Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 200: Ở Đây Được Đánh Nhau Không?



“Không tệ, chỉ dùng tu vi Trúc Cơ mà có thế bố trí ra một đại trận như vậy, thiên phú trận pháp của ngươi thật khiến người khác mở rộng tầm mắt.”

Bên tai Bắc Tiểu Lục truyền đến âm INrfAD thanh của Tiêu Tử Hà. Bắc Tiểu Lục cũng không có bất ngờ dù sao bố trí trận pháp cũng xác thực gây động tĩnh không nhỏ, nàng ta bị phát hiện cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tiêu Tử Hà xác thực là bị âm thanh trận pháp gây chú ý, dù sao trong đây có thể tự do tự tại gây động tĩnh cũng chỉ có mình hắn. Hơn nữa bản thân nàng quả thật rất ngạc nhiên, có thể không ngạc nhiên được sao. Tên tiểu tử này tu vi không mạnh nhưng trình độ trận pháp lại không yếu chút nào, chỉ cần qua một chút thời gian liền bước vào Trận Pháp Sư cấp bảy. Phải biết nàng cũng chỉ là Trận Pháp Sư cấp chín, trận pháp cũng không như luyện đan luyện khí chỉ nhìn thiên phú cơ duyên và nỗ lực.

Người này thiên phú trận pháp mạnh hơn nàng quá nhiều, khi nàng còn ở cảnh giới Trúc Cơ trình độ trận pháp chỉ đạt ta cấp bốn đỉnh phong. Mặc dù nói trận pháp chỉ là một tiểu đạo nhưng một khi đạt ta trình độ tông sư trận pháp lại là một câu chuyện khác. Vẫn là câu nói cũ, không có tiểu đạo chỉ có đạo đi đến cuối cùng nhưng không ai cũng sẽ dành nhiều tâm trí và thời gian đi tu luyện trận pháp, phù pháp, luyện đan, và luyện khí.

Tiêu Tử Hà xác thực không có ác ý với Bắc Tiểu Lục ngược lại nàng còn khá mong chờ sự trưởng thành của hắn, bởi vì cả người của hắn tỏa ra một luồng mù mịt số mệnh chưa, rất thần bí.

Bắc Tiểu Lục bình tĩnh nhìn qua nàng nói:

“Quá chậm! Đúng rồi vết thương của ngươi thế nào rồi?”

Tiêu Tử Hà hơi gật đầu, đáp: “ Vết thương cơ bản là đã trong phạm vi khống chế, cũng phải mất một vài năm mới hoàn toàn có thể khỏi hoàn toàn. Đương nhiên nhanh hơn cũng có thể chỉ là phải có đan dược chữa thương hoặc có được thiên tài địa bảo ôn dưỡng là ổn”

“Vậy được, không có chuyện gì thì không được làm phiền đến ta”. Bắc Tiểu Lục trước khi rời khỏi nơi đây nói với nàng một câu.

“Biết!”. Tiêu Tử Hà cũng không để ý thái độ của hắn nhẹ giọng đáp.

Một ngày này Bắc Tiểu Lục tiếp tục tranh thủ tu luyện, mãi cho ta khi cảm nhận được ba động của trận pháp. Hắn mở mắt đứng dậy đi ra khỏi phòng chỉ thấy Đăng Như Mộng đang đứng trước cửa, tay còn giơ động tác gõ cửa. Khi thấy hắn mở cửa thì vô cùng ngạc nhiên nhưng sau đó thi lễ nói:

“Bắc tiền bối, Đổng sư thúc nhờ ta vào nhắc người đã đến giờ khởi hành tiến vào Bình Nguyên dược cốc.”

“Được! Đa tạ ngươi” Bắc Tiểu Lục khách khí đáp.

“Không…không, không có gì. Vậy vãn bối xin phép ra ngoài”. Nói xong nàng liền lui bước đi ra.

Bắc Tiểu Lục đóng lại cửa từng bước đi ra bên ngoài phòng khác, đi ra chỉ thấy tất cả mọi người đều đông đủ, hắn gật đầu coi như chào hỏi. Sau đó nhìn Đổng Thiên hỏi:

“Đổng ca, bây giờ chúng ta đi luôn sao?”

Đổng Thiên gật đầu, nói: “Đúng vậy, chúng ta đi ra sớm một chút”.

Đăng Thanh Mộc gãi đầu nói: “ Hai vị cứ đi trước, ta chỉ cần ngọc bài là đủ về phần đi vào Bình Nguyên dược cốc ta sẽ đi từ nơi khác. Đổng huynh hiện giờ ngươi đang đầu nơi ngọn sóng, ngươi cần chú ý mọi việc. Bắc đạo hữu khi khác gặp lại chúc hai người thuận lợi.”

Bắc Tiểu Lục gật đầu, Đổng Thiên thì từ trong nhẫn trữ vật cầm ra một lọ Ích Nguyên Đan và một viên Bồi Nguyên Đan cho Đăng Thanh Mộc.

“Đăng huynh sắp đạt ta Trúc Cơ tầng chính viên mãn những đan dược ngươi cất đai, sau này nếu ta có thời gian sẽ ta thăm Linh Đan Môn”.

Đăng Thanh Mộc biết Đổng Thiên là Linh Đan Sư cấp cao, cũng không để ý nhiều nhận lấy bình ngọc, mở ra nhìn một chút vừa định cảm tạ liền ngây dại, lầm bẩm:

" Đây là… là Bồi Chân Đan?!!”

" Đúng là Bồi Chân Đan!:”

Đổng Thiên khẳng định một câu.

" Hả…”

Đăng Thanh Mộc bị sự hào phóng của Đổng Thiên khiến cho chấn động, y không nghĩ ta chỉ là một người bạn bình thường nhưng Đổng Thiên lại có thể lấy ra Bồi Chân đan quý giá nhất đối với tu sĩ Trúc Cơ, nên biết đây là loại đan dược dù có linh thạch cũng không mua nổi!

" Thứ này quá quý trọng, ta…”

Mặc dù không muốn đưa đan dược trả lại nhưng Đăng Thanh Mộc vẫn cảm thấy đan dược này quá quý.

Đổng Thiên mỉm cười, đẩy lại nói:

" Ta là Luyện Đan Sư, đan dược như vậy đối với ta đã không còn có ích, Đăng huynh không cần lo lắng. Hãy tập trung việc kết Đan, sau đó phát dương quang đại Linh Đan Môn, tương lai có dịp ta sẽ đi qua chào hỏi”



Đổng Thiên và Bắc Tiểu Lục tiễn bốn người Đăng Thanh Mộc rời khỏi phòng trọ, Bắc Tiểu Lục có chút ngạc nhiên khi Đăng Thanh Mộc nhanh chóng đưa ra lựa chọn như vậy, quả thật là một vị môn chủ lý trí.



Sau khi mấy người Đăng Thanh Mộc rời đi Bắc Tiểu Lục và Đổng Thiên đi đến trực tiếp đi đến Truyền Tống Trận trong Tinh Toái Thành chuẩn bị đi Bình Nguyên dược cốc. Theo như Bắc Tiểu Lục biết Truyền Tống Trận đi đến Bình Nguyên dược cốc, cái ở Tinh Toái Thành chỉ là một trong số đó mà thôi.

Mặc dù danh sách đi Bình Nguyên dược cốc có hạn nhưng người ở Truyền Tống Trận cũng không ít. Hắn đoán phần lớn những người này đều đến bên cạnh Bình Nguyên dược cốc để làm ăn. Bất kỳ tu sĩ nào đi ra từ đó đều có thể mang theo rất nhiều linh thảo quý hiếm, cơ hội như thế cũng không nhiều, cho nên không ai trong số những đại thương gia kia muốn bỏ qua cả.

Bắc Tiểu Lục cùng Đổng Thiên đi tới Bình Nguyên dược cốc, nơi đây đã tràn ngập tu sĩ. Đông đảo tu sĩ chen chúc tại đây, hai bên lại bầy rất nhiều quầy hàng thu thập dược liệu, còn có bán ra một số đan dược chữa thương, khôi phục chân nguyên và bùa linh khí. Hiển nhiên những người này cũng muốn nhân cơ hội mà kiếm một khoản kha khá.

Hai người Bắc Tiểu Lục đều không thiếu chút đồ này cho nên không có ai mua. Tuy nói là Bình Nguyên dược cốc, nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ cát đá nào ở đây, cũng không thấy cửa vào nào có thể đi được. Trừ một nơi tu sĩ tụ tập trao đổi mua bán, nơi này chỉ là một ngọn núi nhỏ và đồng cỏ bát ngát. Không có núi cao, cũng không có những rừng cây dày đặc.

Mặc dù nghi ngờ nhưng Bắc Tiểu Lục cũng không hỏi, đồng thời hắn cũng biết nơi này tuyệt đối không phải là Bình Nguyên dược cốc. Về phần tại sao lại muốn chuyển dời tới đây thì hắn không rõ lắm, nhưng người tới nơi này cũng không chỉ có hắn, nếu người khác không gấp thì hắn cũng chẳng cần nóng vội làm gì. Nếu mở miệng hỏi thì lại giống như mình chỉ là một tay mơ.

Đổng Thiên một bên cũng cảm nhận được tâm tư của hắn, khẽ nói:

“Bắc đệ, ta đoán tu sĩ chúng ta tập hợp ở nơi đây khả năng sẽ có một lối đi vào hoặc sẽ có phi thuyền tới đón”.

Mấy người Đăng Thanh Mộc hẳn là biết rõ đệ cũng quên mất nên hỏi thăm một chút thông tin nơi đây mới đúng, giờ cảm giác như cái gì cũng không biết”. Bắc Tiểu Lục sờ mũi nhẹ giọng than.

Bắc Tiểu Lục dùng thần thức quét một vòng, nhưng lại không nhìn thấy Đăng Thanh Mộc, không biết là họ chưa tới hay tiến vào từ cửa khác.

Rất nhiều người đi Bình Nguyên dược cốc đều có người của sư môn bên cạnh, cũng chỉ có hắn và Đổng Thiên cô đơn kết bạn đi đến. Thấy Thu Thiền, Mục Linh và mấy vị nữ đệ tử của Đấu Đan Cốc đang đi về phía này, môn chủ Dược Trần và hai vị tu sĩ Nguyên Anh đi cùng bọn họ, hiển nhiên là để bảo vệ.

Môn chủ Dược Trần đi tới gần một nhóm người tông môn khác thì dừng lại, giống như đang nói gì đó với người dẫn đội của thế lực kia.

Trong lòng Bắc Tiểu Lục âm thầm buồn bực, đệ tử của những môn phái lớn này đi ra ngoài đều có tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí là Hư Thần bảo vệ, hắn lại bị lão sư phụ tiện nghi ném đến nơi khỉ go gà gáy này, không có gia tộc bảo vệ chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Thu Thiền vừa quay đầu lại thì đã thấy Bắc Tiểu Lục, nói chính xác thì đang nhìn người bên cạnh của hắn Đổng Thiên. Trong đầu khẽ linh động vỗ vỗ vai Đổng Thiên chỉ về phía Thu Thiền âm dương quái khí nói:

“Đổng ca, ta thấy có người nhận ra huynh hơn nữa còn là một mỹ nhân”.

Đổng Thiên đang nhìn ngắm xung quanh bị hắn gõ một cái theo tay nhìn qua, chỉ thấy đằng xa một thiếu nữ váy trắng thướt tha ta tay cầm bích kiếm, dáng người yểu điệu đang trông ngóm bên này. Hắn lập tức gật đầu nhẹ với đối phương sau đó trừng mắt với Bắc Tiểu Lục.

“Ngươi nói hưu nói vượn gì đấy, Thu Thiền cô nương chẳng qua chào hỏi một phen mà thôi. Ngươi đó, bớt bớt lại cho ta”

Bắc Tiểu Lục bĩu môi không để ý tới hai người này nữa. Hắn tìm một chỗ không người ngồi xuống, từ nhẫn trữ vật lấy ra một xiên thỉ nướng thơm phức chậm rãi thưởng thức. Cứ như thế dưới chân hắn càng lúc càng nhiều xiên trống rỗng, chẳng qua không bao lâu có một nam một nữ đi đến bên cạnh.

Hai người thoạt nhìn cũng là tu vi Giả Đan, khi họ cách Bắc Tiểu Lục một khoảng xa thì hắn đã cảm thấy một trận sát khí lành lạnh. Hắn lập tức biết hai người này đến không thiện, hơn nữa trên tay cũng nhuốm máu cực kỳ nhiều.

“Tiểu tử, ngươi cũng đi Bình Nguyên dược cốc phải không?”

Tên nam tử này đi đến trước mặt Bắc Tiểu Lục, trực tiếp hỏi. Ngũ quan của gã cũng coi như đoan chính, chẳng qua mũi hơi nhếch lên, ánh mắt cực kỳ làm người hắn cảm nhận được sát khí nồng đậm cực kỳ.

Nhìn thái độ của gã Bắc Tiểu Lục cũng đứng lên, bình tĩnh trả lời:

“Đúng vậy!”

Tên nam tử vừa nghe hắn nói vậy, trong mắt lập tức hiện lên vẻ vui mừng. Y lấy ra một túi linh thạch ném cho Bắc Tiểu Lục, giọng điệu hờ hững nói:

“Đưa ngọc bài của ngươi cho ta, cầm chỗ linh thạch này rồi lượn đi”

“Hả?”. Bắc Tiểu Lục ngớ người, sau đó mới hỏi gã một câu rất không liên quan:

“Trong này được đánh nhau sao?”

Tên nam tu này bị hỏi lại thì hơi kinh ngạc nhưng sau đó gã hầm hừ nói:

“Ở đây không ai quản ngươi đâu, đưa đồ vật ra đây ta còn tha cho một mạng. Ồ… đưa nốt chiếc nhẫn trữ vật ra đây….mau!”

Bắc Tiểu Lục nghe được thì cười trừ một tiếng, ánh mắt lóe lên tia lành lạnh.

Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ