Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 196: Ta Không Trông Cậy Vào Vận May



Thiếu niên được gọi là Diệu công tử kia nhìn Bắc Tiểu Lục một quyền diệt sát Trương Nguyệt lão nhân trong lòng lập tức kinh sợ, người này rất mạnh khí tức chỉ dừng lại Trúc Cơ nhưng chân nguyên vừa ra liền biết khác biệt.

Chân nguyên quá thuần, quá tinh khiết mạnh hơn gấp bội uy lực chân nguyên của hắn.

Sau khi diệt sát lão giả này Bắc Tiểu Lục lạnh nhạt quay lưng rời đi, trên tay cầm một tấm kính hình bát giá, đây chính là đồ vật mà Trung Nguyệt lão nhân bày ra kết giới. Lão giả vừa chết kết giới liên biến mất, tu sĩ bên ngoài lập tức phát hiện ra được mùi máu tươi tản mát ra.

Chưa cần nói tới quân đội của Tinh Toái Thành, ngay cả thế lực tửu lâu cũng bị kinh động. Thời gian từ lúc lão giả ra tay đến khi chết đi không vượt quá mười phút thời gian, cho nên chưa làm kinh động đến cường giả. Nhìn thoáng qua đồ vật của Trung Nguyệt lão nhân nhất là tấm kính kia, có thể ngăn tỏa không gian ba động, không kinh động đến được cường giả, có thể thấy rất bất phàm.

Bất kể tu sĩ bên ngoài hay thiếu niên bên trong đều không ai ngăn cản hay hỏi chuyện, nhìn Bắc Tiểu Lục bình tĩnh như vậy hiển nhiên một là có bối cảnh hai là kẻ điên. Đã gây nháo sự bên trong Tinh Toái Thành tất nhiên có chỗ lý hoặc chỗ dựa bọn họ nhảy vào làm gì, không làm quần chúng ăn dưa tốt hơn sao.

Diệu Thủ Hồi Xuân vốn muốn cảm kích Bắc Tiểu Lục nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bất thiện của đối phương liền nuốt vào họng. Hắn biết thiếu niên này không có ấn tượng tốt với hắn, còn tại sao thì hắn cũng có chút hiểu rõ.

Đi trên đường Bắc Tiểu Lục có chút mất hứng, vốn muốn dành một chút thời gian thư giãn vậy mà gặp xui xẻo như vậy.

“Tên kia có chút yếu!”, chủ tu công pháp quá kém chân nguyên pha tạp dẫn đến số lượng không bù được chất lượng của hắn.

Không có hưởng thu được mỹ vị trong lòng có chút buồn bực nhưng ngay lập tứ hắn bị khu vực phía trước gây lên hứng thú. Phía trước là một khu chuyên dành cho tu sĩ muốn bày bán đồ, ngươi có thể hiểu đó là nơi bán hàng vỉa hè.

Bắc Tiểu Lục từ từ đi vào bên trong, hai bên đường rộng lớn bày những sạp hàng lớn nhỏ không đều, cũng náo nhiệt vô cùng. Người cũng khá nhiều, những âm thanh chào hàng cùng với trả giá ồn ào không ngớt, có những tu sĩ vì món đồ yêu thích mà cò kè mặc cả tranh nhau đỏ mặt tía tai.

“Coi bộ còn rất náo nhiệt đâu”

Có lẽ bởi vì cuộc thi Đan Sư và Bình Nguyên bí cảnh cho nên tu sĩ đến đây cũng càng nhiều. Đa số hiện tại tu sĩ đang ở đây đa số toàn là tu sĩ trẻ tuổi, có nam có nữ. Nam phong thần tuấn lãng, nữ yểu điệu thướt tha, ai nấy đều sở hữu nhan trị cực cao.

Bất quá, tu vi những người này cũng không quá cao. Phần lớn họ đều tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan thỉnh thoảng có một ít PBuHv Nguyên Anh tu sĩ đi qua một chút nhưng rất nhanh đều rời đi. Hơn nữa hắn phát hiện không ít chủ nhân quầy hàng đều thuộc về Kim Đan kỳ trở lên, còn có không ít lão già Nguyên Anh.

Nhìn thoáng qua tình hình một chút bên trong, Bắc Tiểu Lục đi dạo quanh bên trong, mục đích hắn đến đây cũng rất đơn giản, chủ yếu nhặt nhạnh chỗ tốt từ quầy bán hàng ven đường này thôi.

Thế giới tu chân giả này nhiều thứ tốt lắm, cơ duyên không thiếu, cái gì mộ táng, cái gì bí cảnh, bảo vật không phải ngày nào cũng đều xuất thế nhưng mỗi lần mộ táng được khai quật hay bí cảnh được mở ra thì đều có bảo vật.

Đa phần những bảo vật ấy sẽ được các thế lực tông môn và thế gia cầm đi. Nhưng một số lượng không nhỏ trong đó rơi vào tay tán tu, ai bảo tán tu số lượng đông đảo như vậy?

Nhưng không phải thứ đồ vật nào cũng sẽ hiển hiện rõ giá trị ra bên ngoài, không ít bảo vật có giá trị chân chính được coi là thứ hàng phế phẩm được mang đi trao đổi và bán. Nếu thật có gia trị, vậy thì tán tu cũng chẳng đến lượt mang chúng đi. Dù sao các thế lực tông môn, thế gia đám đệ tử đó cũng không phải ăn chay.

Cho nên mới xuất hiện tình huống khí vận chi tử tùy tiện đi dạo phố với hồng nhan, tay trong tay lại chộp được tiên bảo, thần khí.

Bắc Tiểu Lục nào dám trông cậy vào vận khí để đạt được chỗ tốt. Nhưng hắn vẫn muốn đi dạo một phen, đồ nào đáng nghi hắn đều sẽ mua thử dù sao hắn rất thừa linh thạch.

Bắc Tiểu Lục hết hàng này đến hàng khác, thế nhưng món đồ nào hắn cũng cảm thấy có thể là thần khí. Thế này còn chọn thế nào được nữa, quả nhiên đồ vật đặc thù cũng rất được tu sĩ săn lùng.

Rốt cuộc hắn đi tới quầy hàng số năm thì trên tay hắn đã mua được ba món đồ vật, “một thanh hắc kiếm cũ nát, hoen ố và một phiến da dê món cuối cùng là một mảnh gỗ xưa”. Hắn cảm giác mình không sai ba thứ đồ này chắc chắn là đồ tốt.

Ba thứ này ngốn cũng gần bốn trăm viên linh thạch.

Đi dạo cả một ngày trời, lục tung hàng nghìn quầy bán hàng rong, hắn mua được không có một nghìn cũng có một trăm đồ vật. Giá trị mấy thứ này có cao có thấp nhưng không vượt quá năm trăm linh thạch. Bắc Tiểu Lục nhìn trong tay túi trữ vật, bên trong ngổn ngang đồ vật không hiểu cảm thấy mình thua lỗ.

Đang đi qua một quầy hàng nhỏ bên cuối đường, một vị chủ quầy hàng vô cùng nhiệt tình bắt chuyện.

“Vị công tử này, ngài đến xem hàng? Công tử không phải ta nói phét đồ vật ở chỗ ta tuyệt đối làm ngài hứng thú. Đây… tất cả những thứ này đều là vật phẩm ta mới thu thập được từ một bí cảnh thời viễn cổ, vật phẩm tuyệt đối là có giá trị nhất trong đây”

“Ồ! Lợi hại như vậy?’ Bắc Tiểu Lục cười như không cười nói.

Tên chủ quầy thấy đối phương có hứng thú, lập tức càng thêm nhiệt tình giới thiệu hết mảnh này đến mảnh khác. Bỗng có một âm thanh phiêu đãng truyền tới bên tai.

“Chủ quầy, mảnh cổ ngọc này bán thế nào?”

Tên chủ quầy đang nhiệt tình với hắn lập tức bị âm thanh chuyển rời, hắn cũng tiện thể nhìn sang. Một thiếu nữ trẻ tuổi, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết, hàng lông mày lá liễu, mắt sáng và trong như hồ mùa thu, môi hồng nhỏ nhắn. Tóc nàng dài qua hông, tung bay theo gió. Nàng khoác trên người một chiếc váy xanh nhạt, nhẹ nhàng mà thanh thoát, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ cao gầy của thiếu nữ.

Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!

Đó là trong suy nghĩ của các tu sĩ khác còn đối với Bắc Tiểu Lục thì nàng cũng chỉ là một kẻ xa lạ, nhìn thoáng qua một chút rồi lạnh nhạt bình tĩnh tiếp tục lướt qua các món đồ trên quầy hàng.

Hắn nhìn nàng mấy giây rồi cũng nhanh chóng rời ánh mắt đi, cùng lúc hắn quay người đi thì thiếu nữ cũng ghé qua nhìn hắn trong ánh mắt có chút kinh ngạc. Âm Dương Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn một bên của Bắc Tiểu Lục, trong lòng không khỏi tò mò.

“Người này thật không có nhìn nàng chậm một giây, không phải tu luyện thái thượng vong tình loại công pháp kia chứ”. Không phải nàng tự kỷ mà nàng có vốn liếng tự tin, dù đây là thế giới tu chân mỹ nữ nhiều như mây nhưng không có nghĩa không có cấp bậc mỹ nữ. Nhan sắc của nàng không phải phổ thông mỹ nữ, nàng được chính là một trong thập đại mỹ nữ Đông Huyền Châu.


Edit: Bắt đầu viết 1k5 chữ 3c/ngày

Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!