Thập Phương Võ Thánh

Chương 21: Tích cực (1)



"Dọn nhà?" Nhị tỷ Ngụy Oánh đang may một chiếc áo lụa rách, nghe được Ngụy Hợp nói đến chuyện mua nhà, động tác của nàng chậm lại, ngẩng đầu nhìn lại, có chút ngạc nhiên.

"Ừm, ta ở bên cạnh, mua một gian nhà, chúng ta không cần về nhà bên kia nữa." Ngụy Hợp gật đầu nghiêm túc nói.

Gian nhà Ngụy Oánh ở lại, chỉ có mấy mét vuông, trừ một cái giường ra chỉ là một bộ bàn ghế, không có thứ gì khác.

Thậm chí ngay cả cửa sổ cũng đóng kín.

Thật sự chỉ là một chỗ chỉ để ngủ.

"Nhưng mà. . . . Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nhà đắt như thế. . ." Ngụy Oánh có chút không tin nói.

"Hiện tại đã không còn đắt nữa." Ngụy Hợp trầm mặc xuống, trả lời.

". . . Phải không. . ." Ngụy Oánh cúi đầu, kim khâu trong tay nhất thời không cử động được.

Bất quá nàng vẫn rất nhanh khôi phục như cũ, trên mặt lộ ra vui vẻ.

"Nếu đúng là như thế, chúng ta cuối cùng cũng có thể ở cùng nhau. Nếu chúng ta cứ xa cách nhau ta cũng lo lắng cho đệ. Lúc trước đệ không cho ta đi qua thu xếp, nói là nguy hiểm. . . . Nhưng hiện tại khắp các vùng lân cận, người nào không biết đệ là đệ tử của Trịnh lão, mọi người cũng nói đệ rất lợi hại, rất không chịu thua kém! Nếu như cha mẹ cùng đại tỷ biết tin này. . . . ." Nói đến cha mẹ cùng đại tỷ, lời nói của Ngụy Oánh có chút đứt đoạn, bất quá nàng dừng một chút, lại không nhắc tới chuyện này.

"Vậy chúng ta lúc nào chuyển đi?"

Ngụy Oánh hỏi.

"Hiện tại đi. Vừa hay buổi trưa có thời gian nghỉ, ta quay lại nói cho Trình sư huynh một tiếng." Ngụy Hợp nói.

"Ừm, đúng rồi trước đó Trịnh lão nói nếu đệ trở về hãy đến chỗ người một chuyến, người có lời muốn nói." Ngụy Oánh bỗng nhiên nói.

"Ta? Chỉ một mình ta?" Ngụy Hợp sững sờ.

Hắn ở trong sân cũng chỉ là một đệ tử bình thường, không có biểu hiện gì, bình thường Trịnh lão cũng sẽ không điểm danh hắn.

"Còn nữa, trước đó lúc đệ không có ở đây, đã có mấy người bị kêu lên nói chuyện." Ngụy Oánh trả lời.

"Biết rồi, chuyển đồ vật xong sẽ đi qua." Ngụy Hợp gật đầu.

Ngụy Oánh còn muốn hỏi chuyện xảy ra trên đường áp tiêu, nhưng bị Ngụy Hợp nói dăm ba câu liền cho qua.

May là chuyến tiêu trước đó tương đối an toàn, Ngụy Oánh cũng không nghi ngờ hắn.

Hai người đều xuất thân từ nhà nghèo khổ, động tác nhanh nhẹn, thêm vào Ngụy Oánh hành lý cũng không nhiều. Rất nhiều thứ đều là đồ của Trịnh lão.

Qua nửa canh giờ thì toàn bộ đã dọn xong.

Chuyển đồ xong, Ngụy Hợp trở lại Hồi Sơn Quyền, còn chưa vào cửa, liền nhìn thấy Tiêu Nhiên vừa lúc được một chiếc xe ngựa màu trắng đón đi.

Trong lòng hắn lắc đầu, nhưng trên mặt không có thay đổi gì, tiếp tục đẩy cửa đi vào.

Trong sân, mấy sư huynh đệ đã bắt đầu khổ luyện, tất cả những người này đều là người mới.

Bình thường người mới vào đều khắc khổ luyện tập. Chờ sau này ổn định lại mới biết cho dù có khổ luyện nhưng không nghỉ ngơi hợp lý, cũng không có tiến bộ, phải tự hình thành thói quen luyện tập cho mình.

Ngụy Hợp cùng những người khác không quen biết, duy nhất quen biết một chút, chính là Lý Giác.

Hắn xa xa gật đầu với Lý Giác, xem như là bắt chuyện, sau đó đi thẳng vào bên trong phòng.

Bên trong phòng, là không gian hình chữ nhật.

Trịnh lão đang nghiêng mình trong một góc, ngồi trên ghế gỗ có tay vịn bóng loáng, trước mặt đã là một sư huynh đệ đang chờ.

Ngụy Hợp đi qua, Trịnh lão cũng không nói lời nào, chỉ là tay hơi run một chút, chỉ một vị trí.

Ngụy Hợp liền đi tới đứng lại, lẳng lặng chờ.

Lại một lát sau, lại có hai đệ tử đi vào, cũng đứng ở một bên chờ đợi như thế.

Cuối cùng đại sư huynh Triệu Hoành đi vào.

"Người đã tới đủ." Trịnh lão nhàn nhạt nói. "Hoành nhi, nói cho bọn họ biết tình hình đại khái, nếu tiến vào cửa của ta, thì phải lưu ý. Cục diện trong thành này càng ngày càng không ổn, tất cả mọi người đều phải cẩn thận một chút."

"Vâng." Triệu Hoành cúi đầu cung kính nói.

Trịnh lão lúc này mới bưng lên chân gà ở một bên ung dung thong thả gặm.

Tựa hồ là dự định đứng ngoài quan sát bổ sung.

Triệu Hoành hắng giọng một cái, nhìn bốn vị sư đệ ở đây.

"Trước đó ta đã nói qua hai lần, ngày hôm nay ta sẽ nói lại một lần nữa cho những người chưa nghe biết.."

Hắn dừng lại, tầm mắt liếc nhìn Trịnh lão, phát hiện lão không có ý chỉ điểm, mới tiếp tục.

"Những người chưa nhập môn, sẽ không tính là người của Hồi Sơn Quyền chúng ta, chỉ có thể coi là học đồ. Mà học đồ thì sinh tử không nằm trong phạm vi quản hạt của chúng ta, cho dù đi ra ngoài, cũng sẽ không có người cho rằng bọn họ là người của Hồi Sơn Quyền chúng ta. Nhưng các ngươi thì không giống, đều là người nhập môn, đều là người đột phá nhất huyết Khí Huyết. Đi ra ngoài, cũng có thể đại biểu cho Hồi Sơn Quyền chúng ta.

Vì lẽ đó ngày hôm nay, ta ở đây thiết lập một điều lệ, giảng giải những nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng."

Ngụy Hợp ở bên trong bốn người đều gật đầu, biểu thị chính mình cẩn thận nghe.

Triệu Hoành thoả mãn khẽ gật đầu, tiếp tục:

"Trong thành này, các ngươi không cần để ý tới những tiểu bang hai ba ngày liền đổi một đống kia, các ngươi phải chú ý chính là ba bang trong ba bang hai phái. Ba bang phân biệt là Sơn Xuyên bang, Huyết Y bang, Thông Thành bang, ba đại bang này, tuy nhân số đều đông đảo, nhưng bang chúng ngoại vi không cần quá để ý tới, chỉ cần gặp phải bang chúng hạch tâm thì chú ý chút là được rồi. Đừng trêu chọc. Một lúc ta sẽ đưa ký hiệu đặc thù của ba bang cho các ngươi xem một chút. Mặt khác, mọi người ngày thường đi ngang qua những gian nhà nhiễm bệnh kia thì không nên dừng lại, hết sức tránh xa. Gần đây trong thành ôn dịch càng ngày càng nghiêm trọng. . . ."

Hắn nói một ít chuyện liên quan tới ôn dịch cần chú ý.

Ngụy Hợp ở một bên lẳng lặng nghe, mãi cho đến cuối cùng.Triệu Hoành đã nói rất nhiều về đặt điểm đặc thù của bệnh dịch.

Trịnh lão ở một bên mới không nhịn được lên tiếng đánh gãy.

"Được rồi được rồi, nói thẳng trọng điểm cuối cùng."

"Vâng." Triệu Hoành liền vội vàng gật đầu,

"Phi Nghiệp thành có ba bang hai phái, nhưng những bang này đều là ở khu vực ngoại thành cùng vị trí nội thành của chúng ta hoàn toàn khác biệt, phần lớn đất đai trong thành đều do bảy cái gia tộc chiếm cứ, vì lẽ đó được gọi là Thất Gia Minh. Thất Gia Minh này cùng Hồng Gia Bảo ở ngoại thành, như ta đã nói, là thế lực không thể trêu chọc nhất của Phi Nghiệp thành. Các ngươi ra ngoài, nếu là gặp phải người Thất Gia Minh hay Hồng Gia Bảo, hãy tận lực tránh né, đừng phát sinh xung đột."

Thất Gia Minh. . . . Ngụy Hợp trong lòng hơi động, hắn nhớ lại chuyến tiêu lần trước, đại tiêu đầu Trình Khải cũng nhắc qua Hồng Gia Bảo cùng gia tộc thành thủ có mâu thuẫn.

Hắn nghĩ đến bên trong Thất Gia Minh này nhất định là có gia tộc của thành thủ.

Sau một phen nói liên miên lải nhải, đại sư huynh Triệu Hoành này bình thường không nói lời nào, vừa mở miệng liền dài dòng, xem như là bị mấy người nhìn ra rồi.

Cuối cùng vẫn là Trịnh lão không nhịn được đánh gãy lời hắn, để bốn người trực tiếp đi ra ngoài luyện công.

Ngụy Hợp sau khi ra cửa, quay đầu lại nhìn thấy đại sư huynh cúi đầu đang bị Trịnh lão răn dạy. Không khỏi có chút buồn cười.

Trở lại góc sân của mình, Ngụy Hợp nhìn thấy Trình Thiểu Cửu đã chờ ở bên cạnh một thời gian.

Hai người từng người chuẩn bị dụng cụ của mình, chuẩn bị bắt đầu mài da.

"Chuyện lần này ta đã nghe nói, khổ cực cho đệ." Trình Thiểu Cửu nhỏ giọng nói.

"Không có chuyện gì, nếu đáp ứng rồi, hẳn là nên làm." Ngụy Hợp lắc đầu.

Hắn cầm tiền công của Trình gia lâu như vậy, chuyến tiêu này gặp phải nguy hiểm cũng là chuyện trong lòng đã có dự liệu từ lâu.

"Nói chung, ra ngoài, chuyện gì cũng phải cẩn thận." Trình Thiểu Cửu hít một câu, "Kỳ thực ta đã sớm muốn ra ngoài áp tiêu, nhưng cha ta không đồng ý. Đệ nói ta mỗi ngày khổ luyện võ công như thế, rốt cuộc có ích lợi gì?"

". . . . ." Ngụy Hợp không có gì để nói.

Trầm mặc một hồi, hắn nhớ lại quái vật lần trước gặp trong bóng tối kia, liền thấp giọng mở miệng.

"Sư huynh có biết, chuyến tiêu kia của chúng ta gặp phải Hắc Phong Tử, là cái gì không?"

"Hắc Phong Tử là cách gọi chung cho mãnh thú đi săn buổi tối, ngày đó chết hai người ta cũng hỏi qua cha ta, cha ta cũng không rõ, tựa hồ là trước đây chưa từng xuất hiện." Trình Thiểu Cửu lắc đầu.

Ngụy Hợp nghe vậy yên lặng, vỗn dĩ hắn còn tưởng rằng ngoài thành không nguy hiểm như tưởng tượng, kết quả một chuyến đi, liền mất đi hai người.

Trình Thiểu Cửu cúi đầu, hướng về phía bồn cát đập mạnh.

Một lúc sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Tiểu Hợp đệ bao nhiêu tuổi?"

"Mười bảy. . ." Ngụy Hợp không rõ vì sao, nhưng vẫn là trả lời.

"Mười bảy. . . . Ta làm mai cho đệ một nữ tử tốt như thế nào?" Trình Thiểu Cửu đột nhiên nói một câu.

". . ." Ngụy Hợp có chút theo không kịp suy nghĩ của hắn.

"Ngược lại đệ nghe ta đi, ta bảo đảm với đệ sẽ tìm cho đệ người tuyệt đối hiền thục dịu dàng!" Trình Thiểu Cửu vỗ ngực nói.

Thời đại này mười bảy mười tám tuổi đón dâu sinh con rất nhiều, Ngụy Hợp ở tuổi này cũng đến lúc rồi.

Chỉ là hắn quá bận luyện công, không có nghĩ tới thôi.

". . ." Ngụy Hợp không có gì để nói. Trình sư huynh này gần đây tựa như tâm tư có chút phức tạp, như vậy không được, bất lợi cho tinh tiến võ đạo.

Sau đó hai người cũng không tiếp tục nói nữa, bắt đầu chăm chú luyện tập.

Ngụy Hợp luyện một lúc, lúc lau mồ hôi, liền giật cổ áo ra nhìn nhìn hoa văn Phá Cảnh châu.

Lại tăng một đoạn, lần này nửa tháng tiêu trở về, từ một nửa tiến độ trước đó đã tăng thêm một ít, biến thành hơn phân nửa.

Ước chừng nhiều thêm một phần tư nữa.

Hắn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục khổ luyện, sử dụng Phá Cảnh châu, dựa theo tin tức trong đầu, nhất định phải là tự thân đạt đến một cửa ải thì mới có thể sử dụng Phá Cảnh châu đột phá.

Vì vậy hắn nhất định phải rèn luyện khí huyết ở cảnh giới Ngưu Bì đến cực hạn.

Chờ lúc cảnh giới Ngưu Bì của hắn đạt đến đỉnh phong, chính là lúc có thể sử dụng Phá Cảnh châu để đột phá.

Ngay sau đó hắn tâm tư vắng lặng, tiếp tục chăm chỉ mài da.

Khí huyết không đủ lớn mạnh, nhất định phải tự thân mở rộng khả năng dung nạp. Mới có thể tích trữ nhiều khí huyết hơn.

Đây chính là tác dụng của việc luyện công mài da.

Chỉ là tố chất hắn có hạn, kém xa thiên tài Tiêu Nhiên, chỉ có thể từng chút một tích góp tiến lên.

Rất nhanh, thời gian chậm rãi trôi qua.

Ngụy Hợp cùng nhị tỷ dời vào nhà mới, mời tam sư huynh cùng Lý Giác đi ăn cơm, xem như là quen đường.

Sau đó cũng không xảy ra chuyện bất ngờ gì.

Mỗi ngày dậy sớm về muộn, khổ luyện võ công, rèn luyện thân thể. Tháng ngày liền như giọt mưa rơi trong ống trúc, từng ngày từng ngày qua đi.

Đối với lời giới thiệu nữ tử cho hắn của Trình Thiểu Cửu, Ngụy Hợp hoàn toàn không để trong lòng.

Hắn hiện tại thời gian rèn luyện cải biến thân thể cũng không có, nào còn có tâm tư ghi nhớ những thứ này.

Lại thêm vào thói đời bây giờ.

Trên đường giá hàng ngày một tăng, càng ngày càng hỗn loạn, có người nói hàng loạt tư nhân rèn đúc tiền bạc, khiến cho ngân lượng càng ngày càng không đáng giá.

Dần dần rất nhiều cửa hàng quầy hàng đều không thu ngân lượng, bắt đầu dùng vải vóc, thịt, gạo làm thước đo giao dịch.

Mà giá hàng tăng quá nhiều, tiền bạc lấy ra có lúc phải cõng một bao tải bạc ra ngoài, nhưng cũng bị nhiều người từ chối.

Nhớ lại lúc đầu Ngụy Oánh vất vả làm việc, mới kiếm được mấy chục lượng như vậy, khẳng định thiệt thòi, Ngụy Hợp để nàng về sau làm việc đừng lấy tiền, chỉ lấy gạo và thịt.

Trong nháy mắt, lại một tháng đi qua.

"Nhanh, sắp rồi. . . ." Ngụy Hợp rút hai tay từ bên trong hơi nóng thạch cát ra, sau đó nhanh chóng ngâm vào chậu nước thuốc để ở một bên.

Cảm thụ hai tay không ngừng hạ nhiệt độ, đồng thời trong cơ thể khí huyết tỏa nhiệt đang nhanh chóng được điều hòa, mơ hồ có ý lớn mạnh.

Ngụy Hợp trong lòng thoải mái dễ chịu.

Hắn có thể cảm thấy khí huyết trong cơ thể mình lại tiến thêm một bước. Ở cảnh giới Ngưu Bì, hắn đã đi tới nửa đường.

Tốc độ này không được tốt lắm, cũng không tính xấu. Xung quanh cùng hắn có khối người chung tốc độ này.

Thậm chí nhanh hơn hắn, cũng không thiếu.

Trong khoảng mười tên đệ tử Ngưu Bì, tiến độ của hắn chỉ tính là bình thường.