Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 150: Ngươi Lại Là Thứ Gì



Lý Bách Lâm trên người sát ý hầu như mang theo thực chất, Tây Thái Thần lập tức liền cảm nhận được, đồng thời cũng hiểu Lý Bách Lâm còn mạnh hơn trước, ít nhất cũng Trúc Cơ tầng bốn.

Bắc Tiểu Lục vừa nhìn Tây Thái Thần sắc mặt cùng biểu tình, cũng biết Tây Thái Thần bị Lý Bách Lâm tu vi và sát ý làm kinh hãi. Hắn không chút do dự nhìn Lý Bách Lâm nói:

“Ngươi có chuyện?”

"Tiểu tử, đây không phải chuyện của ngươi, thức thời thì cút sang một bên..." Lý Bách Lâm khi nói chuyện, cả người sát khí lần thứ hai dâng lên, đồng thời liếc qua Bắc Tiểu Lục lạnh lẽo nói.

Mặc dù hắn không cảm nhận được tu vi của Bắc Tiểu Lục, nhưng đứng bên tên Tây Thái Thần này, chắc cũng chỉ là Luyện Khí viên mãn, hoặc Trúc Cơ tầng một là cùng, ở trong mắt hắn, giống như con kiến hôi như nhau.

"Ngươi thì là thứ gì? Dám ở trước mặt tiểu gia ta sủa bậy." Bắc Tiểu Lục cũng không phải dễ trêu chọc, sau khi Lý Bách Lâm châm chọc hắn một câu, hắn phi thân một quyền bổ ra…

Người khác nắm đấm đều đánh thẳng đi, Bắc Tiểu Lục quyền đầu cũng là đánh ra, một quyền này vừa bổ ra, thật giống như một thanh to lớn búa bén nhọn giống nhau, sát ý bạo tăng. Đây không phải là một quyền, đây cơ hồ là một búa đánh xuống. Quyền phủ đem Lý Bách Lâm điểm này sát ý trực tiếp đập tan ra, mà quyền phủ không gặp chút nào chậm chạp, vẫn như cũ rơi xuống.

"Oành" nhất thanh muộn hưởng, quyền đầu của Bắc Tiểu Lục trực tiếp đem bàn tay của Lý Bách Lâm đập vỡ.

Lúc đầu, Lý Bách Lâm căn bản cũng không có đem Bắc Tiểu Lục nhìn ở trong mắt, một tát này cũng không có toàn lực bạo phát. Hắn thấy, một tát này đã cũng đủ đem hàm răng Bắc Tiểu Lục đập rụng sạch. Lại không nghĩ rằng Bắc Tiểu Lục ra chiêu khí thế lợi hại như vậy, hắn muốn tái tụ tập chân nguyên thì đã không kịp, chỉ có thể nhân thể lui về phía sau.

Bắc Tiểu Lục đã nhìn ra Lý Bách Lâm ý nghĩ, phủ quyền đem Lý Bách Lâm đập đi rồi, ở Lý Bách Lâm lui về phía sau, đồng thời lại là một cước đạp lên.

Một cước này đá vào ngực Lý Bách Lâm, đem Lý Bách Lâm còn đang lui về phía sau trực tiếp đạp bay trở về.

Thoạt nhìn, Lý Bách Lâm là bị Bắc Tiểu Lục một cước đạp bay ra ngoài, trên thực tế Lý Bách Lâm căn bản cũng không có thụ thương, hắn là thuận thế làm. Thế nhưng mặt ngoài cũng là Lý Bách Lâm muốn dạy huấn Bắc Tiểu Lục, kết quả bị Bắc Tiểu Lục hoàn thành dạy dỗ một trận, hơn nữa còn một cước đạp đi.

Đã đánh mất mặt mũi như vậy, Lý Bách Lâm sắc mặt tức giận đỏ lên, K9D5L đồng thời đối với Bắc Tiểu Lục cũng nhiều một chút kiêng kỵ, hắn và Bắc Tiểu Lục giao thủ chỉ là vội vàng trong lúc đó, nhưng hắn đã biết Bắc Tiểu Lục tuyệt đối là Trúc Cơ tu sĩ.

"Hưu" một tiếng, một thanh màu đen phi kiếm đã xuất hiện ở trong tay Lý Bách Lâm, đồng thời cả người hắn khí thế tăng vọt, xem ra muốn cùng Bắc Tiểu Lục đại chiến một hồi.

Lý Bách Lâm sắc mặt âm trầm, rốt cục nhìn chằm chằm Bắc Tiểu Lục hừ lạnh một tiếng, "Tốt, tốt, ngày hôm nay ta Lý Bách Lâm liền xem ngươi làm sao rời đi Hải Giác Thành."

Bắc Tiểu Lục vỗ vỗ y phục cũng không có nếp uốn, lạnh nhạt trả lời một câu, "Tiểu gia ta vẫn là câu nói kia, ngươi thì là thứ đồ vật gì?"

Hắn và Lý Bách Lâm giao thủ một chiêu, biết người này cũng không có lợi hai bao nhiêu, Trúc Cơ tầng ba đỉnh phong. Hắn toàn lực thi triển, tên Lý Bách Lâm này căn bản không chống đỡ nổi.

Lý Bách Lâm cười lạnh, nói: “Ngươi được lắm, ta hôm nay liền dùng ngươi nói cho mọi người biết, đắc tội bản thiếu gia ta chỉ có con đường chết”.

"Ở Hải Giác Thành, ta Lý Bách Lâm nếu muốn giết ai, còn chưa bao giờ có ngoại lệ..." Đang nói chuyện, một đạo màu trường kiếm màu đen xuất hiện trong tay hắn.

Lý Bách Lâm nói xong, trong tay màu đen phi kiếm đã mang theo một mảnh hắn quang hướng về phía Bắc Tiểu Lục , tu vi Trúc Cơ tầng ba hiển lộ không thể nghi ngờ.

Bắc Tiểu Lục biết Lý Bách Lâm tuyệt đối không phải Hải Châu bình thường Trúc Cơ tu sĩ có thể so sánh. Vừa nháy mắt hai người va chạm vào nhau, Tây Thái Thần nghe lời Băc Tiểu Lục tranh thủ rời đi trước, nếu chút nữa thì hắn có khả năng không mang được hắn rời đi.

Bắc Tiểu Lục giơ lên phi kiếm, phi kiếm màu bạc tỏa ra kim quang, từ thân kiếm kiếm quang từ phi kiếm tách ra, tạo thành một vòng cung bán cánh quạt. Khí thế hết sức ác liệt, một kiếm chỉ thiên, hàng loạt kiếm quang như vũ bão phi tới người Lý Bách Lâm.

Trông thấy ác liệt kiếm quang bay tới, Lý Bách Lâm cũng không dám coi thường, phi kiếm kiếm nổi lên hỏa quang, phi kiếm giống như một mũi thên thiên hỏa, bụp một tiếng phá không lao về kiếm quang của Bắc Tiểu Lục.

Ầm ầm ầm!

Một vụ va chạm trên không mạnh mẽ, gây lêm xôn xao dân chúng và tu sĩ trong thành, ngay cả đội vệ bịn cũng bị kinh động. Bắc Tiểu Lục cũng biết bản thân khong thể dừng lại quá lâu, Vong Lôi kiếm quang phá không mà ra, mang theo 15 đạo kiếm quang chói lọi, sát khí như muốn căn nuốt Lý Bách Lâm.

Lý Bách Lâm phi kiếm cũng không có tiếp tục tế xuất, mà là một tay chạm vào nhẫn trữ vật, trong tay đột ngột có thêm đồng tiền màu vàng sẫm, to chừng hai ngón tay.

"Hừ, để ta cho ngươi dám xem thường ta?" Lý Bách Lâm khóe miệng lộ ra một tia châm chọc, trong tay đồng tiền đã được ném đi ra ngoài.

Đồng tiền này trong nháy mắt liền hóa thành một đạo tiền xu to lớn, sau một khắc, này không khí xung quanh tựa như bị đồng tiền này hút tới, lộ ra những dòng chảy chậm chạp.

Bắc Tiểu Lục cảm giác được tay của mình trầm xuống, trong tay phi kiếm dường như cũng nặng nề rất nhiều. Bắc Tiểu Lục lập tức cũng biết, hẳn là Lý Bách Lâm vừa mới tế xuất đồng tiền nguyên nhân. Bên kia Vong Lôi kiếm quang cũng chỉ hơi chậm lại một chút, nhưng vẫn phá không bay tới.

Lý Bách Lâm cũng không bối rối, bởi vì kiếm quang va chạm vào đồng tiền một khắc, cả hai liền rung lên từng đợt, sau đó kiếm quang liền giống như bị hút vào trong đồng tiền.

Bắc Tiểu Lục cũng hơi kinh ngạc nhìn qua tấm đồng tiền kia , cũng cảm giác được hai tay hơi tê tê, trong tay phi kiếm có một chút không nắm giữ được, giống như bị một cổ lực lượng cường đại hút đi.

Hừ lạnh một tiếng, chân nguyên hùng hậu bộc phát ra ngoài, Bắc Tiểu Lục cả người liền nhẹ nhõm như cũ, phá ta sự ràng buộc của đồng tiền kia. Trong nháy mắt lôi quang từ phi kiếm bộc phát ra, một chiêu Lôi Thiên Phi Kiếm như con ngựa hoàng cuồng dã xống về hướng Lý Bách Lâm.

Lý Bách Lâm dường như không thể tin được nhìn qua Bắc Tiểu Lục, dường như không nghĩ ra tại sao đồng tiền pháp bảo không trói buộc được y. Bắc Tiểu Lục không có chần chừ giây nào, Lôi Thiên Phi Kiếm ngay lúc chạm vào đồng tiền, một âm thanh chấn động rung lên, pháp bảo đồng tiền bị bắn văng ra xa.

Lý Bách Lâm cũng không yếu thế, phun ra một ngụm máu phản phệ, cả ngươi đập xuống mặt đất lạnh lẽo, ánh mắt kinh hãi nhìn Bắc Tiểu Lục. Chỉ thấy Bắc Tiểu Lục hai tay hai quả lôi cầu, phi tới trước mặt hắn, động tác nhanh gọn hết sức, hai quả lôi cầu bị nén ép nhỏ, va chạm vào nhau, tạo lên một vụ nổ kinh hồn.

Bắc Tiểu Lục nhìn phía trước không xa, một hố rộng hơn hai mươi mét hết sức hài lòng, Bạo Lôi Cầu, đây chính là một pháp thuật hệ lôi mà hắn tự nghiên cứu ra, lực nén áp suất rất kinh hồn, nổ ra uy lực mạnh hơn lôi cầu gấp năm lần.

Không quan tâm sống chết của Lý Bách Lâm, Bắc Tiểu Lục tế ra một tấm phù lục màu tím than, phun một ngụm máu lên trên, hai tay động tác tạo một thủ pháp, phù lục sáng chói bao phủ cả thân hình của hắn. Bỗng ngay khi Bắc Tiểu Lục sắp được truyền tống đi, một âm thanh kinh thiên động địa xuất hiện, một vị trung niên tu sĩ bồng bềnh mà đến, người chưa đến nhưng phi kiếm như thiên thạch đồng dạng, phá không bay tới hướng Bắc Tiểu Lục.

Ầm ầm ầm!

Uy lực thanh phi kiếm này làm cho một vùng diện tích rộng lớn biến thành hoang tàn, nhưng vẫn chậm một nhịp, Bắc Tiểu Lục vẫn trốn thoát được.

Phụt, Bắc Tiểu Lục phun ra một ngụm máu, cả người vừa xuất hiện trong rừng cây, trong nháy mắt liền biến mất. Mấy con yêu thú nhị giai hậu kỳ trong phạm vi gần đó, dường như phát hiện ra điều gì, nhưng liền không cảm nhận được gì nữa, chúng nó liền bỏ qua.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới