ước hẹn mười năm gặp mặt sắp tới rồi, muội vui lắm! Huynh có nhớ tới muội không? Huynh có sống tốt không?



Huyền ca, chỉ còn một năm nữa thôi chúng ta sẽ được gặp mặt muội háo hức quá đi! Huynh thì sao có giống như muội không?



Ngày mai, muội có thể rời khỏi nơi đây sư tôn cũng đồng ý rồi, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi!. Không biết huynh trưởng thành trông thế nào chắc chắn rất là soái ca rồi! Hi hi…

Huyền ca muội sợ quá, cảm giác như có người đang theo dõi muội vậy…”



Hắn cầm trên tay tờ thư cuối cùng không được viết bằng bút mực mà được viết bằng máu, máu của nàng…

“Huyền ca, cuối cùng muội cũng đến được đây để thực hiện lời hứa năm xưa!”

“Muội không thất hứa!”

Hắn từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống thấm vào trên những trang giấy, ôm chặt thiếu nữ đã không còn chút sức sống, gào thét trong vô vọng.

“Tại huynh, huynh không giữ được lời hứa, không chờ được muội quay về, lỗi huynh…”

Một ngày một đêm…

Do quá kiệt sức hắn đã gục ngã tại chỗ, khi tỉnh dậy thấy mình đang ngồi trên chiếc giường đơn thì thở phào một cái. Nhưng nhớ ra mọi chuyện liền giật vùng giật.

“Tiểu Nguyệt…Tiểu Nguyệt, muội đâu rồi?”

Bỗng bên cạnh truyền đến một âm thanh thở dài, hắn nhìn sang không phải ai khác đó chính là lão đạo sĩ kia, chỉ thấy lão khẽ giơ tay đưa ra một quả thủy tinh cầu. Trong lúc hắn nghi hoặc thì lão nói:

“Đây là Tinh Vô Cầu, bên trong đó cất chứa một cỗ quan tài băng, người nằm bên trong chính là Tiểu Nguyệt”.

Nghe được lời lão nói thiếu niên chợt lao đến từ trên tay lão cầm Tinh Vô Cầu, cẩn thận nâng niu nhìn vào bên trong, quả thật bên trong có một cỗ quan tài màu trắng như tuyết, chỉ là…

“Đây là một chút thủ đoạn của tu chân giả chúng ta, không cần phải ngạc nhiên. Mục đích việc này cũng đơn giản giúp nàng giữ lại cơ thể của nàng không bị mục nát, nguyên vẹn như ban đầu. Hơn nữa…

Hơn nữa còn lưu giữ một chút hồn phách của nàng, nếu như ngươi có thể đạt tới cảnh giới Tiên nhân thì có thể giúp nàng chuyển thế luân hồi. Tất nhiên luân hồi thì luôn phải có cái giá xứng đáng, có lẽ nàng cũng không còn là nàng nữa. Giống như…

Giống như câu chuyện…Trăm ngàn năm chuyển kiếp luân hồi, cùng là một đóa hoa.

Một đóa điêu linh, một đóa nở rộ vốn dĩ không phải cùng một người. Thân xác giống, nguyên thần lại không tương đồng…”

Thiếu niên nắm chặt hai tay nghiêm túc nhìn lão quỳ xuống vái lạy đến đầu rơi máu chảy, không một chút rên rỉ, chỉ mong có thể nhận được một đáp án từ lão đạo sĩ.

“Cầu xin người hãy cho ta một đáp án về Tiểu Nguyệt, cầu xin ngài…”

Lão đạo sĩ thở dài nhìn trên bầu trời nhẹ giọng than:

“Cuối cùng vẫn không thể giúp vận mệnh của ngươi thay đổi, thôi được rồi đây có lẽ đều do số mệnh của ngươi. Nàng… hẳn là bị cưỡng ép rút đi Linh Thể”

“Cái gì là Linh Thể? Tại sao rút thì ảnh hưởng tới Tiểu Nguyệt như vậy?”

Lão đạo sĩ trầm tư giải thích:

“Thất Nguyệt đại lục là thời đại tu chân giả, để có thể tu luyện cần có linh căn. Linh căn tốt xấu thì sẽ quyết định đến tốc độ hấp thụ linh khí, cũng là thứ trói buộc người đó có thể đi xa bao nhiêu, có thể nhìn bao nhiêu khung cảnh thế giới. Đã có linh căn thì sẽ có những thể chất mang một loại thuộc tính hoặc hai thuộc tính, thể chất cũng như linh căn đều sẽ có phẩm chất cấp bậc. Đó được gọi Linh Thể.”

Dừng lại một chút lão đạo sĩ nói tiếp:

“Mà Linh Thể giống như một đóa hoa được cấy trong người vậy, một khi bị người phát hiện đều rất quý trọng bồi dưỡng. Rất ít kẻ độc ác đến nỗi rút đi Linh Thể của người khác, bởi vì quá trình sử dụng bí thuật kiểu này rất tà ác, người bị rút sẽ phải trải qua nỗi đau thể xác và cả linh hồn. Có thể nói từ cổ chí kim tới này người bị rút đi Linh Thể gần như không một ai có thể sống sốt, cô nương này ý chí thật sự quá kinh khủng mới có thể trở về đây, đang tiếc…”

Thiếu niên hai mắt đỏ ngầu, bàn tay khẽ run rẩy nhẹ nhàng xoa nhẹ Tinh Vô Cầu.

“Được rồi, mọi chuyện ta cũng đã nói xong rồi tiếp đó mọi con đường đều do ngươi lựa chọn, thiếu niên.. ài”

Lão đạo sĩ thở dài lắc đầu, vừa đi một bước đã dừng lại lão cầm ra một tấm bản đồ để lại cho thiếu niên, nói một câu với thiếu niên sau đó biến mất khỏi nơi đây. Thiếu niên nhìn thân ảnh lão đạo sĩ biến mất cùng với câu nói cuối cùng, làm hai mắt của hắn vốn ảm đạm trở lóe lên một tia sáng.

Vài ngày sau, một thiếu niên ngoảnh đầu nhìn về phía ngôi nhà tranh cũ nát cất bước đi về phía trước, trong ánh mắt vẫn còn đau j4NKL thương nhưng càng nhiều hơn sự lạnh lùng và quyết tâm.

Thiếu niên một mình vượt qua sống núi, nhân tâm con người trải qua trăm ngàn cay đắng trở thành người mạnh nhất một thời đại Thất Nguyệt đại lục, nhưng hắn vẫn không thể cứu được nàng, chỉ có thành tiên bước lên tiên giới mới có thể hy vọng.

Thiếu niên đứng giữa một vùng băng tuyết trên người y phục đã bị nhuốm máu, khuôn mặt được bao phủ bởi mê vụ dần dần hình thành nên một chiếc mặt nạ hắc bạch, tay hắn cầm một cây sáo gỗ đặt lên miệng thổi ra từ khúc, xung quanh chất đầy thi thể đã tử vong. Băng Vực Điện một môn phái chín sao Đông Huyền Châu bị xóa tên, dẫn đến sự suy yếu nghiêm trọng, mất cân bằng với các châu khác.

Một khúc thổi vang vọng cả Đông Huyền Châu.

“Ta gặp muội giữa bóng tối bao phủ…
…Nguyện trở thành hắc ám thủ hộ muội vạn kiếp!”.

Một thiếu niên ấm áp ngây thở trên con đường trả thù và tìm cách hồi sinh người thương trở thành nỗi ác mộng một thời, Tàn Bạo Ma Quân.


Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước