Thập Niên 70 Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ Tuổi

Chương 14: 14




“Anh… Anh gọi tôi có việc gì…”, Mộc Ly giả vờ sợ hãi lùi về sau.

Một cô gái như cô, trong tình huống gặp phải người xa lạ trong núi, nếu biểu hiện quá bình tĩnh sẽ khiến đối phương nghi ngờ.“Tôi hỏi cô vào núi làm gì?”, gã tiến lên trước, quan sát Mộc Ly.“Tôi lên núi hái rau dại…”, Mộc Ly lại lui về sau mấy bước.Gã liếc nhìn giỏ trúc đeo sau lưng Mộc Ly, thấy bên trong quả thực có một ít rau dại: “Vậy cô có thấy ai đi ngang qua đây không?”Bọn họ đã chờ ở đây một lúc lâu nhưng chỉ thấy có cô gái này xuống núi.“Không có… Không có…”, Mộc Ly cắn môi, trong mắt tràn đầy kinh hoàng cùng sợ hãi, bước chân không ngừng lui về sau.Gã nhìn chòng chọc vào Mộc Ly, một lúc lâu sau, cảm thấy không thú vị, gã bèn xoay người rời đi.


Gã tin chắc một cô gái quê bé nhỏ như vậy sẽ không dám lấy đi kho báu.Mộc Ly thở hắt ra một hơi, xoay người, lảo đảo chạy xuống núi.Gã quay đầu nhìn theo bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy của cô, khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi quay về tìm đồng bọn.Mộc Ly chạy một mạch xuống núi, cô dừng lại thở d.ốc trong chốc lát rồi mang theo giỏ trúc, bước chân thoăn thoắt đi về phía thị trấn.

Sáng nay, lúc ra cửa, cô đã cố ý hỏi thím Lâm nhà bên đường lên thị trấn.Thôn Hồng Tinh cách thị trấn rất xa, phải mất một tiếng đi bộ, Mộc Ly mới đến nơi.


Cô đứng tựa vào thân cây, há miệng thở phì phò.

Thân thể này thật sự quá yếu, mới có vận động nhiều một chút mà đã thở gấp rồi.Nghỉ ngơi trong chốc lát, uống một ngụm nước rồi cô mới tiếp tục hành trình.Mộc Ly quan sát bốn phía thì phát hiện một con hẻm nhỏ, người từ trong đó đi ra trông rất kỳ quái, dường như làm gì đó trái lương tâm vậy, mặt mày lấm la lấm lét, đầu cúi gằm xuống, bước chân vội vàng.Không cần đoán, cô dám chắc đó chính là chợ đen.Mộc Ly lấy ra một tấm vải bao lấy đầu, chỉ để lộ một đôi mắt, lưng đeo giỏ trúc tiến vào ngõ nhỏ.Ở lối vào có hai người đàn ông canh giữ, thấy có người đi đến, bọn họ đều cảnh giác dò xét đối phương.“Chờ một chút!”, Mộc Ly đang định đi vào thì bị một trong hai người đàn ông ngăn cản.“Trong giỏ trúc của cô đựng những gì?”, thường thì bọn họ sẽ không lên tiếng, thế nhưng Mộc Ly trông rất lạ mặt.Cô dừng bước, cố hạ thấp giọng, nghe có vẻ già nua: “Là hai con thỏ rừng do ông nhà tôi bắt được”.Cô vén mớ rau dại bên trên ra, cho hai người kia nhìn thứ bên trong.“Vào đi!”, người đàn ông phất phất tay.Mộc Ly bước vào hẻm nhỏ thì phát hiện trong đây vô cùng náo nhiệt, không chỉ có thịt, còn có rau quả, gạo, đường trắng,…Mộc Ly nhìn quanh một lượt rồi đi đến cạnh một người phụ nữ trung niên ăn mặc vô cùng giản dị, nhỏ giọng hỏi: “Chị gái, chị có mua thỏ không?”Mắt người phụ nữ sáng lên, chị ta dừng bước và hỏi: “Bao nhiêu tiền một con?”Chồng của chị ta bị bệnh, nói rằng muốn ăn thịt thỏ cho nên chị ta mới đến chợ đen xem thử có thể mua được hay không, không ngờ lại đụng phải Mộc Ly.“Năm tệ một con, chỗ tôi có hai con, còn có gà rừng và trứng gà nữa, bà có muốn mua không?”, nhìn cách ăn mặc của đối phương có lẽ là người không thiếu tiền.Người phụ nữ mỉm cười gật đầu: “Muốn, cô có thể giao đến nhà cho tôi không?”Nghe nói vị gà rừng rất ngon, hơn nữa rất bổ, nếu đã gặp thì đương nhiên không thể bỏ qua được.“Được chứ!”“Vậy chúng ta đi thôi”, người phụ nữ đi trước dẫn đường: “Lát nữa, khi đến khu của tôi, nếu có người hỏi thì cô cứ bảo là họ hàng thân thích của tôi đến thăm, có biết không?”Thời đại này vốn không cho phép mua bán, nếu như bị người ta tố cáo thì nhà bọn họ xem như xúi quẩy.“Tôi biết rồi”, đương nhiên Mộc Ly biết rõ tình huống hiện tại..