Thập Phương Võ Thánh

Chương 110: Điều tra (2)



Không lâu sau, một cỗ xe ngựa chạy đến chậm rãi dừng lại ở trước cửa hàng.

Màn trên xe ngựa được vén lên, một người đi xuống.

Giống nhau là cảm giác áp bách quen thuộc ngày đó.

Ngụy Hợp cao hơn hai nàng hơn nửa cái đầu. Trên người hắn quấn một chiếc áo choàng đen dày, khuôn mặt to lớn uy nghiêm, mái tóc dài màu đen tùy ý xoã trên vai, trong ánh mắt thâm thúy mang theo từng tia từng tia khí tức nguy hiểm.

"Ta đã nhận được tin, đem toàn bộ mở ra cho ta xem." Ngụy Hợp đi đến trước mặt Lâm Tiêu Tiêu nói.

"Được." Lâm Tiêu Tiêu sớm đã chuẩn bị tất cả ghi chép kĩ càng, toàn bộ những chuyện đã xảy ra cùng những khẩu cung của tạp vụ cửa hàng.

Ba người tiến vào cửa hàng, đến tận cùng bên trong gốc ngồi xuống, sau đó kéo một bức bình phong qua, ngăn cản ánh mắt của tạp vụ cửa hàng.

Ngụy Hợp cầm những giấy tờ ghi chép màu vàng nhạt, cẩn thận đọc qua từng cái một.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ chốc lát sau, hai mươi phút đồng hồ đã trôi qua.

Lâm Tiêu Tiêu còn ổn, vẫn bất động như cũ, nhưng Ôn Liên lại có chút ngồi không yên.

"Ngụy gia xem hết chưa? Đã nhìn ra cái gì rồi sao?" Nàng cố gắng bình tĩnh hỏi.

Ngụy Hợp nhìn cũng không nhìn nàng, tiếp tục đọc ghi chép.

Đảo mắt, lại qua mười phút.

Ôn Liên nhịn không được nói:

"Ngụy gia, ngươi đến cùng có làm được hay không? Một phần ghi chép cũng không đến mức nhìn lâu như vậy chứ? Nếu Không được ngài cứ nói thẳng, chúng ta có thể mời cao nhân khác, cũng đừng lãng phí thời gian của chúng ta!"

Ngụy Hợp xem hết ghi chép, khép sách lại, nhắm mắt.

Ôn Liên cho là hắn muốn bắt đầu hành động, kết quả cứ khép mắt lại như thế, lại là mười phút đồng hồ trôi qua.

"Ngươi đến cùng có làm được hay không cũng phải nói một lời chắc chắn chứ! ?" Nàng thật sự là nhịn không được, đứng lên.

Ngụy Hợp mở mắt ra, nhìn ánh mắt có chút mong đợi của hai người.

"Địa đồ."

Lâm Tiêu Tiêu sững sờ, lập tức nghĩ tới điều gì, lập tức đứng lên, đi ra ngoài lấy một quyển sách màu vàng tới.

Nàng đem giấy vàng trải rộng ra, lập tức dùng bút lông cẩn thận vẽ bản đồ các cửa hàng của Như Thủy phường ở Tuyên Cảnh thành.

Trên địa đồ bên cạnh cửa hàng, cây cối, kiến trúc, các thế lực địa bàn, tuy vẽ qua loa nhưng nhìn qua là hiểu ngay.

Ngụy Hợp hơi có chút kinh ngạc về trí nhớ của nàng, nhưng vẫn cúi đầu cẩn thận xem xét.

"Cửa hàng nào bị tập kích?" Hắn hỏi.

Lâm Tiêu Tiêu lập tức ký hiệu trên địa đồ.

"Nơi này có tiểu bang phái nào?" Ngụy Hợp nhanh chóng vạch xuống khu vực ở giữa những cửa hàng này.

Lâm Tiêu Tiêu cầm bút, ở trên giấy viết ra: Bạch Xà bang, Huyền Thủy bang.

"Tốt lắm." Ngụy Hợp đứng lên.

"Biết ai là hung thủ rồi sao?" Ôn Liên kinh ngạc nói.

"Không biết." Ngụy Hợp trả lời.

"Vậy ngươi nói cái gì tốt?" Ôn Liên nổi giận.

Ngụy Hợp mặc kệ nàng, hướng Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, quay người đi khỏi bình phong, rời khỏi cửa hàng.

Sau lưng lập tức truyền đến tiếng Ôn Liên phát điên kêu to. Nàng rõ ràng cảm giác mình đã bị kỳ thị.

Lúc này ở một bên khác.

Đại sảnh Bạch Xà bang.

Bang chủ Tiếu Ngọc Vinh ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nhìn những thuộc hạ phía dưới đang tranh giành quyền lợi ở các khu vực, trong lòng có chút bực bội.

Năm nay Tiếu Ngọc Vinh đã bốn mươi hai tuổi, bước vào Luyện Kình đã rất nhiều năm, chỉ với một chiêu Hổ Hình Song Trảo đã làm nên chiến tích, vang danh hiển hách khắp các khu vực xung quanh.

Không ít cao thủ ở những bang phái thành danh trước kia, đều bị bại dưới tay hắn. Nhưng từ sau khi kế nhiệm chức bang chủ, hắn trầm tư suy nghĩ, muốn khuếch trương thế lực, nhưng vẫn như cũ không có cách nào.

Bởi vì thủ lĩnh của các thế lực xung quanh, tất cả đều giống như hắn, đều là võ giả Luyện Kình thực lực cao cường.

"Bang chủ, nghe nói hiện tại Như Thủy phường kia, tìm nội viện đệ tử của Thiên Ấn môn đến trấn giữ, chúng ta còn phải tiếp tục làm sao?" Phó bang chủ Trần Hùng ở một bên nhỏ giọng hỏi.

"Lấy tiền tài của người thì phải trừ tai hoạ cho người, chúng ta đã thu tiền, mọi chuyện nhất định phải xong xuôi." Tiếu Ngọc Vinh thản nhiên nói."Tiếp tục phái người tới, ban đêm để bọn hắn hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhìn thời cơ mà động."

"Được."

"Thế nhưng bang chủ, nếu như ngày nào đó người Thiên Ấn môn tìm tới cửa. Chúng ta nên làm sao đây?" Trần Hùng có chút bận tâm.

"Sợ cái gì? Mỗi tháng chúng ta đều được Chu gia giao tiền. Với lại việc này chúng ta cũng chỉ là lấy tiền làm việc, một mình hắn, cho dù thực sự đánh, có thể đánh được chúng ta nhiều người như vậy sao?" Tiếu Ngọc Vinh không hoảng chút nào.

"Chỉ cần chúng ta không chính diện đối đầu với hắn, có gì phải sợ." Kỳ thật lúc đầu sau khi hắn nghe nói việc này, cũng dự định thu tay lại, nhưng không có biện pháp, bên kia lại tăng thù lao.

Phần thù lao đó hắn thực sự không cự tuyệt nổi, lại nghĩ tới, Như Thủy phường mời người chỉ là Tam Huyết, hắn trở thành võ giả đã nhiều năm, chẳng lẽ còn sợ một hậu bối?

Cho dù công pháp đại môn phái mạnh hơn một chút, nhưng hai người kém nhau một cấp độ, hắn cũng có thể dễ dàng nghiền ép đối phương.

Dù sao, đấu võ không phải chỉ xem ai võ giỏi là được, còn phải xem kinh nghiệm giang hồ, kinh nghiệm chém giết, gặp thời ứng biến, các loại thủ đoạn.

Tiếu Ngọc Vinh hắn ở trong bang phái đấu tranh lần mò nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại còn thua một hậu sinh nhỏ nhỏ?

"Bang chủ, ngoài cửa có một nam nhân mặc áo choàng đen tới. Hắn nói là muốn gặp bang chủ, hỏi thăm chuyện liên quan tới Như Thủy phường."

Ngoài cửa đại sảnh, một bang chúng tranh thủ thời gian chạy vào, lớn tiếng bẩm báo.

"Nam?" Tiếu Ngọc Vinh sững sờ, vừa nghe đến Như Thủy phường, hắn liền biết, hẳn là Thiên Ấn môn tìm tới cửa.

Như vậy thì có sao? Tìm không thấy chứng cứ chứng minh là hắn làm, cho dù là Thiên Ấn môn, cũng không thể tùy tiện động đến hắn.

Sau lưng của hắn thế nhưng là Chu gia đó.

Chỉ cần không cần phải đối phó với người đứng sau, không có Thiên Ấn môn, đối phó cũng chỉ là Tam Huyết bình thường mà thôi, lấy cái gì để đấu lại hắn.

Quy cũ ở đây chính là cùng cấp bậc đấu với nhau, dưới đấu với dưới, trên đấu với trên, hậu đài đấu với hậu đài. Chỉ cần Thiên Ấn môn cùng Chu gia đều không nhúng tay vào, thì hết thảy liền vạn sự đại cát.

"Người tới là khách, mời vào đi." Tiếu Ngọc Vinh đứng lên, mỉm cười nói.

"Vâng."

Không lâu sau, một nam tử dáng người khôi ngô mặc áo choàng đen, được bang chúng dẫn tới.

Đương nhiên đó là Ngụy Hợp từ Như Thủy phường chạy tới.

Hắn xem xét bốn phía một vòng, nơi này là tiểu bang, so với Phi Nghiệp thành thì thoải mái hơn rất nhiều, mỗi bang chúng đều có vòng eo săn chắc, bắp thịt cuồn cuộn.

Những người có địa vị cao trong bang ngồi ở phía trước, cũng là khí huyết phun trào, toàn thân tản mát ra cảm giác áp bách không che dấu chút nào.

Đặc biệt là người ngồi ngay ngắn trước tiên kia.

Đầu trọc, mặc một bộ huyết ý, hai tay mang theo hai trảo thủ ngân sắc kim loại, cơ bắp cuồn cuộn to lớn, thậm chí so với hắn còn to hơn một vòng.

Lúc này người này đứng lên, thân cao đến hai mét, một thân dữ tợn, gương mặt thô bạo, uy thế thậm chí còn đáng sợ hơn so với Ngụy Hợp.

"Nội viện Thiên Ấn môn, khà khà khà, nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu, trước đó cũng đã từng gặp qua người nội viện các hạ, mỗi người trong các vị đều là anh hùng hào kiệt.

Tại hạ là bang chủ Bạch Xà bang Tiếu Ngọc Vinh, xin hỏi huynh đài xưng hô như thế nào?"

"Tại hạ Ngụy Hợp. Xin hỏi Tiếu bang chủ có biết, trước đó Như Thủy phường gặp tập kích, mấy cửa hàng tổn thất rất nặng, là người phương nào gây nên không?" Ngụy Hợp trầm giọng hỏi.

"Như Thủy phường sao, chuyện này ta thực sự không biết, Ngụy huynh không bằng đi tìm Huyền Thủy bang ở bên cạnh thử xem, bọn hắn thích nhất chính là loại trộm vặt móc túi này, nói không chừng chính là bọn hắn làm." Tiếu Ngọc Vinh cười nói.

"Huyền Thủy bang sao." Ngụy Hợp vươn tay, bẻ bẻ cổ tay. "Trước đó ta đã đi qua. Bọn hắn bảo ta tới tìm các ngươi bên này, nói Bạch Xà bang các ngươi mới có khả năng làm chuyện này nhất."

"Đánh rắm! Huyền Thủy bang kia là nói xấu!" Tiếu Ngọc Vinh rống to, "Ngụy huynh đệ, ta nghe nói Như Thủy phường tổn thất không nhỏ, hơn nữa còn chết mấy người, loại thủ đoạn cầm tiền còn muốn hại người này, ngoại trừ Huyền Thủy bang còn có ai có thể làm được! ? Không tin ngươi có thể để bang chủ Triệu Nghị bọn hắn đến đối chất cùng ta!"

Chỉ cần hắn thà chết không nhận, vậy đối phương liền không có cách qui tội cho hắn.

Đánh cũng đánh không lại, hậu đài cũng không có, lại không có chứng cứ chứng minh là hắn làm.

Việc này chẳng mấy chốc sẽ giống như trước đây, không giải quyết được.

"Thật không phải ngươi làm?" Ngụy Hợp nhíu mày.

"Không phải, tuyệt đối không phải!" Tiếu Ngọc Vinh chân thành nói, "Ngụy huynh đệ, ngươi nói xem, ta cùng Như Thủy phường không oán không thù, sao lại rảnh rỗi đi gây phiền phức? Tiếu Ngọc Vinh ta ở trên giang hồ, như thế nào đi nữa cũng là một hán tử ngay thẳng có danh tiếng, loại thủ đoạn hạ lưu này, ta khinh thường làm chuyện đó!" Hắn giơ tay phải, chỉ lên trời.

"Ngụy huynh đệ, việc này thật sự không phải ta làm, Tiếu Ngọc Vinh ta dám thề ở chỗ này, nếu thật là ta gây nên, khiến ta đi ra ngoài bị ngựa đâm chết, bị sét đánh chết!"

Ngụy Hợp nhíu mày, phán đoán ban đầu của hắn lập tức có chút dao động, chủ yếu là người này thề độc có chút hung ác.

Ngữ khí cũng chém đinh chặt sắt, khiến cho người ta một chút cũng không sinh ra được một tia nghi ngờ.

"Được rồi, Tiếu bang chủ ngay cả thề độc cũng đã làm, xem ra xác thực không phải ngươi, lần này quấy rầy rồi." Hắn ôm quyền.

"Khách khí khách khí, Ngụy huynh đệ cũng là được người nhờ vả, có thể hiểu được." Tiếu Ngọc Vinh lộ ra nụ cười, ôm quyền hoàn lễ.

"Như vậy, tại hạ trước hết xin cáo từ."

"Tạm biệt."

Ngụy Hợp gật đầu, quay người rời đi.

Nhìn đối phương biến mất ở trước cửa, khoé miệng Tiếu Ngọc Vinh không tự chủ được cong lên, tiểu tử này vẫn còn quá non, chỉ mấy câu đã lừa gạt được.

"Ngươi đang cười cái gì?"

Bỗng nhiên một thanh âm từ bên phải hắn truyền đến.

Tiếu Ngọc Vinh bị dọa đến lảo đảo một cái, khẩn trương quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ở trước cửa sổ bên phải đại sảnh, gương mặt Ngụy Hợp dán ở chỗ cửa sổ, nghi ngờ nhìn hắn.

Trán hắn chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh. Tiểu tử này sao xuất quỷ nhập thần vậy?

"Ha ha, a, vừa mới nghĩ đến một chuyện rất buồn cười. Ngụy huynh đệ làm sao còn chưa đi? Không bằng vào đây cùng ta uống một chén?"

"Không được, lúc đi ra ta mới nhớ tới, còn có chuyện chưa nói." Ngụy Hợp nói.

"Chuyện gì?" Trong lòng Tiếu Ngọc Vinh im lặng.

"Chính là hi vọng Tiếu bang chủ, nếu phát hiện có người đi Như Thủy phường phá rối, có thể sớm nói cho ta biết một chút hay không." Ngụy Hợp nói.

"Tất nhiên tất nhiên, chút chuyện ấy, ta giúp được! Ngụy huynh đệ yên tâm!" Tiếu Ngọc Vinh vỗ ngực một cái lớn tiếng nói.

"Vậy đa tạ Tiếu bang chủ." Ngụy Hợp gật đầu, rời cửa sổ đi, rất nhanh biến mất ở trước cửa sổ.

Tiếu Ngọc Vinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngụy huynh đệ đi thong thả."

Đợi một hồi, hắn mới đặt mông ngồi xuống ghế da hổ.

Thầm nghĩ tiểu tử này vẫn rất khó hầu hạ, còn may hắn nhanh trí, gặp thời ứng biến nhanh.

"Trần Hùng, phái người đi dò la xem, Ngụy Hợp này đến cùng có thân phận chiến tích gì, ta luôn cảm giác người này có thể sẽ gây bất lợi cho chúng ta "

"Tiếu bang chủ! Vừa rồi ta quên nói một chuyện!" Thanh âm Ngụy Hợp đột nhiên vang lên lần nữa.

Tiếu Ngọc Vinh bị dọa đến toàn thân run lên, chỉ thiếu chút không có từ trên ghế nhảy dựng lên thôi.

Hắn nhìn lại, nhìn thấy đại sảnh phía sau cửa sổ, khuôn mặt Ngụy Hợp lại lần nữa dán ở trên cửa sổ nói chuyện.

"Ngụy huynh đệ có chuyện gì, có thể nói một lần hết luôn được không. Tim ta không được tốt." Tiếu Ngọc Vinh nuốt nước bọt một cái nói.

"Chính là ta cũng chưa đưa địa chỉ cho ngài, Tiếu bang chủ làm sao cho ta biết?" Ngụy Hợp kinh ngạc nói.

"Đúng đúng ?" Tiếu Ngọc Vinh trong lòng chửi con bà nó. "Dám hỏi Ngụy huynh đệ ở nơi nào?"

"Ta ở một tiểu viện nhỏ gần bên hồ ở Thiên Ấn trấn, trước cổng có hai cây hoa quế." Ngụy Hợp bình tĩnh nói.

"Nhớ kỹ xem, Ngụy huynh đệ còn có lời gì muốn nói nữa không?" Tiếu Ngọc Vinh hỏi lại, sợ đối phương lại quay lại lần nữa.

"Còn có một câu." Ngụy Hợp gật đầu, "Tiếu bang chủ có phải đã dùng qua dược vật kháng độc không ?"

"Có ý gì?" Tiếu Ngọc Vinh run một cái, đứng lên. "Ta trừ công pháp chủ tu ra, còn kiêm tu Bạch Ngọc công, có thể kháng độc và giải độc."

"Khó trách ta thả hơn ba mươi loại mê dược đều vô dụng." Ngụy Hợp giật mình.

"Ngươi! ?"

Tiếu Ngọc Vinh lúc này mới phát hiện, trong đại sảnh sắc mặt những người còn lại dần dần đều có chút không đúng, mặc dù từng người bọn hắn vẫn duy trì động tác như cũ, nhưng ánh mắt trì trệ, ngây ngô, dường như có chút mất đi thần chí.

Hắn vừa sợ vừa giận.

"Hèn hạ! !" Hắn gầm lên giận dữ phóng tới cửa sổ chỗ Ngụy Hợp, hai tay huy động liên hoàn thiết trảo cùng với gào thét bén nhọn hướng tới Ngụy Hợp.