Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 140: Đệ Tử Trưởng Lão



Bắc Tiểu Lục đi không nhanh, bỗng phía trước lóe lên hai đạo độn quang nhảy ra, tới ngăn chặn Bắc Tiểu Lục.

“ Hai vị đây là có ý gì?”

Bắc Tiểu Lục thần sắc không đổi, đối mặt với hai gã tu sĩ ngăn cản đường đi của hắn.

Tên tu sĩ Trúc Cơ tầng hai kia cười lạnh một tiếng nói:

“ Không có ý gì, chẳng qua là muốn tiểu huynh đệ ngươi, giao ra những đồ vật trên người, có lẽ chúng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng’

Bắc Tiểu Lục hắc hắc cười một tiếng, khí thế trên người bỗng nhiên tăng lên.

Vốn hai gã tu sĩ Trúc Cơ cho rằng Bắc Tiểu Lục chẳng qua là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, căn bản không để ý liền vây quanh Bắc Tiểu Lục. Nhưng khi khí thế của Bắc Tiểu Lục dâng lên, hai gã tu sĩ Trúc Cơ kia có chút ngạc nhiên.

“ Ngươi là tu sĩ Luyện Khí kỳ? Chết cười ta mất thôi!”

Tên tu sĩ Trúc Cơ tầng năm ngạc nhiên, cười phá lên. Đồng thời y đã hiểu mình và đồng bạn căn bản còn tưởng là giả heo ăn thịt hổ. Không nghĩ tới người trước mắt này, lại là một tên Luyện Khí kỳ, vậy mà hai người bọn họ lại cẩn thận như thế.

Bắc Tiểu Lục không nói lời vô nghĩa, phi kiếm trong tay xuất ra, hơn mười đạo Vong Lôi kiếm khí bắn ra tạo thành kiếm quang, hắn còn thả ra Tiểu Hắc, một người một thú lao về phía hai tu sĩ Trúc Cơ kia.

Tiểu Hắc đối phó với một tu sĩ Trúc Cơ tầng năm, căn bản không cần Bắc Tiểu Lục tốn nhiều tâm tư, một gã tu sĩ Trúc Cơ tầng năm căn bản không phải đối thủ của Tiểu Hắc, phải biết Tiểu Hắc đã tiến cấp trở thành một con nhị giai hậu kỳ yêu thú.

Ầm ầm

Mấy tiếng âm thanh vang lên, kiếm quang của Bắc Tiểu Lục đánh nát tấm kiêng đang chuẩn bị phóng xuất của tên tu sĩ Trúc Cơ tầng năm kia. Bên kia sau một khắc, Tiểu Hắc nhanh chóng áp đảo tên tu sĩ kia, không bao lâu vết thương ngày một nhiều. Một tiếng thảm thiết kêu lên, Tiểu Hắc đã bắt đầu nhanh chóng cắn nuốt tinh huyết, của tên tu sĩ Trúc Cơ tầng năm kia.

Bắc Tiểu Lục cùng tên tu sĩ Trúc Cơ tầng hai chiến đấu trong nháy mắt, gã liền biết mình sai rồi, chân nguyên của gã lại không làm gì được một tên Luyện Khí kỳ, mà tên đồng bạn bên kia trong nháy mắt liền bị một con yêu thú diệt.

Nhưng khi y vừa chuẩn bị chạy trốn, Bắc Tiểu Lục liền không cho hắn toại nguyện, một đường chiến đấu, Vong Lôi kiếm khí quả nhiên rất mạnh, ầm một cái đánh vào trên người tên Trúc Cơ này, làm gã phun một ngụm huyết tinh, ngã trên mặt đất.
“Huynh đệ, ta là bị tên kia mê hoặc nên mới tới chặn đường ngươi, ta nguyện ý lấy ra toàn bộ đồ của mình, chỉ xin các hạ tha cho ta một mạng.”

Tên tu sĩ Trúc Cơ tầng hai kia thấy Bắc Tiểu Lục kiếm chỉ vào đầu, sợ hãi lên tiếng.

Bắc Tiểu Lục từ chối cho ý kiến, nói:

“ Đưa túi trữ vật đây cho ta kiểm tra!”

Nói xong Bắc Tiểu Lục lại phóng xuất phi kiếm trong tay mình ra, vô số kiếm quang tràn ngập trời, những kiếm quang này trôi lơ lửng ở xung quanh tên tu sĩ Trúc Cơ tầng ba kia, giống như từng thanh kiếm sắc bén, tụ thế không phát.

Vốn tên tu sĩ còn muốn ra giá với Bắc Tiểu Lục, bị sát ý trong kiếm quang kia kích thích, rùng mình một cái, y nghĩ cũng không dám nghĩ, trình độ khống chế kiếm quang của Bắc Tiểu Lục sao lại đạt tới trình độ này. Nhưng y rất nhanh liền phản ứng lại, lập tức nói:

“Ta có, ta có một tấm bản đồ cổ di tích, ngươi đừng giết ta, ta cho ngươi”.Nói xong gã cầm ra túi trữ vật, từ bên trong lấy ra một tấm bản đồ và một chiếc lệnh bài.

Bắc Tiểu Lục giật mình, ngắt lời hỏi:

“Câc ngươi hai người đã có bản đồ di tích, tại sao lại còn ở đây chặn giết người”

“Chúng ta đây là thói quen, tình cờ phát hiện ra ngươi, không kìm được liền muốn cướp bóc”

Tên tu sĩ Trúc Cơ tầng hai nói xong, giọng nói đã trở nên run rẩy, y không biết mình nói xong, Bắc Tiểu Lục có thể tha mạng cho mình hay không?

Bắc Tiểu Lục vừa rồi chỉ sử dụng thần thức để quét tấm lệnh bài, phần trên lệnh bài có chín đường kẻ. Lại nhìn tên này run rẩy quỳ xuống, thầm nghĩ các ngươi coi như không may liền gặp phải ta.

Bắc Tiểu Lục cầm lệnh bài, quả nhiên phía trên có chín đường kẻ nho nhỏ, hơn nữa sau khi Bắc Tiểu Lục cẩn thận quan sát, mới phát hiện chín đường kẻ này không đơn giản, chẳng những từng đường kẻ có hình dáng khác nhau, hơn nữa bên trong từng đường kẻ còn khắc trận pháp giấu bên trong.

Nhìn qua tấm bản đồ, hắn không nhận ra tấm bản đồ này được chế tác từ tài liệu gì, lại không có chút hư hại nào.

Nhìn bản đồ trong tay hồi lâu, Bắc Tiểu Lục mới phát hiện nơi này hắn chưa từng đi qua, chỉ thấy trên tấm bản đồ ghi ba chữ nhỏ Vạn Dược Sơn.

“ Vạn Dược Sơn?”

Bắc Tiểu Lục nhìn hắn hỏi.

“ Đúng, đúng.”

Tên tu sĩ Trúc Cơ vội vàng đáp, trong lòng y đang lo sợ bất an, hiện tại giá trị lợi dụng của y đã không còn, không biết Bắc Tiểu Lục sẽ đối xử với y thế nào.

Bắc Tiểu Lục nhìn tên Trúc Cơ này đang run rẩy, thầm xem xét lợi và hại sau cùng vẫn quyết định không thể nhân từ được, nếu như hắn không đủ thực lực, vậy liệu có sống được hay không.

“Mặc dù ngươi rất phối hợp, nhưng ngươi dám động ta, vậy phải giác ngộ sẵn tử vong, tạm biệt”

Noi xong, Bắc Tiểu Lục liền thúc dục kiếm quang chém chết tên KaTE6 tu sĩ Trúc Cơ này, sau khi thu lấy túi trữ vật của y, liền phóng xuất phi kiếm. Hắn vẫn quyết định tiếp tục lên đường, đi tới dãy núi Vô Lượng sơn.



Tại một phủ địa rộng lớn, một vị trung niên nam tử đang ngồi trên ghế mặt ủ mày chau. Hắn chính là người mà Bắc Tiểu Lục nghe nói, gia chủ của Trần gia Trần Thiên Húy.

"Thiên Nam, Lâm gia đã dâng cho thiếu chủ một ả nử tử xinh đẹp, ngươi nói liệu tỷ tỷ của ngươi có bất lợi gì không?" Lúc này trong phòng phủ địa của Trần gia có hai người.

"Đúng vậy phụ thân, tỷ tỷ mặc dù chưa thất sủng nhưng cũng chỉ ngang ngửa cùng ả hồ ly kia. Thiếu chủ đã có lời, bất kể hai nhà tranh đấu thế nào người cũng không can thiệp vào." Đang đứng là một thiếu niên tướng mạo khá anh tuấn, thân mặc một bộ trường bào màu vàng đất, sắc mặt cũng hiện lên vẻ lo âu.

"Nếu không có thiếu chủ ủng hộ. Chúng ta không có khả năng đấu lại Lâm gia bên kia". Trần Thiên Húy thở dài nói.

"Phụ thân, hay là..." Trần Thiên Nam do dự một chút cuối cùng mở miệng:" Hay là chúng ta để bọn chúng vào đây, dù sao nơi này linh mạch khá rộng đủ để cho hai gia tộc cùng tồn tại."

"Ngươi thật quá ngây thơ, cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ. Lâm gia thế lực mạnh hơn chúng ta. Ngươi cho là bọn hắn còn cho phép chúng ta ở chỗ này sinh tồn sao?" Trần Thiên Húy lắc lắc đầu.

"Vậy..."

Phụ tử nhà này đang ưu phiền bất lực thì đột nhiên một đạo Truyền Âm Phù bay vào trong. Trần lão gia có chút ngạc nhiên, đưa tay bắt lấy rồi đem thần thức nhập vào, trong nháy mắt vẻ mặt của lão trở nên cực kỳ cổ quái.

"Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?"

"Sứ giả trưởng lão Qủy U Tông giá lâm đến đây."

"Cái gì?" Trần Thiên Nam nhảy dựng lên, trên mặt đầy kinh ngạc. Qủy U Tông chính là cây đại thụ của bọn họ.

Tông chủ cùng hai vị Thái thượng trưởng lão là Nguyên anh tu sĩ.

Kim Đan Kỳ cao thủ có hơn trăm người. Nhưng trong đó chỉ có chín người được giao chức vị trưởng lão. Ngoài ra thì chỉ là hộ pháp hoặc chấp sự.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới