Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 201: Tiến Vào Bình Nguyên Dược Cốc



Bắc Tiểu Lục có chút phiền muộn trông hắn rất dễ bắt nạt hay sao? Mà tên nào cũng thích gây sự với hắn như thế. Đè xuống sát khí hắn bình tĩnh nói:

“Ba giây! Cút!”

Nam tử sắc mặt lập tức lộ ra vẻ ác độc, âm thanh cũng trở lên lạnh lùng.

“Mẹ kiếp, thằng này chán sống rồi”

Bình Nguyên dược cốc lập tức sẽ mở ra, lúc này tất cả đệ tử của các môn phái tông môn đều có trưởng bối bảo vệ. Bắc Tiểu Lục ngồi một mình ở đây, không có bất cứ ai bảo vệ, hiển nhiên là một tán tu, vậy nên tên này không hề kiêng kị, trực tiếp bắt Bắc Tiểu Lục giao ngọc bài ra.

Tu sĩ Giả Đan kia lập tức thu hồi linh thạch trong tay từ trong túi trữ vật cầm ra một thanh đao, xem ra muốn động thủ.

Người xung quanh thấy nơi này có náo nhiệt để xem, rốt rít vây quanh lại.

" Lạc lão đại, có kẻ dám gây chuyện với ngươi sao?”

Một giọng nói âm dương quái khí truyền ra từ trong đám người đó là một gã tu vi Trúc Cơ đỉnh phong. Gã này cạo trọc đầu, thân thể cường tráng làn da ngăm đen cầm trên tay một thanh đao thật bự.

Gã được gọi là Lạc lão đại thản nhiên nói:

" Hết lần này tới lần khác lại có một tên không có mắt. Ta muốn mua đồ của nó, linh thạch cũng đã lấy ra mà còn dám nói ta cút. Mẹ kiếp, ta trông dễ chọc đến thế à?”

Gã có giọng nói âm dương quái khí kia cười hắc hắc lần nữa, nói:

" Vậy còn nói gì nữa, giết luôn đi cho xong”

Xung quanh có rất nhiều tu sĩ, nhưng không có ai đứng ra cả. Ở nơi này, tán tu và những thế lực nhỏ được chẳng khác nào con mồi. Đám người này không nhận ra không cần biết Bắc Tiểu Lục là ai? Chỉ cần hắn đi một mình, vậy đều là con mồi của bọn họ.

Ngoài dự đoán của mọi người, thiếu niên vốn đang trong miệng hai người này nói lại truyền đến một âm thanh bình thản:

“Đã quá 3s, con người ta luôn thích giữ chữ tín”

" Tên tiểu tử này không phải bị dọa điên rồi đi, còn đứng đó nói linh tinh gì vậy… 3 s?”

Bắc Tiểu Lục chợt lắc một cái thân hình lập tức biến mất, ngay lúc đó bên tai của gã được gọi là Lạc lão đại truyền đến âm thanh lành lạnh.

“Mày có vẻ rất thích đồ vật của tao?” Bắc Tiểu Lục thân hình như ẩn như hiện.

Lập tức nam tử họ Lạc giật thót mình chân nguyên phá ra một đạo bổ ra bên cạnh nhưng không trúng ai cả, bên tai lại truyền đến âm thanh lạnh nhạt.

“Quá chậm !”

Một hư ảnh kiếm chiêu phát ra lập tức đánh vào trên người nam tử, trúng một kích gã nam tử họ Lạc phun ra một ngụm máu bay ngược ra sau. Nhưng chờ đợi gã phía trước chính là một quyền kinh thiên của Bắc Tiểu Lục.

“Không…” Mới thốt lên một cấu không cam lòng gã liền biến thành một làn mưa máu dưới tay Bắc Tiểu Lục.

Lập tức tên nam tử cầm cự đao nãy còn nói chuyện cười nhạo Bắc Tiểu Lục liền sợ hãi run lẩy bẩy, quay người bỏ chạy. Hắn hừ lạnh một tiếng nhặt trên đất túi trữ vật, sau đó nhìn qua một lượt đám người. Mấy tu sĩ Trúc Cơ thấy hắn nhìn qua liền rất e ngại cúi đầu, còn một số tu sĩ Kim Đan thì có chút nhíu mày nhưng không nói gì.

“Bắc đệ chiến lực thật làm người ta mở rộng tầm mắt, vi huynh cảm thấy đồng cấp liền không phải đối thủ của người”

Đổng Thiên từ từ đi tới đến bên cạnh hắn nói một câu.

Thực ra Đổng Thiên vốn muốn ra tay nhưng khi nhìn thấy hắn lắc đầu thì biết hắn có thể giải quyết được, hơn nữa y cũng khá tò mò thực lực của Bắc Tiểu Lục.

" Thu Thiền sư muội, bên kia dường như có đánh nhau. Ô…thiếu niên kia hình như đi cùng Đổng Thiên. Còn tu sĩ gọi là Lạc lão đại kia có tu vi Giả Đan, có chút thế lực trong các bang hội nhỏ ở Tinh Toái Thành, sư muội chúng ta có nên đi qua giúp một tay không?”

Mục Linh bên cạnh Thu Thiền một mực chú ý tới Bắc Tiểu Lục, hiện giờ thấy hắn bị Lạc lão đại ngăn cản, nàng lập tức nhìn thấy.

Thu Thiền đã sớm chú ý đến một màn này. Nàng nhíu mày, thân thể vốn muốn chuyển động liền dừng lại làm cho Mục Linh bên cạnh ngạc nhiên hỏi:

“Sư muội, sao vậy?”

“Sư tỷ bên kia giống như đã xong rồi!” Thu Thiền mang theo kinh ngạc hoặc nói ra.

Nghe được Thu Thiền nói Mục Linh lập tức nhìn sang một màn kinh dị xuất hiện trong mắt nàng, chỉ thấy bên kia Bắc Tiểu Lục trực tiếp ra tay trước, lưu loát ép triệt để Lạc lão đại. Không quá 3s tên tu sĩ Giả Đan đã bỏ mạng.

Mục Linh há hốc mồm quơ tay bắt lấy vạt váy Thu Thiền hỏi:

“Thiếu niên đó sao lại mạnh như vậy, rốt cuộc người này là ai? A… Thu Thiền sư muội ngươi có nhìn được cảnh giới của hắn hay không? Sao ta chợt phát hiện ra ta không xác định được hắn thật sự đang Trúc Cơ tầng mấy”.

Thu Thiền nhìn về phía Đổng Thiên và Bắc Tiểu Lục trầm mặc một chút rồi mới lên tiếng.

“Muội cũng không xác định chính xác chỉ cảm thấy hắn vẫn trong cảnh giới Trúc Cơ, người này chắc chắn có pháp bảo che giấu tu vi hoặc công pháp cao cường”.

Lúc đầu sở dĩ Mục Linh quan tâm tới Bắc Tiểu Lục bởi vì hắn quá chói mắt, một tu sĩ Trúc Cơ lại ngồi một nơi ăn xiên nướng. Nói như nào đây…người này tâm có chút lớn.

Bây giờ nhìn thấy thực lực của hắn trong lòng nàng không kìm nổi sự tò mò.

Bắc Tiểu Lục bên này đang trò chuyện với Đổng Thiên cũng không rảnh chú ý tới những người khác, chứ nói gì tới hai người Thu Thiền cùng Mục Linh.

Bỗng lúc này, tất cả mọi người liền bị một tiếng “Huỳnh” thật lớn theo bản năng mọi người liền nhìn sang.

Trên gò núi vốn vô cùng trống trải bỗng xuất hiện một Truyền Tống trận lớn. Một luồng ánh sáng trắng lóe lên xung quanh Truyền Tống Trận, hiển nhiên khoảng cách truyền tống sẽ không hề ngắn.

Sau khi Truyền Tống Trận xuất hiện, gần như tất cả mọi người đều tiến lại gần vây quanh. Bỗng trên không trung trống rỗng xuất hiện một thân ảnh, người này mặc một bộ áo trắng trên hông đeo một cái hồ lô ngọc hai tay đan chéo để sau lưng. Người này vừa xuất hiện liền làm cho cả nơi đây như có như không một áp lực vô hình, nam tử này nhìn qua một lượt nơi đây sau đó đứng trước Truyền Tống Trận nói:

" Bình Nguyên dược cốc năm mươi năm mở ra một lần, mỗi một lần mở ra đều đáng được coi trọng. Đáng tiếc là danh sách tiến vào dược cốc có hạn chế, chỉ được năm trăm người…”

" Là Diệp tiền bối, ta nghe nói Diệp tiền bối chính Hóa Chân đại năng…”

" Hả? Thật như vậy”

“Hóa Chân đại năng chân chính làm sao có thể dễ gặp được như vậy”

Nghe tu sĩ xung quanh nghị luận rối rít, Bắc Tiểu Lục cũng biết vị tu sĩ này không đơn giản. Trên thực tế thì hắn đã cảm thấy y không đơn giản rồi, thậm chí Bắc Tiểu Lục còn không dám dùng thần thức quan sát. Nhưng bằng vào giác quan của hắn, tu vi của người này tuyệt đối đạt tới Kiếp Biến kỳ.

“Trong Bình Nguyên dược cốc nguy cơ trùng trùng nhưng tài nguyên lại vô cùng phong phú. Ý kiến của ta là nếu mọi người gặp kẻ địch không thể chống lại nổi thì nên tránh đối phương đi, bởi vì trong đó tài nguyên rất nhiều. Mặc dù tán tu tiến vào Bình Nguyên dược cốc không nhiều lắm nhưng cũng có một bộ phận. Nếu sau khi ra ngoài các vị tán tu có dược liệu tốt thì có thể bán cho Đan hội, ta nghĩ đan hội sẽ cho các người một cái giá vừa ý”.

" Tốt lắm, ta không nói nhiều nữa, Truyền Tống Trận này chỉ có thể duy trì nửa ngày, sau đó sẽ mất đi hiệu lực. Thời gian Bình Nguyên dược cốc mở cửa là ba tháng, ba tháng sau sẽ tự động Truyền Tống người bên trong ra. Hiện giờ mời những người có ngọc bài tiến vào Truyền Tống Trận thông qua đó đi vào Bình Nguyên dược cốc”.

Diệp tiền bối vừa nói xong đã uQpCe lập tức đứng sang một bên, hiển nhiên đang chờ mọi người tiến vào Truyền Tống Trận.

Bắc Tiểu Lục không nghĩ tới vị tu sĩ có tu vi vô cùng cao này lại nói những lời vừa rồi vì Đan hội. Chỉ bằng vài câu nói của y, một số tán tu không có tông môn, hay thậm chí một số tu sĩ trong các tông môn nhỏ cũng sẽ đem rất nhiều dược liệu bán cho Đan hội.

Có thể thấy được thực lực của Đan hội này quả thực vô cùng lớn, trong lòng Bắc Tiểu Lục thầm nghĩ.

Lúc này các tu sĩ có ngọc bài đã xếp hàng tiến vào Truyền Tống Trận trong những ánh mắt hâm mộ của mọi người. Bắc Tiểu Lục cầm trong ngọc bài cùng Đổng Thiên chen chúc trong đó. Truyền Tống Trận lên một lúc hai ba trăm người không ngờ vẫn còn rất trống trải.

Bắc Tiểu Lục quay đầu lại nhìn phía sau đây là một tu sĩ Kim Đan mặt đen như đít nồi, không biết tại sao lại đen đến mức đó. Hắn không muốn đứng gần với người kia, hơi đi về phía trước hai bước. Lúc vừa đứng vững thì liền phát hiện một tu sĩ bị ánh sáng trắng của Truyền Tống Trận ném ra ngoài. Tên tu sĩ này bị ném ra gần một trăm mét, đang lúc Bắc Tiểu Lục còn kinh ngạc thì chợt nghe tên kia lớn tiếng kêu khóc:

" Thằng khốn Tiền Đống Đa kia không ngờ lại bán cho ta ngọc bài giả…”

Bắc Tiểu Lục đã không nghe được câu nói tiếp theo của y, bởi vì Truyền Tống Trận đã được khởi động. Bắc Tiểu Lục cảm giác một luồng ánh sáng trắng bao bọc lấy mình, sau một giây một cảm giác cực kỳ choáng váng truyền đến. Trong lòng Bắc Tiểu Lục lập tức biết khoảng cách truyền tống của Truyền Tống Trận tuyệt đối không ngắn, nếu không hắn sẽ chẳng cảm thấy choáng váng đến như vậy.

Khi Bắc Tiểu Lục cảm thấy đầu càng thêm choáng váng thì dưới chân bỗng truyền đến cảm giác chạm mặt đất. Hắn liền biết mình đã đến Bình Nguyên dược cốc.

Điều đầu tiên mà hắn làm chính là tế ra Diệt Lôi Kiếm dù sao đây cũng là lần đầu hắn đến nơi này, cũng không biết có gặp phải nguy hiểm hay không.

Diệt Lôi Kiếm vừa được Bắc Tiểu Lục nắm trong tay, hắn liền cảm giác được một cỗ sát khí phá không mà tới. Trong lòng Bắc Tiểu Lục cả kinh, không chút do dự chém ra một kiếm.

Một đạo hắn lôi quang mang lóe lên, ngay sau đó là một tiếng kêu trầm thấp thê lương.

Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ