Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 149: Thật Muốn Quất Tên Này



Hôm nay hai vị thiếu chủ của hai phái muốn đánh nhau. Nhưng đáng tiếc nơi đây là Hải Giác Thành, đánh chó cũng phải nể mặt chủ, hai bên cũng không dám động thủ đâu.

Tiếp tục diễn biến bên trong.

Nhạc U Phong giận run người, đằng đằng sát khí, lại nghe Dương Tiểu Quá khiêu khích. Hắn không kiềm chế được mà hét lên:

“ Dương Tiểu Quá, tên tiểu hỗn đản ngươi. Hôm nay ta đánh ngươi thành đầu heo!”

Dương Tiểu Quá cười xảo quyệt, giọng khiêu khích nói:

“ Ta đang đợi đây. Lên đi chứ, đừng đứng đó hò hét làm gì!”

Nhạc U Phong cầm trường kiếm, chuẩn bị lao lên phía trước thì bỗng có một nữ tử xinh đẹp. Chỉ thấy nữ tử này mặt mày như bông sen, lông mày như lá liễu, da trắng nõn nà, quyến rũ tuyệt luân, tuổi chừng mười tám đôi mươi. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh, càng làm nổi bậc lên vẻ đẹp linh động của nàng.

Nàng đưa ngọc thủ nắm lấy tay của Nhạc U Phong, nói:

“ Thiếu chủ, đừng để cái tên dở hơi đó khiêu khích. Chúng ta nhận lệnh của gia chủ, đến đây để mở rộng quan hệ với Hải Thạch Môn. Cần gì phải để ý với cái tên não phẳng kia chứ”.

Nàng đặc biệt nhấn mạnh câu sau, nói lớn để cho đám người Dương gia nghe được. Hai lão giả đứng ở bên cạnh cũng tiến lên ngăn cản:

“ Thiếu chủ, Lâm Nhã nói đúng. Nên kiềm chế một chút, kẻo hỏng đại sự.”

Thấy có người ngăn cản, mà còn nghe nữ tử kia chửi mắng mình. Tuy nhiên, Dương Tiểu Quá không có giận, mà lại tỏ ra thất vọng nói:

“ Này này, Nhạc U Phong, ta không ngờ ngươi lại hèn nhát như vậy. Để cho một nữ tử bảo vệ, núp váy đàn bà. Thật khiến cho nam nhân chúng ta mất mặt”.

“ Thiếu chủ nói đúng. Nhạc U Phong đàn bà, ha ha ha…”

Mấy tên hạ nhân của Dương Tiểu Quá cười phá lên. Nữ tử gọi Lâm Nhã kia quay qua nói:

“ Hừ, Dương Tiểu Quá ngươi là thứ gì chứ. Một tên công tử đầu óc rỗng tuếch, ngay cả con heo cũng không bằng. Đánh với ngươi chỉ tổ làm thiếu chủ bẩn tay”.

Một lão giả ở bên cạnh Dương Tiểu Quá tức giận, định tiến lên dạy cho tiểu nha đầu kia một bài học, vì dám xúc phạm thiếu chủ của mình. Nhưng Dương Tiểu Quá lại giơ tay ra cản lại, nhìn nử tử xinh đẹp kia nói:

“Miệng lưỡi của phụ nữ, lão tử đây không chấp nhặt làm gì. Mà nhìn cũng lạ, bộ ngươi là thiếp thân của Nhạc U Phong à, sao quan tâm hắn sít sao quá vậy. Chắc không sai đâu nhỉ. Nhạc U Phong, ta đây thật sự khâm phục ngươi nha. Nữ nhân thế nào cũng không bỏ qua, Dương Tiểu Quá ta tự thẹn không bằng”.

Mấy tên thuộc hạ của hắn lúc nãy còn muốn lao lên đánh một trận, lại tiếp tục nghe những lời châm chọc của thiếu gia mình, lại ôm bụng cười phá lên. Khiến cho Nhạc Lâm Nhã giận đỏ cả mặt. Dù sao cũng là nữ tử mà, da mặt đâu có dày như nam nhân. Nghe những từ thiếp thân ấy, không kiềm được mà đỏ mặt. Ánh mắt như muốn chém Dương Tiểu Quá ra thành vạn mảnh. Dương Tiểu Quá nói xong cũng không để ý biểu tình của nàng.

Đúng lúc này, từ đằng xa lại có mười mấy người đi tới. Dẫn đầu là một vị thống lĩnh tử y quát lớn:

“Ai dám gây sự tại Hải Giác Thành?”

Trông thấy thống lĩnh Hải Giác Thành này xuất hiện, người dân hai bên đường liền né qua một bên, tạo con đường cho mười mấy người vệ binh đi vào. Nhìn thấy vị thống lĩnh này đi tới, Nhạc U Phong liền nói:

“Tiền bối, Nhạc gia chúng ta nhận lời của môn chủ Hải Thạch Môn, không ngại đường xá xa xôi mà đến đây. Thật không ngờ lại bị người của Dương gia chặn đường gây sự, ta đề nghị lên đuổi hắn ra khỏi thành”.

Người của Dương gia sắc mặt khó chịu nhìn hắn. Dương Tiểu Quá cười cười không nói gì. Dù sao Dương gia bọn họ cũng là một gia tộc lớn, Hải Thạch Môn không dám mời họ đi đâu.

Vị thống lĩnh này ôm quyền nói:

“Thì ra là Nhạc công tử và Dương công tử đã đến, đón tiếp chậm trễ thật thứ lỗi”.

Hắn vuốt đuôi ngựa một hồi, rồi nói tiếp:

“ Dương công tử dù sao cũng là khách quý của bổn môn, không thể tùy tiện đuổi được. Ở đây dù sao cũng là địa bàn của Hải Thạch Môn, kính mong nhị vị công tử nể mặt một chút”.

Vị thống lĩnh này giọng điệu uy nghiêm nói. Đây là Hải Giác Thành, được Hải Thạch Môn tọa trấn. Dù ngươi là thiếu chủ của danh gia vọng tộc thì sao. Dù ngươi là hổ là cọp, đến nơi đây đều phải cụp cái đuôi lại, đã đến đây thì phải tuân thủ quy tắc của Hải Giác Thành. Nếu dám gây tổn hại mặt mũi của Hải Thạch Môn, thì cũng đừng trách bọn hắn.

Dương Tiểu Quá hai tay chắp trước ngực, nói:

“Làm phiền thống lĩnh phải đến đây, Tiểu Quá xin tạ lỗi. Đi đường cũng khá mệt, mong tiền bối thu xếp giúp chúng ta”.

“Không dám không dám, đây là công việc mà thành chủ đã giao phó, sao có thể sơ sài được. Phòng nghỉ đã được chuẩn bị sẵn, chỉ đợi công tử đến. Người đâu, mau dẫn đường cho Dương công tử”.

Vị thống lĩnh này lớn tiếng gọi. Một vệ binh bước ra, cung kính dẫn đường cho Dương Tiểu Quá. Hắn quay qua, khẽ cười gian xảo với Nhạc U Phong, sau đó theo hướng dẫn của vệ binh kia mà đi.

Nhạc U Phong hừ lạnh trong lòng. Thầm nghĩ sau này nhất định phải khiến cho Dương Tiểu Quá sống không bằng chết. Thống lĩnh kia lại quay qua nói với Nhạc U Phong:

“Nhạc công tử, mời vào Hải Thạch Môn nghỉ ngơi. Hy vọng công tử nể mặt môn chủ, tránh gây sự với Dương công tử”.

Vị trưởng lão ấy nhấn mạnh. Nhạc U Phong hừ một cái, nói với đám hạ nhân: “ Chúng ta đi”.

Nói ngắn gọn một câu rồi dẫn theo hạ nhân rời đi. Vị thống lĩnh kia liền bất mãn. Tuy là tuổi trẻ nông nổi, nhưng cũng phải kính nể những người đi trước. Thái độ của Nhạc U Phong, khiến cho bọn vệ binh của Hải Giác Thành rất khinh thường.

Bắc Tiểu Lục đứng bên kia cũng nhìn Nhạc U Phong cũng lắc đầu. Còn với Dương Tiểu Quá thì cũng đánh giá cao. Lúc nào tiến, lúc nào lui. Xem ra Dương Tiểu Quá kia không giống như bề ngoài thô kệch, khá là tinh tế trong xử lí tình huống. Nhưng đáng tiếc, nhận định của Bắc Tiểu Lục là hoàn toàn sai lầm.

Dương Tiểu Quá kia mặc dù là rất nể các tiền bối, cũng là do phụ thân hắn trước khi đi đã căn dặn, hơn nữa Dương Tiểu Quá cũng có một số bằng hữu trong Hải Thạc Môn. Hơn nữa các vị trưởng lão của Hải Thạch Môn cũng có người quen của phụ thân hắn. Dù sao cũng phải nể mặt họ một chút.

Còn về việc Dương Tiểu Quá thôi châm chọc Nhạc U Phong, là vì hắn nghĩ rằng hôm nay trêu ghẹo hắn như thế là đủ rồi. Sau này không thiếu cơ hội, không nên dây dưa nhiều quá.

Sau khi hai gia tộc được người dẫn rời đi, vệ binh cũng lệnh cho mọi người tiếp tục công việc của mình. Mọi người thấy hết chuyện cũng dần tản ra, tiếp tục công việc mua bán của mình.

Đối với chuyện vừa rồi, cũng như cơn gió khẽ thoảng qua mà thôi, Bắc Tiểu Lục cũng không để trong lòng, dù sao hắn cũng sắp rời khỏi đây.

Đang đi trên đường, bỗng nhiên có âm thanh thiếu nữ vang lên bên tại:

“Tên kia đứng lại cho ta!”

Hai người quay qua nhìn sang, thì thấy phía sau là một nam tử khoảng mười tám mười chín tuổi, mặt mày sáng sủa. Đứng ở bên cạnh có hai nữ tử tuyệt mỹ, một người mặc áo hồng xinh đẹp, một yrzTT người mặc áo trắng tinh khiết. Mỗi người một vẻ, nhưng đều khiến cho nam nhân thèm khát. Còn có ba nam tử nữa, trông ai cũng rất anh tuấn.

Đám người này là người thành chủ Hải Giác Thành, còn bên kia là thiếu tông chủ của Hải Thạch Môn, Lý Bách Lâm. Hôm nay, Lý Bách Lâm đi ra ngoài hóng gió, đang vui vẻ liền trông thấy đám người Bắc Tiểu Lục, đặc biệt là trông thấy Tây Thái Thần, sắc mặt liền lạnh xuống.

Lý Bách Lâm đi tới trước mặt hai người, nhìn thẳng vào Tây Thái Thần cười khẩy:

“Ta nói làm sao thấy ngươi quen quen, tiểu tử lần này ngươi nghĩ mình còn chạy thoát được ta hay sao?”

Nhìn khí thế hung hăng của Lý Bách Lâm, Bắc Tiểu Lục khẽ nhìn về phía Tây Thái Thần bên cạnh, chỉ thấy y sắc mặt âm trầm, liền biết có chuyện không hay.

Tây Thái Thần không nghĩ tới lại gặp tên sát tinh này ở đây, liền nghe thấy Bắc Tiểu Lục truyền âm đến, “ Thái Thần huynh, ngươi với tên này có ân oán hay sao?”

Tây Thái Thần đáp lại, “Đúng vậy, lần trước cơ duyên linh mạch, có xảy ra tranh chấp với tên này, ức hiếp một nữ tử nhà lành, ta liền phá hỏng đại sự của hắn, hắn liền ghi hận ta. Không nghĩ tới lại gặp hắn ở đây, lại gây rắc rối cho Bắc huynh rồi”

Bắc Tiểu Lục hiểu rõ nguyên do, nhìn tên là Lý Bách Lâm trước mặt này, trong lòng đang suy nghĩ có nên vả cho hắn một cái.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.