Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 208: Kim Đan Trung Kỳ



Chương 208: Kim Đan Trung Kỳ

Bắc Tiểu Lục ngơ ngác nhìn thi thể của Thổ Hạt Thú trên mặt đất, một hồi lâu mới thở ra. Trong lòng có chút buồn bực, giống như hắn đã chuẩn bị kỹ càng, tích súc bao nhiêu sức lực đánh ra một quyền, cuối cùng phát hiện mình lại đánh vào không khí.

Nhưng Bắc Tiểu Lục rất nhanh điều chỉnh tâm tình lại, hắn biết nơi đây không cần ở lại lâu, cũng không cần tiếp tục tìm Thổ Hạt Thú luyện tay thêm nữa.

Bắc Tiểu Lục kiểm tra đan dược trong nhẫn một chút, phát hiện Hồi Nguyên Đan gần như bị hắn dùng hết rồi, đây đều là đan dược Thiên Tuyết tỷ chuẩn bị cho hắn. Thở một hơi, hắn hiện tại hẳn là đã có thể đi thu thập dược liệu.

Lấy ra mấy viên Duẩn Ích Đan rồi nuốt vào, sau đó nuốt thêm mấy viên Giải Độc Đan. Đuôi của Thổ Hạt Thú có nọc độc, mặc dù Bắc Tiểu Lục có thể vận chuyển chân nguyên để chiết xuất độc ra ngoài , nhưng những ám lưu còn lại vẫn phải dùng Giải Độc Đan giải quyết.

Bắc Tiểu Lục bắt đầu đào lấy đuôi cùng yêu đan của Thổ Hạt Thú trên mặt đất.

Bắc Tiểu Lục tin, cho dù hiện tại hắn gặp tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia, dù đánh không lại cũng có thể trốn nhưng Cửu Biến thì vẫn nên sử dụng, vừa tốt ẩn thân lại thuận tiện.

Thi thể Thổ Hạt Thú trên mặt đất nhiều lắm nhưng Bắc Tiểu Lục chỉ tìm kiếm Thổ Hạt Thú cấp ba để đào, về phần Thổ Hạt Thú cấp hai cùng cấp một đều bị hắn bỏ qua.

Hai giờ sau, Bắc Tiểu Lục đứng lên, hắn tính rời đi, thời gian vừa qua hắn không những củng cố tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, còn lĩnh ngộ ra hai loại ý cảnh. Cũng thu hoạch được mấy chục viên yêu đan cùng đuôi của Thổ Hạt Thú cấp ba, mặc dù không biết giá cả như nào nhưng hắn không định để người khác tiện nghi.

Khi Bắc Tiểu Lục vừa thu thập xong chuẩn bị rời đi, một thanh âm phi kiếm truyền tới, Bắc Tiểu Lục biết đây là âm thanh ngự kiếm phi hành, tốc độ phi hành cực nhanh mới có thể xé rách không khí. Trong tình huống bình thường, tu sĩ có thể thông qua việc khống chế tốc độ phi hành của phi kiếm hoặc thông qua biện pháp khác để loại bỏ thanh âm này.

Nhưng người này phi hành không có che đậy âm thanh này chút nào, cứ như vậy mang theo thanh âm "Ong ong" bay tới, như vậy người tới đang vận chuyển chân nguyên đến cực hạn. Mà tu sĩ không để ý nhiều như vậy, hắn đoán người này khả năng chín phần mười đang chạy trốn.

Nghĩ như vậy hắn hơi nhíu mày, đây là hắn sắp đụng phải rắc rối.

Tâm tư đang muốn rời đi ngay lập tức nhưng vẫn chậm một ISQier bước, ba tên tu sĩ ngự kiếm đã đi tới phạm vi của hắn, một người chạy phía trước hai người đuổi theo phía sau.

Ngự kiếm chạy phía trước không ngờ là một nữ tu, Bắc Tiểu Lục có chút ấn tượng với người này. Nàng chính là sư tỷ của Thu Thiền…Mục Linh, đệ tử của Đấu Phá Cốc, hơn nữa còn là nhân vật đứng hàng top hai mươi người trong cuộc thi Đan Sư vừa qua.

Người này có chút thích gây sự, khá phiền phức, đầu óc không thông minh nhưng cũng không phải người xấu. Hắn vốn không định ra tay nhưng nghĩ lại cảnh Thu Thiền với Đổng Thiên, người này lại là sư tỷ của Thu Thiền…

“Được rồi… Đổng ca ngươi đừng làm tiểu đệ thất vọng vì sự nghiệp cho ngươi tìm đạo lữ, tiểu đệ cũng đã làm hết mức”.

Lúc này, Mục Linh tóc tai có chút bù xù, y phục cũng rách lả tả có chút không che kín được hết cơ thể, nhiều mảng da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, chẳng qua trên đó còn vương lại không ít vết thương chảy máu. Cô nàng này bị thương không nhẹ.

Còn về việc đệ tử Đấu Phá Cốc bị đuổi giết…Ha ha, chuyện này cũng không khó lý giải. Thường ngày bên ngoài mấy đệ tử tông môn, gia tộc địa vị siêu nhiên không ai dám đắc tội nhưng đi vào bên trong dược cốc lại là chuyện khác. Nhất là khi một trong số họ lạc đàn, chỉ cần gặp mấy tên hung ác đều có thể liều mạng một phen.

Hơn nữa tính cách cô nàng này bên ngoài đắc tội không ít người, bị người khác ngứa mắt cũng không có gì ngạc nhiên.

Bên kia Mục Linh đang chật vật chạy trốn thấy một vị tu sĩ đứng phía trước trong lòng lập tức có chút hi vọng, khi nàng đến gần mới giật mình. Xung quanh người đó nằm la liệt chồng chất vô số thi thể Thổ Hạt Thú, trên người y phục đã nhuốm máu tay cầm một thanh trường kiếm ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía này.

Cảm nhận đầu tiên nàng đối với người này là sợ hãi.

Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác điều chỉnh tốc độ bay tới sát gần Bắc Tiểu Lục, trong miệng phát ra âm thanh cầu cứu:

“Vị đạo hữu này, ta là Mục Linh của Đấu Phá Cốc, không biết…”

Nhưng nàng đến càng gần mới giật mình phát hiện người trước mặt là ai, lời nói cũng vô thức nuốt xuống. Nàng nhận ra Bắc Tiểu Lục, hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng bảy nếu giờ nàng đi đến chắc chắn sẽ làm hắn liên lụy. Thở dài một tiếng, không chút do dự đổi phương hướng khác bay đi.

Bắc Tiểu Lục đang chờ nàng nói xong sau đó rút kiếm tương trợ nhưng mới thấy nàng nói được một nửa liền ngừng lại, khống chế phi kiếm một hướng khác bay đi. Điều này làm hắn có chút bất ngờ.

Cô nàng này chắc chắn nhận ra hắn, bởi vì hắn đi cùng Đổng Thiên như vậy đây là xem thường hắn không tin được hắn cho nên không chút chào hỏi bỏ đi.

Không! Không phải.

Bắc Tiểu Lục chợt tỉnh ngộ ánh mắt nhìn theo thân ảnh chật vật chạy trốn, trong ánh mắt không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhẹ giọng cười một tiếng.

Bên kia hai gã tu sĩ đuổi theo Mục Linh vốn khi nhìn thấy nàng bay đến chỗ Bắc Tiểu Lục, có chút lo lắng nhưng Mục Linh hơi khựng lại rồi bay đi. Trong lòng vốn có chút nghi hoặc nhưng theo tình hình có vẻ nàng bị từ chối hoặc nàng cùng người này có thù.

Quen biết!

Trong long hai người lập tức trầm xuống, quen biết chính là có thể sẽ để lộ tin tức của bọn họ. Hai người dùng ánh mắt trao đổi, sau cùng một tên tu sĩ hạ xuống với ý đồ muốn diệt sát Bắc Tiểu Lục.

“Ngươi nhanh một chút” Gã nam tử còn lại nhắc nhở đồng bạn một câu rồi ngự kiếm phi hành đuổi theo Mục Linh.

Phía trước Mục Linh vốn đang bỏ chạy nhưng cũng để tình hình phía sau, khi thấy hai ngươi kia không đuổi theo nàng ngay mà cử một người diệt khẩu Bắc Tiểu Lục. Mục Linh lập tức thở dài nàng biết mình không nên đi về phía Bắc Tiểu Lục, dù nàng ngay lập tức bỏ đi nhưng càng làm hai kẻ đó nghi ngờ nàng và Bắc Tiểu Lục có nhận thức.

Tròng long hỗn loạn Mục Linh cắn đôi môi mềm mại, lập tức đột ngột quay người lại. Tên nam tu kia thấy nàng quay lại mặc dù không biết tại sao nhưng có khả năng liên quan tới tên tu sĩ Trúc Cơ kia, nhưng gã không nghĩ nhiều chỉ cần đạt được mục đích thì không cần quan tâm tới tiểu tiết.

Tên tu sĩ hướng tới giải quyết Bắc Tiểu Lục là một gã trung niên nam tử, tướng mạo thanh tú nhìn qua rất hiền hòa nhưng ánh mắt lại cực kỳ hung ác. Lúc này, gã đi đến gần Bắc Tiểu Lục.

‘Muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi nhỏ yếu, lại không đúng thời điểm”

Nam tử trung niên tới gần, căn bản không cho Bắc Tiểu Lục bất kỳ thời gian phản ứng nào. chỉ là một tên Trúc Cơ hắn còn không để vào mắt.

Diệt sát người này xong liền không còn mối nguy cơ nào nữa.

Còn tên nam tử đuổi theo Mục Linh cũng không có để tâm tới chiến đấu sau lưng.

Một tên Trúc Cơ mà thôi không có gì đáng để tâm.

Chớp mắt liền có thể kết thúc.

“Xong chưa? Mau tới giúp ta bắt cô nàng này lại” Diệp Hoàng không có nghe được âm thanh của đồng bạn, mở miệng hỏi thăm.

Bây giờ không phải thời điểm chậm trễ thời gian.

“Tốt”. Một âm thanh vang lên phía sau hắn.

Bình tĩnh mà băng lãnh.

Thanh âm chó chút xa lạ này làm cho tâm trí của Diệp Hoàng cảm nhận tê dại.

Gã lập tức hướng phía sau nhìn lại.

Phút giây hắn nhìn được hoàn cảnh phía sau, đầu óc liền lạnh buốt chỉ thấy phía xa gã đồng bạn của hắn một nửa người đã hóa thành màn sương máu, bên cạnh vẫn còn đứng một người bình tĩnh nhìn hắn.

Nhìn thấy cảnh này hắn bắt đầu có chút hoảng sợ.

Nhưng rất nhanh hắn áp chế nỗi sợ trong lòng lại.

“Tại…tại sao lại như thế?”

Một… một tên Trúc Cơ Kỳ không có khả năng diệt sát một tên Kim Đan tầng hai đơn giản như vậy được.

Hơn nữa… hắn dường như không nghe được bất cứ âm thanh gì, cứ như vô thanh vô thức tiêu diệt một tên Kim Đan Kỳ không chút trở ngại.

“Hắn vừa yếu lại khinh thường địch nhân, cho nên hắn chết”.

Bắc Tiểu Lục hơi cúi đầu liếc nhìn thi thể nằm trên mặt đất, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về Diệp Hoàng, lạnh lùng nói:

‘Bây giờ, tới lượt ngươi”

“Hừ…ngươi nói hưu nói vượn gì đó, giả thần giả quỷ bất quá dùng thủ đoạn bất chính mà thôi’

Người có thể tham gia đi vào dược cốc cũng có thể là đệ tử gia tộc hoặc thế lực, có chút bảo vật mạnh là bình thường.

“Hừ, đừng quá kiêu ngạo đừng chỉ mình ngươi có thủ đoạn”

Diệp Hoàng áp chế nội tâm hoảng sợ cùng bất an, hắn trực tiếp ném ra hết tá cả pháp bảo, bắt đầu công kích Bắc Tiểu Lục.

Hắn không dám bỏ chạy đây là con đường duy nhất hắn có thể lựa chọn.

Giết Bắc Tiểu Lục thì mọi chuyện sẽ nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Công kích của hắn rất nhanh, sức mạnh Kim Đan trung kỳ bộc phát ngày càng mãnh liệt, chân nguyên như cuồng phong bão tố công kích Bắc Tiểu Lục.

Dù cho hắn có thất bại cũng phải kéo được tên này chết cùng.

Bất quá, đợi tới khi hắn đi tới trước mặt Bắc Tiểu Lục đối phương vẫn không có làm chút phòng ngự nào cả.

Hắn cảm giác mình đã đúng.

Bắc Tiểu Lục động sát chi kiếm ý được hắn thi triển ra, kiếm quang màu tím mang theo chân nguyên tinh thuần cường đại, trong nháy mắt trói buộc tu sĩ Kim Đan trước mắt. Sát ý từ kiếm quang bắn ra nhất thời làm tên tu sĩ Kim Đan này hoảng sợ, mồ hôi của hắn như mưa rơi, hắn không chút do dự phóng ra một tấm chắn màu xanh lục.

Bùm bùm bùm!

Vô số âm thanh va chạm kịch liệt, tấm chắn của hắn gần như bị tàn phá những tia kiếm quang lọt đánh trúng thân thể ý, khiến hắn lập tức bị thương.

Tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ này nhất thời giận dữ, người này quả thật có chút thực lực thể nào bất ngờ diệt sát được gã đồng bạn của hắn. Lúc này hắn cũng bất chấp, hai tay giương lên bốn thanh trường kiếm màu sắc khác nhau được hắn phóng ra, tạo thành một chữ "Diệp" trên không trung. Chữ "Diệp" này lại căn cứ theo màu sắc của bốn thanh kiếm mà bắn ra những đường kiếm khí khác nhau, bao phủ lấy Bắc Tiểu Lục.

"Diệp Tự Tứ Kiếm" vừa ra, trong lòng Bắc Tiểu Lục liền xuất hiện cảm giác nguy hiểm cực độ. Hắn lập tức biết bốn thanh kiếm này tuyệt không tầm thường.

Bốn loại kiếm quang màu sắc khác nhau được tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ kích phát ra từ bốn thanh kiếm, chói lóa giống như pháo hoa. Nhưng Bắc Tiểu Lục lại cảm thấy chúng cực kỳ nguy hiểm, giống như chỉ cần hắn hơi mất cảnh giác, chúng sẽ hoàn toàn xé rách hắn vậy. Có lẽ một hai đường chỉ làm hắn bị thương, nhưng sau khi đám kiếm quang này liên kết lại, thì hắn nhất định sẽ bị xé nát.




Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ