Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 243: Xuất Thủ Doanh Cứu



Thời gian trôi qua quang cầu đó vẫn luôn im lặng, không phát ra tiếng động nào và cũng luôn bất động, điều đó làm cho Thương Nguyệt cảm thấy trong lòng bất an. Song mỗi lần nghĩ tới sự thần kỳ và bí ẩn của Lục Vân, nàng lại tự an ủi bản thân rằng chàng nhất định sẽ không gặp chuyện gì, giờ này chắc chắn là đang tìm biện pháp ứng phó với hắc vân. Thời gian cứ thế trôi đi, trong khi nàng vẫn tự an ủi mình thì trên vai Tứ Linh Thần Thú đột nhiên rung động không ngừng, miệng liên tục phát ra tiếng gầm rú làm Thương Nguyệt chợt nảy sinh cảm giác bất diệu. Nhẹ nhàng như đang âu yếm một đứa trẻ, Thương Nguyệt cố gắng làm cho nó bình tĩnh trở lại. Nhưng đáng tiếc là không những không làm được, thay vào đó tiếng gào thét từ miệng Thần Thú ngày càng lớn, toàn thân rung lên dữ dội đầy kích động.

Ánh mắt dịu dàng, Thương Nguyệt hướ ng về Tứ Linh Thần Thú nói:

- Ngươi yên tâm, Lục Vân bản lĩnh cao cường, chàng sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.

Tuy nhiên, Thần Thú dường như không biết và khôn g hiểu được điều đó. Nó chỉ rú lên một tiếng đầy sức mạnh, mục quang chăm chú nhìn vào quang cầu phía dưới.

Nhận thấy sự tình kỳ lạ, Thương Nguyệt cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng, hạ giọng hỏi:

- Tiểu Linh nhi, có phải ngươi cảm thấy Lục Vân đang gặp nguy hiểm không?

Gào nhẹ một tiếng, Tứ Linh Thần Thú nhìn nàng rồi đột nhiên gật đầu. Toàn thân Thương Nguyệt tức thì run lên, nhãn thần loé lên một tia quan hoài rồi thần sắc lập tức trở nên kiên định.

Thoáng nhìn thiên không, Thương Nguyệt thần sắc điềm tĩnh nói:

- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ cùng tới giúp huynh ấy. Cho dù hậu quả thế nào, chỉ cần chúng ta đoàn kết lại là đủ rồi.

Nói xong, toàn thân nàng hồ ng quang xuất hiện, một quầng hỏa diễm bùng lên quanh thân rồi nhanh chóng kết thành phượng hoàng lửa sải rộng trăm trượng, xoay quanh thân nàng. Quát nhẹ một tiếng, Thương Nguyệt chuyển thân, trong tay là Khiếu Nguyệt Thần Kiếm bạo phát quang hoa cường thịnh. Phản chiếu trong ánh kiếm là Bạch Ngọc Chiến Giáp cũng đã xuất hiện trên thân Thương Nguyệt và đang tỏa ra sức mạnh uy mãnh. Dưới bầu trời xanh thẫm, một đạo hỏa diễm từ trên cao hạ xuống, sau một tiếng hô mang theo khí thế thôi sơn phá núi, quang hoa lưu chuyển đánh thẳng vào quang cầu kỳ dị. Bên dưới, hắc vân thần bí đối với tình huống trên không nắm rõ như lòng bàn tay. Lúc này thấy Thương Nguyệt lao xuống, trên không vô số tiểu cầu hội tụ tạo thành một vòng sáng, cùng với tam sắc quang mang phân biệt hồng, tử, lục, giao nhau hình thành lên một quang trụ tam sắc nghênh đánh Thương Nguyệt. Hai luồng sức mạnh gặp nhau, kiếm mang gặp quang trụ làm bắn phá vô số những tia chói mắt ra tứ phía. Từng lớp quang hoa mãnh liệt tán xạ ra xung quanh tạo ra một vòng sáng lục sắc giữa không trung. Thương Nguyệt toàn thân bị chấn động bổ nhào xuống, cảm thấy vô khả chống lại luồng đại cường lực phản chấn. Nàng không kìm nén được, từ trong miệng phun ra một tiên huyết nhanh chóng hòa cùng vòng sáng chói mắt trên không.

Quay lại không trung, Thương Nguyệt bình ổn thân ảnh, nàng nhẹ nhàng lau vết máu trên miệng thở dài nói với Tứ Linh Thần Thú:

- Tiểu Linh nhi, ta sẽ thử lại một lần nữa. Ngươi cũng không thể chỉ đứng nhìn như thế, ta hy vọng ngươi phát huy tối đa năng lực của mình đánh bại cái thứ cổ quái này để tiếp cứu Lục Vân.

Như hiểu được lời nói của Thương Nguyệt, Tứ Linh Thần Thú hống lên hai tiếng rồi gật đầu.

Thương Nguyệt thu hồi mục quang ngưng thần tụ khí, chân nguyên toàn thân tái vận chuyển, tức thì liệt hỏa chân lực tầng tầng xuất hiện tạo thành một quả cầu bốc cháy bao quanh thân. Song thủ ngự kiếm, Thương Nguyệt giữ vững thân hình rồi phi thẳng lên trên. Đến độ cao trăm trượng nàng đột ngột chuyển thân, đảo người lao ngược trở xuống. Ở bên cạnh, Khiếu Nguyệt Thần Kiếm liên tục xoay chuyển thành một vòng sáng, giữa tầng không một con phượng hoàng lửa mỹ lệ với hỏa quang sáng chói thần tốc lao xuống. Lần thứ hai tấn công, Thương Nguyệt với toàn bộ sức mạnh cùng với quyết tâm kiên cườ ng, phát xuất một kích chí cường chí bạo. Trên mặt đất, hắc vân vẫn giữ nguyên trạng thái điềm nhiên trước đó, tam sắc ma nhãn hội tụ thành một quang trụ nghênh đón kỳ chiêu thần công đẹp mắt của Thương Nguyệt. Lần này, Thương Nguyệt toàn thân xoay tròn, liệt hỏa quanh thân hóa thành một cỗ quang trụ. Từ tứ phía, thần kiếm múa lượn hóa thành một đầu phượng hoàng khéo léo hòa cùng với quang trụ tạo thành một thể, công kích mãnh liệt tới quang trụ tam sắc trên không. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên như tiếng sét xé toạc cả bầu trời. Không khí xung quanh Hắc Ma Lĩnh như vỡ tan ra, chấn động một cách mãnh liệt. Sau lần va chạm này, Thương Nguyệt đã ép được quang trụ tam sắc xuống một trượng, song phương liền rơi vào tình trạng giằng co. Nhưng chỉ trong một khoảng khắc thời gian, tam sắc quang trụ đột nhiên sáng ngời và phản kích mãnh liệt. Thương Nguyệt lập tức bị chấn bay đi. Đúng vào khoảnh khắc đó, khi Thương Nguyệt bị chấn bay lên trên, hào quang của Hỏa Phượng Hoàng bộc phát sáng chói từ Thương Nguyệt bắn ra rồi thâm nhập vào trong mặt quang trụ tam sắc của hắc vân. Giống như một viên sỏi rơi vào trong một hồ nước tĩnh lặng, luồng quang diễm sau khi xâm nhập vào quang trụ liền bộc phát mãnh liệt. Một chiêu chấn động, khiến cho quang cầu thần bí do hắc vân tạo thành xuất hiện một loạt chấn động nhỏ, thể hiện sức mạnh cũng không kém phần uy lực. Sau hai lần thọ thương, hào quang trên gương mặt mỹ lệ của Thương Nguyệt trở nên ảm đạm, một nét buồn rầu thoáng hiện chân mi. Cố gắng giữ thân thể không gục ngã, từ trong tâm Thương Nguyệt như cất lên một câu hỏi không lời, người trong trái tim nàng, liệu có cảm thấy được nỗi nhớ mong vô hạn của nàng không? Nhè nhẹ nghiêng đầu, buồn bã nhìn Tứ Linh Thần Thú, đôi môi nàng khẽ máy động nhưng không phát ra được âm thanh nào cả.

Nhìn Thương Nguyệt bằng đôi mắt đỏ như lửa, Tứ Linh Thần Thú tựa hồ minh bạch được Thương Nguyệt đã bị trọng thương không còn sức để nói nữa. Nó liền hống lên một tiếng, thân thể nhẹ nhàn g cọ cọ vào Thương Nguyệt như an ủi rồi lăng không phi lên. Sau khi lượn một vòng trên không, Tứ Linh Thần Thú nhìn lên trời kêu một tiếng, thân thể lập tức lao vút xuống dưới. Chỉ thấy quanh thân Thần Thú xuất hiện một đạo hồng quang kỳ dị như một tia quang tiến công tới quang cầu thần bí. Cố hết sức cúi đầu nhìn xuống, Thương Nguyệt quan thiết chờ đợi kết quả cuối cùng. Tuy nhiên, không như nàng dự đoán, giao chiến đã không xảy ra! Chỉ thấy từ phía trong quang cầu thần bí bỗng có một đạo quang ảnh xông ra, ngăn chặn Tứ Linh Thần Thú trước khi nó tiếp cận quang cầu rồi thuận thế phi thân lên trên. Trong sự kinh ngạc, thị tuyến của Thương Nguyệt bị mờ đi, nàng không thể nhìn ra được quang ảnh hư ảo đó cụ thể là vật gì. Tuy nhiên, nàng cảm nhận được trong đó có tia ấm cúng và một cảm giác thật quen thuộc đang dần bao phủ lên nàng. Đến khi có một đôi tay mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, trên khoé môi Thương Nguyệt nở một nụ cười yếu ớt.

Cạnh nàng, một giọng nói trầm ấm ẩn chứa nhu tình vô hạn nhẹ nhàng vang lên:

- Đừng lo lắng, huynh đâu thể có vấn đề gì được. Bây giờ, muội hãy yên tâm nằm dựa vào huynh, hãy quên đi tất cả những lo lắng ưu phiền, hãy để huynh lấp đầy trái tim muội.

Trong tâm rung động, Thương Nguyệt dựa thân mình vào ngực của chủ nhân giọng nói đó, lắng nghe những lời làm rung động trái tim nàng, toàn thân nàng chầm chậm chìm vào trong một thế giới diệu kỳ. Thương xót vuốt nhẹ lên má nàng, nhìn thấy khuôn mặt tựa bích ngọc của nàng đang nhợt nhạt vì trọng thương, trong tâm Lục Vân dâng lên cảm giác đau nhói và cảm động trước chân tình sâu nặng của nàng.

Tĩnh lập giữa không trung, Lục Vân không buồn để ý tới động tĩnh của hắc vân thần bí. Xung quanh thân chàng bắt đầu xuất hiện một quầng sáng bảy màu hư ảo, vô số những chú ngữ kỳ quái cũng xuất hiện nhảy nhót trong quang hoa chớp động. Cuối cùng , tất cả hóa thành những chùm sáng nhỏ xíu theo nhau lưu nhập vào huyệt bách hội của Thương Nguyệt. Thương Nguyệt do có Bạch Ngọc Chiến Giáp hộ thể nên ngoại thương không nghiêm trọng, lúc này lại dựa vào lượng lớn linh khí được Lục Vân tụ tập truyền vào thân thể, nhờ đó bất tri bất giác kinh mạch của nàng nhanh chóng phục hồi. Khi Thương Nguyệt mở mắt nhìn Lục Vân, một nụ cười nhẹ ôn nhu đã xuất hiện trong mắt nàng.

Lục Vân nhẹ nhàng cười nói:

- Tốt rồi, vết thương của nàng đã khỏi hoàn toàn. Trong suốt thời gian điều trị, phải chăng muội đã nghe không ít điều từ trái tim huynh? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Ngước ánh mắt vui vẻ nhìn Lục Vân, Thương Nguyệt tao nhã trả lời:

- Không nhiều, nhưng cũng đủ. Yêu, chỉ một chữ thôi, nhưng thực đã vượt qua cả thế gian vạn vật.

Một chấn động khó thấy thoáng qua, Lục Vân lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, ánh mắt nhìn xuống quang cầu đang bắt đầu bành trướng nói:

- Nó cực kỳ đáng sợ, không hề thua kém Tam Đầu Linh Xà chút nào. Vừa nãy tại Âm Gian nó đã khiến ta phải bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn không tống được ta tới địa phủ, nhờ vậy mà ta mới trở về được.

Nghe thấy vậy Thương Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nàng nhìn xuống chân, nhỏ giọng nói:

- Trong Tam gian Thất giới, có khả năng bức huynh tới tử cảnh có lẽ không nhiều?

Lục Vân nhẹ thở dài:

- Đích xác không nhiều, nhớ lại từ trước tới giờ chỉ có năm nơi. Thạch động ở Thái Huyền hậu sơn là một, thứ hai là Tỏa Hồn Tỉnh ở Quỷ Vực, thứ ba là Huyết Trì, thứ tư là cuộc chiến ở Dịch Viên, hôm nay là thứ năm.

Bên cạnh, Tứ Linh Thần Thú trông thấy Lục Vân không hề chú ý đến bản thân mình, không chịu được hống lên liên thanh, tựa hồ trách móc Lục Vân chỉ quan tâm tới mỹ nữ mà quên đi bằng hữu.

Nghe thấy tiếng hống đầy bất mãn, Lục Vân quay qua vuốt ve đầu nó, nhẹ nói:

- Tốt rồi, ta đâu thể quên sự tồn tại của mi. Trước tiên, chúng ta tìm cách thu thập đám ma vân cổ quái này, sau đó mới có thể ly khai.

Thương Nguyệt lên tiếng:

- Thứ vật này to lớn vô cùng, mọi công kích tới nó đều vô dụng. Bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Theo muội thấy chi bằng để Tiểu Linh nhi thử một lần, đối với các vật to lớn này, e là nó có khả năng giành thắng lợi hơn chúng ta nhiều.

Quan hoài nhìn Lục Vân, Thương Nguyệt không hỏi nữa. Nàng như muốn tất cả những đau khổ trong quá khứ hãy để cho nó tan biến đi như một giấc mộng. Nhẹ gật đầu, Lục Vân trầm giọng nói:

- Huynh hiểu ý muội, nhưng đấy là trường hợp vạn bất đắc dĩ, huynh không hy vọng Tiểu Linh nhi xuất thủ. Là một người tu chân, tu luyện thực chiến là một phần tất yếu trong suốt quá trình tu luyện. Chúng ta cần phải tự nỗ lực bản thân mình, không nên để phụ thuộc vào ngoại cảnh thì mới có thể nhanh chóng hoàn thành quá trình tu luyện này. Để đối phó với vật cổ quái này huynh đã nghĩ ra được một cách, nếu như không thành công thì lần tới sẽ do Tiểu Linh nhi xuất thủ. Bây giờ muội hãy đứng đây theo dõi huynh đối phó với nó.

Hạ thân xuống, Lục Vân dừng lại cách tam sắc quang cầu cự ly mười trượng trên không, song thủ bình triển, quanh thân chân khí hộ thể toàn bộ thu hồi lại, liền tức thời xuất hiện một loại khí tức như vô ảnh vô tung. Cẩn trọng quan sát, chàng rõ ràng vẫn đứng tại đó. Thế nhưng điều cổ quái là hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của chàng, tựa hồ như một huyễn ảnh, có thể nhìn thấy nhưng không thể tìm ra dấu vết. Bên trên, Thương Nguyệt nhận ra sự dị thường, trong tâm lập tức chấn động không thốt lên lời. Nhưng ở dưới, quang cầu cũng nhận ra tình huống khác biệt, con mắt tam sắc trước mặt sáng lên nhìn chăm chú về phía Lục Vân. Để đối phó với hắc sắc ma vân vô cùng to lớn, Lục Vân sử dụng Hư Vô Không Ngân vừa lãnh ngộ, thi triển Hư Vô Pháp Quyết khống chế lực lượng vô hình tứ phía trong không trung. Theo đó, một cỗ lực lượng vô thanh vô tức, vô hình vô sắc xuất hiện như một võng lưới, ở giữa không gian thiên địa bắt đầu thu hút, xuyên thấu tất cả các vật một cách không ý thức, cuối cùng cũng tập trung vào một điểm chầm chậm lao tới bao trùm lên trên bề mặt quang cầu tam sắc ma quang ấy.