Thập Phương Võ Thánh

Chương 45: Chuẩn bị (1)



Lần này rất bất thình lình.

Lượng lớn phi tiêu đột nhiên phóng tới người.

Đáng tiếc Ngụy Hợp sớm đã có phòng bị, nghiêng người tránh thoát các phi tiêu, nếu không thể tránh khỏi, thì dùng thiết giáp trên người để ngăn cản chứ tuyệt đối không dùng tay chân cản.

Nhìn thấy đòn ám thủ cuối cùng vô dụng, tên mập lòng như tro nguội, lảo đảo mấy bước, lại lần nữa ngã trên mặt đất.

Lần này là thật sự không còn động.

Ngụy Hợp nhanh chóng rút ra độc trùy lần nữa, mạnh mẽ đánh về phía hắn.

Phốc một tiếng, độc trùy đâm thật sâu vào phần bụng tên mập, nhưng hắn không nhúc nhích, hoàn toàn không có động tĩnh.

Ngụy Hợp lúc này mới thở phào một hơi, lại lần nữa nhặt lên một tảng đá, mạnh mẽ nện ở trên gáy tên mập, mắt thấy máu chậm rãi chảy ra, đầu tên mập bị nện đến lõm xuống, Ngụy Hợp mới chậm rãi nhích tới gần, bắt đầu xử lý thi thể.

Trên người tên mập cũng tìm được không ít thứ tốt.

Bao tay bằng kim loại một đôi, phi tiêu độc còn lại năm cái, túi độc phấn còn lại một cái, túi tiền bằng da một cái, túi lương khô nước uống các loại một cái.

Sau khi lục soát xong tất cả mọi thứ, chém nát vết thương, Ngụy Hợp mới nhanh chóng rút đi.

Hắn còn muốn kéo thi thể đi, nhưng thời gian không còn kịp, nói không chừng thi thể lúc trước hiện tại đã bị phát hiện.

Hắn mơ hồ có thể nghe được trên núi truyền đến động tĩnh nhỏ, không biết là động vật hay là đoàn người. Ít nhất số lượng không nhỏ.

Nhưng mặc kệ là cái gì, ít nhất nơi này đã không thể ở lại nữa. Hắn biết được, người Thiếu Dương môn ra ngoài thường đi theo nhóm.

Ngụy Hợp nhanh chóng rút đi, mang theo đồ vật xuống núi.

Trước khi tới hắn đã chuẩn bị kỹ càng, hắn thay một bộ quần áo đã giấu sẵng ở chỗ một bụi cỏ dại, sau đó đổi một túi đựng đồ khác rồi cất hết tất cả đồ đoạt được vào.

Túi này vốn dĩ là hắn chuẩn bị để chứa con mồi, nhưng hiện tại lại có công dụng khác.

Ngụy Hợp ở trên người vẩy lên phấn trừ mùi, dùng khăn nhúng nước lau sạch sẽ vết máu trên mặt và trên thân rồi sửa sang lại tóc tai.

Cuối cùng, hắn mới kéo túi nhanh chóng chạy về cửa thành Phi Nghiệp thành.

Lần này thu hoạch không nhỏ, nhưng phiền phức cũng không nhỏ.

Một nhóm sơn tặc, cộng thêm một người Thiếu Dương môn, đều bị hắn giết hết. Gộp lại chính là bảy mạng người.

Ngụy Hợp trong lòng cảm khái, bất tri bất giác, hắn cũng đã coi mạng người như rơm rác.

Ngày xưa, hắn vẫn là thiếu niên ngây ngô tay còn run rẩy sau khi giết người.

Hiện tại. . . .

Hắn một đường trở lại nhà mình. Ném túi lên mặt sân.

Lúc này sắc trời đã giữa trưa, nhị tỷ đi tới Hồi Sơn Quyền phụ giúp, tiện thể thăm Trịnh lão.

Từ lúc cửa hàng bánh bao không còn, Ngụy Oánh thường xuyên rãnh rỗi liền đến thăm Trịnh lão.

Con gái của Trịnh Phú Quý không ở bên người nên đối với tỷ đệ Ngụy Hợp cũng càng ngày càng thân cận.

Nhị tỷ không ở đây, Ngụy Hợp cũng không chờ đợi, nhanh chóng lôi con cự mãng ra, đóng ở trên cây khô, bắt đầu dùng đao lột da.

Cự mãng không độc, lột da thì có thể hầm canh hoặc là nướng thịt, đều là mỹ vị.

Lột da, bỏ nội tạng, rồi đem rửa sạch nhiều lần với nước sau đó hầm canh.

Một phần ướp muối, đem phơi nắng làm thành thịt khô, phòng ngừa bị phân hủy.

Sau một hồi bận rộn, món canh thịt rắn đã sẵn sàng.

Ngụy Hợp bỏ vào nồi, dùng than đã mua được duy trì nhiệt độ. Dùng thìa múc một thìa lên, thổi nguội, nhẹ nhàng nếm thử.

Một mùi tanh nhàn nhạt, xen lẫn vị mặn của muối gừng và hành lá xông vào khoang miệng.

"Tuy rằng còn có chút tanh, thế nhưng rất thơm."

Hắn nhanh chóng vớt thịt ra để nguội, rồi đi vào phòng trong làm nước chấm.

Thân rắn to lớn, thịt cũng mềm.

Ngụy Hợp cầm một miếng thịt lớn chấm nước chấm rồi nuốt vào trong bụng, thơm thơm cay cay, sảng khoái đến cực điểm.

Nếu không là phải đã nấu hết than, hắn còn muốn nấu thêm một nồi nữa.

Sau khi ăn xong, Ngụy Hợp tính toán bữa ăn này phỏng chừng đã ăn ba cân thịt rắn..

Đây đối với con rắn dài hơn hai mét mà nói, chỉ là một đoạn thân nhỏ.

Còn lại ít nhất đủ để cho hắn ăn rất lâu.

Hắn cả người thoải mái, dựa người vào ghế dưới bóng cây trong sân, bên cạnh đặt một bát trà Quyết Minh Tử, hắn chậm rãi uống một hớp.

"Thịt rắn này mùi vị rất ngon, nhưng đáng tiếc, không phải thịt dị thú, hiệu quả bổ dưỡng, không có như thịt Hoa Chi Lộc, mới vừa ăn xong liền có cảm giác.

Nhưng cũng có thể so với gia cầm bình thường tốt hơn rất nhiều, một con lớn như thế, từ từ ăn, đủ ăn nửa tháng."

Ngụy Hợp nếm trải được vị ngọt của việc săn thú, nhất thời có thêm động lực, hắn lên kế hoạch chờ thêm một thời gian lại thi săn thú.

Tất nhiên, lần sau đến đó, nhất định phải điều tra rõ trước, sau khi người Thiếu Dương môn bên kia chết thì có động tĩnh gì.

Nghỉ ngơi một lúc.Ngụy Hợp từ trong túi lấy ra quyển sách đã thu được lúc trước, cẩn thận kiểm tra.

Trên sách ghi chép một môn công pháp, tên là Ngũ Lĩnh Chưởng.

Ngũ Lĩnh Chưởng này luyện chính là song chưởng, dựa theo phía trên miêu tả, luyện đến chỗ cao thâm, song chưởng giống như kim thiết, tùy ý một chưởng liền có thể để lại dấu tay trên kim thiết.

Ngũ Lĩnh Chưởng, kỳ thực là cái tên thay cho Ngũ Chỉ Sơn Chưởng.

Ngụy Hợp lật xem những chi tiết nhỏ trong đó, phát hiện môn công pháp này không trọn vẹn, thiếu chính là phương thức tẩy luyện trong lúc đột phá.

"Cũng đúng, ai sẽ ngốc như vậy, mang theo bí tịch trọn vẹn trên người, mang theo một bộ phận chiêu thức trên người, phỏng chừng cũng là vì ôn luyện chiêu thức, phương thức cái gì nếu là ta, cũng khẳng định là tách ra cất đi."

Ngụy Hợp hiểu rõ.

Nếu không có phương thức, công pháp này cũng không có giá trị tham khảo gì.

Loại ngoại công này, nếu thiếu mất phương thức, nếu chân chính luyện, thời gian lâu dài chính là thương tàn.

Hắn đặt sách xuống, chuẩn bị đi thăm dò những chiến lợi phẩm còn lại.

Bỗng nhiên hắn trong lòng giật mình.

'Môn công pháp này. . Không cần căn nguyên đồ, chỉ có lúc đột phá mới cần phương thức tẩy luyện thôi hóa, như vậy Phá Cảnh Châu của ta, có phải có thể dùng để thay thế phương thức lúc đột phá, trực tiếp đột phá không?'

Hắn một thoáng nghĩ đến khả năng này, nhất thời trái tim ầm ầm nhảy lên.

Nếu như khả năng này có thể đạt được, như vậy môn công pháp Ngũ Lĩnh Chưởng này, có thể nói là bí tịch võ học thích hợp với hắn nhất!

Bởi vì môn công pháp này yêu cầu đối với lượng khí huyết không cao như Hồi Sơn Quyền, nhưng cảnh giới càng lên càng khó đột phá.

Tạm thời đè xuống suy đoán trong lòng, hắn tiếp tục kiểm tra thứ khác.

Trừ một đống túi bột phấn ra, chính là một đôi bao tay bằng kim loại, một túi tiền.

Bao tay bằng kim loại chỉ có vị trí chống đỡ là có một mảnh kim loại, còn lại đều là bằng da, nhưng như vậy cũng đủ.

Sửa lại một chút, ứng phó giao thủ bình thường, cũng có thể chiếm không ít tiện nghi.

Để bao tay qua một bên, Ngụy Hợp lại xem túi tiền.Trong túi là một xấp kim phiếu có in hình hoa sen.

Trên kim phiếu có bốn chữ lớn, Tiền Thần Thông Thiên.

Ngụy Hợp rút một tấm kiểm tra.Cái này là kim phiếu đầu tiên hắn lấy được. Nhưng hắn cũng chỉ muốn thịt.

"Không phải giấy. . . Đây là. . . Một loại da nào đó?" Ngụy Hợp kinh ngạc phát hiện, kim phiếu này là dùng một loại da động vật nào đó chế thành, hơn nữa bên trên có một mùi thơm nhàn nhạt.

"Vật này, nói không chừng còn có một loại tác dụng nào đó. . . . Không đơn thuần chỉ là dùng để thay thế vàng. . ."

Ngụy Hợp trong lòng suy đoán.

Lấy ra toàn bộ kim phiếu, đếm đếm, hắn lập tức phát hiện, nơi này lại có một nghìn lượng.

Dựa theo Trình Thiểu Cửu lúc trước nói với hắn, vàng ở nội thành là tiền trao đổi gạo trắng.

Một nghìn lượng này, tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

Hắn chú ý tới, phía dưới tất cả kim phiếu đều có một dòng chữ 'Đại Mậu tiền trang phát hành'.

Chỉ là không biết Đại Mậu tiền trang này ở đâu?

Sau khi nếm được vị ngọt. Ngụy Hợp nhất thời hiểu rõ, tại sao thời đại này sơn tặc thổ phỉ lại nhiều như vậy.

Một lần đánh cướp này, đã có thể lấy được nhiều tiền và thứ tốt như vậy, nếu mỗi ngày đều có thể có thu nhập tốt như vậy, chuyện này quả là không thể nào tưởng tượng được. . .

Nhưng hắn cũng biết, cho dù hắn mỗi ngày đều đi Thiếu Dương sơn, cũng không thể nhiều lần đều gặp phải người Thiếu Dương Môn mang nhiều tiền trên người như vậy.

Thu hồi tiền cùng các loại túi, Ngụy Hợp hài lòng nghỉ ngơi.

Từ sau ngày đó, hắn tiếp tục săn bắt, dời vị trí, không đi Thiếu Dương sơn, mà là đi nhưng nơi còn lại của Phi Nghiệp thành.

Liên tục hơn một tháng.

Hắn mỗi ngày tuần hoàn sinh hoạt sáng săn thú, chiều trở về luyện công, mài da.

Đồng thời, lúc rảnh, hắn cũng bắt đầu dựa theo bản bí tịch Ngũ Lĩnh Chưởng kia, luyện tập theo nội dung trong đó.

Dưới sự tẩm bổ dồi dào của thịt, Phá Cảnh Châu của Ngụy Hợp tích góp rất nhanh. Sắp tới ba phần mười.

Khí huyết cũng dần dần ngưng tụ ra thực thể đóa Cửu Hà Hoa thứ nhất.

Bất quá so với Phá Cảnh Châu, tốc độ mài da ngưng hoa, vẫn chậm hơn rất nhiều.

Ngụy Hợp cũng có thể từ vẻ mặt lúc Trịnh lão kiểm tra, nhìn ra được, đối với tốc độ tăng trưởng khí huyết của hắn cũng không vừa ý.

Trịnh lão cũng là vừa mới bắt đầu bởi vì thời gian đột phá, mà xem Ngụy Hợp như thiên tài, kết quả. . . .

Theo thời gian trôi qua, tố chất của Ngụy Hợp cũng dần dần lộ ra nguyên hình.

Tốc độ tăng trưởng khí huyết của hắn, hoàn toàn không giống như một thiên tài nên có.

Nói đúng ra, tốc độ tăng trưởng của hắn, còn ít hơn Tiêu Nhiên một phần ba.

Điều này làm cho Trịnh lão tràn ngập hi vọng, dần dần biến thành thất vọng.

Cũng may, ngay khi lão trong lòng thất lạc thì Tiêu Nhiên, lại có chuyển biến tốt.

"Trịnh sư! ! Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên hắn. . . . ! !"

Ngày này, trong nội viện, Ngụy Hợp đang cẩn thận nghe Trịnh lão giảng giải kỹ năng Hồi Sơn Quyền lúc đối địch đối với cảnh giới Thạch Bì.

Bỗng nhiên Khương Tô một bước xông tới, thở hồng hộc kêu lên:

"Tiêu Nhiên, hắn khôi phục! !"

"Tiêu Nhiên? Khôi phục? ?" Trịnh sư đầu tiên là sững sờ, lập tức không thể tin được hỏi lần nữa.

"Ngươi vừa nãy có phải là nói Tiêu Nhiên khôi phục? Hắn khôi phục cái gì? Ngươi nói rõ cho ta!"

Khương Tô liếc nhìn Ngụy Hợp cùng Triệu Hoành ở bên cạnh, nhanh chóng tập trung tầm mắt trên người Trịnh sư.

Nàng từng chữ từng câu nghiêm túc nói:

"Trịnh sư, Tiêu Nhiên đã khôi phục khí huyết Thạch Bì! Hắn hiện tại đang ở ngoại viện, ta mới vừa tự tay kiểm tra, tuyệt đối không có vấn đề, tuyệt đối là nhị huyết Khí Huyết! Không có sai!"

Trịnh sư ngơ ngác đứng tại chỗ, cẩn thận nghe xong, tay kéo chòm râu, trong lúc nhất thời có chút nói không ra lời.

Hắn vốn dĩ bởi vì biểu hiện của Ngụy Hợp, mà dần dần thất vọng, lúc này tựa hồ có tia lửa mới.

Hắn nhiều lần vuốt chòm râu của mình, qua lại đi mấy bước, lập tức đứng lại.

"Đi! Dẫn ta đi xem!"

"Vâng!" Khương Tô lập tức dẫn đầu, mang theo Trịnh sư đi tới ngoại viện.

Lưu lại đại sư huynh Triệu Hoành, cùng Ngụy Hợp ở lại.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tuy rằng hai người đều không yêu thích Tiêu Nhiên này, nhưng cũng không khỏi không bội phục thiên phú lợi hại của người thiếu niên này.

Ngụy Hợp đi theo tới ngoại viện, vừa hay nhìn thấy Tiêu Nhiên bị một đám sư huynh đệ vây ở giữa.

Hắn đang đứng đối diện với Trịnh sư.

Trịnh sư tay khoát lên trên bả vai hắn, nhắm mắt tựa hồ đang cảm ứng cái gì.

Rất nhanh, Trịnh sư chậm rãi mở mắt.

"Lại. . . Lại hoàn toàn khôi phục!" Hắn tay run, không ngừng vỗ vai Tiêu Nhiên.

"Ngươi. . . . Rất tốt!"