Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 169: Hoang Lĩnh Thiên Bạo Loạn



Tại một diễn biến khác,

Một vị trưởng lão của một gia tộc tu chân đang bị hai cao thủ Trúc Cơ kỳ của Hoang Lĩnh Môn vây công. Chỉ thấy trên không trung đủ các loại pháp thuật được đánh ra, phi kiếm bay lượn, các đạo thuật đủ màu sắc đan xen vào nhau.

"Mã sư huynh, Lý sư huynh, tại sao hai vị lại động thủ với ta?" Lão giả tóc trắng mặc trường bào màu xanh, vừa giận vừa sợ nói:

"Minh gia ta luôn cung kính đi theo Hoang Lĩnh Môn, phải chăng có sự hiểu nhầm gì ở đây?”

"Không thể trách chúng ta được, chỉ tại các ngươi vào không đúng lúc mà thôi, chịu chết đi! "

Sát ý trên mặt tu sĩ bên trái càng nồng đậm, hắn đang thao túng một Pháp Khí là một thanh trường kiếm, lực công kích mạnh mẽ vô cùng. Còn tu sĩ Hoang Lĩnh Môn còn lại sử dụng một cây Nhuyễn Tiên vô cùng sắc bén, linh hoạt cuốn lấy Pháp Khí của đối phương.

Hai người một cương một nhu phối hợp rất ăn ý khiến tu sĩ họ Minh vô cùng buồn bực, không hiểu sao hai người kia trở mặt, đây là ân oán riêng hay là chủ ý của Hoang Lĩnh Môn?

Theo thời gian trong lòng lão giả họ Minh càng lo lắng, vừa rồi lại bị hai người kia đánh lén thụ thương không nhẹ, giờ lấy một địch hai càng rơi xuống hạ phong.

"A…!" Một tiếng la thảm vang lên, Nhuyễn Tiên như trơn trợn như bạch xà đã khóa chặt lấy Pháp Khí của lão, chưa hết trường kiếm của tu sĩ còn lại bổ thẳng xuống khiến Pháp Khí hộ thuẫn của lão giả họ Minh, lập tức vỡ tan tành..

Trong giây lát huyết vũ đầy trời, thân thể lão giả họ Minh đã bị trường kiếm diệt sát..

…..

Tại một nơi khác trong Hoang Lĩnh Môn, mười mấy tán tu Luyện Khí kỳ đang quỳ xuống cầu xin một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Hoang Lĩnh Môn.

Nhưng đối phương hiển nhiên không có quan tâm đem phi kiếm tế xuất ra, rất nhanh chóng đã lấy mạt sát những người này.

Đây chính là khác biệt về thực lực!

Không giống với các tu sĩ xui xẻo khác, Bắc Tiểu Lục hành động vô cùng cẩn thận, chỉ cần có gió thổi hay ngọn cỏ lay động thì hắn ngay lập tức ẩn nấp, với thần thức có thể sánh với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đã có mấy lần hắn gặp được một nhóm tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ của Hoang Lĩnh Môn, nhưng hắn đều nhanh chóng ẩn nấp qua đi.

Hắn phát hiện ra một chuyện rất lạ thường, tu sĩ của Hoang Lĩnh Môn dường như đang mạt sát toàn bộ tu sĩ của các thế lực khác.

Bắc Tiểu Lục đáp xuống tại một mảnh rừng, cảnh giác quan sát bốn phía, trong Hoang Lĩnh Thiên ẩn chứa nguy hiểm, hắn mỗi lúc đều bảo trì cảnh giác..

" Ngao ô!”

Bắc Tiểu Lục vừa đến khu vực này chưa được bao lâu, đã bị vài đầu Huyết Sài Lang phát hiện.

Huyết Sài Lang là yêu thú bình thường, thân cao một mét, thân hình dài hơn một mét rưỡi, nhìn qua thể hình cũng cỡ hơn một trăm cân, bình thường hành động theo quần thể. Huyết Sài Lang là yêu thú nhất giai cấp thấp, nhưng chúng nó là kẻ điên, dưới tình huống khuyết thiếu thực phẩm chúng nó đều dám liều mạng với yêu thú đẳng cấp cao.

Bắc Tiểu Lục nhíu mày, cảm thấy hắn rất có Hỏa với họ nhà sói, đi tới đâu cũng gặp được. Hơn nữa đã lâu chưa thưởng thức thịt yêu thú, mặc dù là yêu thú cấp thấp nhưng cảm giác thịt chúng nó vẫn rất ăn ngon.

Lúc đầu phát hiện Bắc Tiểu Lục, ba đầu Huyết Sài Lang không lập tức ra tay, chỉ vây quanh chờ thêm viện binh.

Dần dần Huyết Sài Lang ngày càng nhiều, ước chừng hơn hai mươi con tiến lên, đầu lĩnh là một con gần hai mét, dài cũng tương tự, nặng chắc gấp ba lần bình thường ba trăm cân.

" Ồ, con đầu lĩnh này đã bước vào nhất giai đỉnh phong rồi cơ à, xem ra đều đã tới đông đủ rồi sao?”

Bắc Tiểu Lục đang lựa chọn thịt con nào sẽ ngon nhất, rốt cuộc dừng lại trước con thủ lĩnh của bọn chúng, xoa cằm gật gật đầu, nói:

“Không tệ, ngươi có thể làm thủ lĩnh cũng coi như bất phàm, có thể đạt được tư cách vào thực đơn của ta”

" Ngao ô!” Có vẻ như nó cũng hiểu Bắc Tiểu Lục đang coi thường nó, liền gầm lên một tiếng rú.

Đám tiểu đệ như nhận được tín hiệu, năm đầu Huyết Sài Lang lao lên phía trước bổ nhào qua.

Bắc Tiểu Lục cũng không có sử QdJ1y dụng chân nguyên, trực tiếp tránh né ba đầu công kích hai bên, một cước hung hăng đạp trúng một con Huyết Sài Lang.

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, con sói rú một tiếng, thân hình bay ngược ra ngoài, đồng thời công kích của Bắc Tiểu Lục cũng không có dừng lại, cũng một cước đạp trúng đầu một con sói khác, lập tức vỗ vỡ nát đầu của nó, con sói bị một cước bay xa, run rẩy không cách nào đứng dậy, thân hình hoàn toàn vặn vẹo, máu tươi tuôn tràn không ngớt, hiển nhiên đã bị vỡ tan nội tạng, khung xương dập nát.

Vừa đối mặt đã có hai con Huyết Sài Lang tử vong, Bắc Tiểu Lục sờ sờ mũi cảm giác mình có chút bắt nạt kẻ yếu, nhưng mà chịu thôi hắn muốn xử lý con đầu đàn.

" Ngao ô!

Cái chết của đồng bạn làm Huyết Sài Lang nổi điên, dưới một tiếng gào thét phẫn nộ của Lang Vương, hơn hai mươi Huyết Sài Lang đồng thời phát động công kích mãnh liệt.

" Rống!

" Oành!

" Ngao ô!

" Phanh!

Tiếng đánh liên tiếp vang lên, chỉ cần bị Bắc Tiểu Lục đánh trúng, không chết cũng tàn phế, trong chớp mắt lại có năm sáu Huyết Sài Lang bị đánh gục, nhưng dù hơn hai mươi đầu công kích mãnh liệt cũng không làm tổn thương hắn mảy may.

Trong khoảnh khắc đã có gần mười đầu Huyết Sài Lang bị trọng thương hoặc tử vong, sự cường đại của Bắc Tiểu Lục làm hơn mười đầu lang còn lại đều sợ hãi, trong ánh mắt bắt đầu hốt hoảng.

Rốt cục khi Bắc Tiểu Lục dùng một cước đạp bay Lang Vương, cả đàn Huyết Sài Lang sợ hãi cực điểm, phát ra tiếng kêu trầm thấp, xoay người bỏ chạy.

" Muốn chạy?”

Ánh mắt Bắc Tiểu Lục nhìn qua Lang Vương, thân hình vọt tới.

" Hưu!”

Bắc Tiểu Lục lắc lư thân hình chớp mắt đã xuất hiện ở phía trước, trong ánh mắt hoảng sợ của Lang Vương, một cước đem đầu nó vỡ nát.

" Chậc chậc…”

Bắc Tiểu Lục đứng trong núi rừng, bắt đầu cắt từng miếng thịt trên thi thể của Lang Vương, cất vào một túi trữ vật khác…

Tại một nơi trong Hoang Lĩnh Thiên. Dưới sự bao vây tiêu diệt của đám tinh anh đệ tử Hoang Lĩnh Môn, hầu hết các tu sĩ phái khác cùng tán tu vừa đánh vừa chạy dần tụ lại chỗ này. Chỗ này có tất cả mấy chục tu sĩ, trong đó cầm đầu là hai cao thủ Trúc Cơ Kỳ đang ngồi bên cạnh một tảng đá cực lớn.

Đương nhiên đám Luyện Khí Kỳ có thể chạy tới đây thì cũng có thủ đoạn nhất định.

Nơi đây có một thiếu nữ còn rất trẻ, dung mạo xinh đẹp, nàng chính là Tiêu Mị đệ tử tinh anh của Phiêu Hương Các. Lúc này thần sắc nàng vẫn lãnh đạm như trước, thân thể tuyệt mỹ của nàng thiên sinh đã phát ra một khí tức lãnh ngạo. Có điều trên bạch y trắng như tuyết lại lấm tấm màu máu. Trong một trận ác chiến vừa rồi, dù đã đẩy lui cường địch nhưng nàng đã bị thương, trên dung nhan tuyệt sắc cung có chút uể oải.

Tình trạng các tu sĩ nơi đây cũng tương tự, chỉ một số ít gặp vận may còn lại đa số phải trải huyết chiến, mới có thể đi tới nơi đây tụ tập.

Lúc này hai cao thủ Trúc Cơ Kỳ đang trao đổi đối sách với nhau. Những người khác thì tranh thủ nghỉ ngơi, đả tọa khôi phục thể lực.

"Lâm huynh, ngươi xem thái độ của Hoang Lĩnh Môn đột nhiên truy sát chúng ta, rốt cuộc là vì điều gì?"

Một gã tu sĩ niên kỷ gần ba mươi khuôn mặt cương nghị, mặc trường bào màu trắng nói. Hắn là trưởng lão của Hỏa Phục Tông, tông môn bọn họ vốn có giao hảo với Hoang Lĩnh Môn. Nhưng lần này lại bị minh hữu phản bội, khiến cho hắn vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ không thôi.

"Thạch huynh cũng không biết nguyên nhân"

Tu sĩ họ Lâm là một lão giả tóc trắng, hắn lắc đầu. Lão là gia chủ của một gia tộc tu chân, lão tổ của lão từng là đệ tử của Hoang Lĩnh Môn. Hai bên có giao tình thâm hậu, không ngờ lần này đối phương lại muốn đuổi tận giết tuyệt.

"Hoang Lĩnh Môn đang phát khùng hay sao, minh hữu cũng hại, chẳng lẽ là muốn trở thành công địch của mấy thế lực bên ngoài Hỏa Châu hay sao? "

"Ta cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, hoặc có thể Hoang Lĩnh Môn đang âm mưu chuyện gì đó. Nhưng trước hết chúng ta cần phải thoát khỏi nơi đây! Nếu không chúng ta bỏ mạng tại trong đây, Hoang Lĩnh Môn sẽ tùy tiện tìm lý do để lấp đậy chuyện này"

Lão giả họ Trầm gật đầu nói :"Đạo hữu nói không sai, việc cấp bách trước mắt là làm sao sống sót".

Hai người đang thương lượng thì đột nhiên có thanh âm kinh hô truyền đến, trong đó còn có tiếng thú rống khiến đám tu sĩ ở đây đều bật dậy, ngưng trọng nhìn ra xa.

"Đã xảy ra chuyện gì?", Hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhìn nhau đồng thời thi triển độn quang bay tới phía trước.

"Yêu… yêu thú". Chỉ thấy một người toàn thân đầy máu đang lảo đảo đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Đây chính là đệ tử phụ trách cảnh giới bên ngoài.
Nghe được lời hắn nói, vẻ mặt những người khác càng thêm khó coi.

Sắc mặt tu sĩ họ Lâm trầm xuống đem thần thức thả ra.

"Lâm huynh, có phát hiện được gì không?"

Mặc dù đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhưng thần thức của gã tu sĩ họ Thạch yếu hơn.

"Có một đàn yêu thú lớn đang chạy tới nơi này".

Nghe vậy sắc mặt đám tu sĩ đen như đít nồi. Lúc này ngoài việc đề phòng Hoang Lĩnh Môn đuổi giết, thì yêu thú cũng là mối nguy hiểm của bọn họ.

Lúc này có mấy tu sĩ nghe đại nạn lâm đầu thì vội vàng chạy đi.

Nhưng kết cục của những tên bỏ mặc đồng bạn thì chưa bao giờ là tốt đẹp, những tên này vừa chạy được mấy trăm mét đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy trên bầu trời một đàn quái điểu như mây đen ùn ùn bay tới.

Hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thấy có người chạy trốn thì phẫn nộ không thôi. Nhưng khi thấy đàn quái điểu thì sắc mặt trở nên ngưng trọng. Huyết Ưng Nhãn là yêu thú nhất giai trung kỳ, mặc dù thực lực không mạnh nhưng hay đi theo đàn, là cơn ác mộng đối với tu chân giả.

Nhìn hai người chạy trốn bị Huyết Ưng Nhãn thôn phệ giữa không trung, cả đám tu sĩ đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Đột nhiên một trận âm thanh xào xạc truyền vào tai, trên mặt đất xuất hiện vô số độc trùng hình dáng ghê tởm màu xám đen. Mặc dù đám yêu thú này đều là cấp thấp, nhưng chất lượng có thể bù đắp bằng số lượng, bọn họ cũng chỉ là tu sĩ mới bước vào giai đoạn tu luyện, không có khả năng chống đỡ được.

"Mọi người không nên hoảng sợ, chỉ cần tập trung lại thì đám quái điểu và độc trùng này không thể thương tổn chúng ta".

Tu sĩ họ Trầm hét lớn một tiếng khiến cho đám người tỉnh lại, lúc này mà chạy thì chết càng sớm, liên thủ thì còn có hy vọng.

Đặt thân vào cửa tử để tìm đường sinh, phàm nhân khi bị hãm vào tuyệt cảnh sẽ phát ra tiềm năng cực hạn huống chi là người tu đạo.

Note: Thêm 1 đánh giá thì tác sẽ tặng 1 chương free. .

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới