Thập Niên 70 Ngọt Ngào

Chương 47



Chu Mục Dã một tay khiêng bàn nhỏ, một tay còn xách theo túi xách Tô Đào mang tới đây, Tô Đào đi theo ở phía sau, nhìn bóng dáng cao lớn dày rộng, khóe miệng ngăn không được cong lên, thật cường tráng! Một người đàn ông!

Cố Thúy Anh cầm ghế cấy mạ đưa cho Chu Mục Lâu: “Con đi theo nhà bọn họ nhìn xem, xem trong nhà nó là dạng gì, trở về hội báo với mẹ.”

Chu Mục Lâu cầm ghế cấy mạ vèo mà một cái xông ra ngoài.

Chu Mục Dã khiêng đồ vật, đi đường đều không thở dốc, đi đến nhà mới, liền nhìn đến đại phòng ba gian gạch đỏ ngói đen kia, sân được thu dọn đến sạch sẽ, trong sân có một cây bạch quả, lúc này lá cây rớt hết, nhà bếp phía nam có hai gian chuồng heo, bên trong không nuôi gia súc, đến lúc đó có thể bỏ chút cỏ khô vào, thời điểm trời đổ tuyết không đến mức bếp không cháy.

Tô Đào mở cửa, giống như hiến vật quý giới thiệu cho anh: “Anh xem, nơi này có cái tủ chén, phía trên để chén, phía dưới có thể để chút tạp vật, phía đông trong phòng có cái đấu tủ, còn có cái rương lớn, đủ để bỏ quần áo hai chúng ta, cái bàn này liền đặt ở phía dưới cửa sổ phòng, để chút đồ của em, thời điểm mùa hè có thể dọn ra, chúng ta ở trong sân ăn cơm.”

Lời cô nói vô cùng đơn giản, lại làm Chu Mục Dã rung động, mùa hè, gió lạnh từ đầu hẻm thổi vào, không trung xanh thẳm, lá bạch quả xanh biếc, bọn họ ngồi ở trong viện ăn cơm nói chuyện, cái này cảm giác tựa hồ không tồi.

Anh lắc đầu, như nghĩ đến quá xa.



Không có người đột nhiên thay đổi thái độ, ban đầu còn cầm dao đâm anh, còn cầu xin anh buông tha cho cô, đột nhiên bắt đầu toàn tâm toàn ý vì anh suy nghĩ, một chút dấu hiệu đều không có, việc này quá quỷ dị, trước khi không thăm dò được ý đồ của cô, anh không thể luân hãm, anh muốn bảo trì lý trí.

Chu Mục Dã đem đồ vật đều sắp xếp tốt, sau đó trầm giọng nói: “Tôi đi đại đội đổi chút cỏ khô trở về.”

“Em đi cùng anh.”

“Không cần đâu, cô ở nhà thu thập là được.”

Nói xong, trầm khuôn mặt đi ra khỏi nhà, Tiểu Thảo đuổi theo: “Anh, anh, em đi giúp anh.”

Chu Mục Dã sờ sờ đầu cô ấy: “Em này tay nhỏ chân nhỏ, có thể giúp cái gì, ở lại trong nhà giúp chị dâu em đi.”

Tiểu Thảo túm tay anh: “Chị dâu chắc chắn cũng nguyện ý em giúp anh, anh trai, anh không biết, chị dâu đối với chúng ta rất tốt, thời điểm anh không ở nhà, sợ em cùng Tiểu Hoa lạnh cóng, buổi tối đều để chúng em ngủ cùng chị ấy, này ngày trời mưa to, mẹ dùng cái dù duy nhất đi trường học đón Chu Mục Lâu, chị dâu liền suy nghĩ biện pháp để Tiền nhị gia chèo thuyền đi trường học đón chúng em, tuần trước, còn mang em cùng Tiểu Hoa đến trấn trên đi ăn sủi cảo, sủi cảo ăn rất ngon.”