[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Chương 18



Họ làm hết mọi việc buổi sáng, chưa kể đến Ninh Hàn hoàn toàn đi theo người lớn làm những công việc nặng nhọc, ngay cả mấy đứa trẻ Tiểu Tại Tại đi nhặt lúa mạch trong ruộng cũng mệt rã rời.

Ngày mùa chính là như vậy, một chuyến gặt gấp có thể khiến người ta mệt đến độ thoát một lớp da, thậm chí có mấy người sức khỏe yếu còn bị ốm một trận.

Nhưng cơ thể mệt mỏi vẫn không thắng nổi niềm vui sướng hân hoan khi thấy mùa vụ bội thu.

Đây chính là đồ ăn một năm sau của họ đấy

Những lương thực được thu lên đều thống nhất rải lên sân phơi lúa, để ánh mặt trời chói chang hong khô tất cả đống lương thực này, vắt kiệt hơi nước mới có thể giữ được lâu.

Bên cạnh sân phơi lúa có hơn chục người đi lại canh chừng.

Sự tồn tại của những người này ngoài việc phòng kẻ trộm ra thì chủ yếu là canh lương thực.

Cần phải biết rằng mùa hè mưa nhiều.

Nếu như trời đổ mưa, họ có thể lập tức thu dọn tất cả lương thực lại, lấy vải dầu rắn chắc phủ lên, đề phòng bị ướt gây ẩm mốc.

Lương thực bị mốc thì hỏng rồi!

Không chỉ trạm thu mua lương thực không nhận, thậm chí còn không ăn được, ăn vào sẽ bị ốm, vậy thì mất mạng như chơi.

Hôm nay rất may mắn, Tiểu Tại Tại nhặt được lúa mạch nhiều một chút, sắp đựng đầy hai chiếc rổ rồi.

Chiếc rổ của cô bé được mẹ đan bằng trúc, tinh xảo nhỏ nhắn xinh xắn còn không to bằng chiếc đầu nhỏ của cô bé đâu.

Lúa mạch vẫn chưa được tuốt nên hơi bồng, để vào đó hơn chục cành là đã sắp đựng đầy nửa rổ rồi.

Nhưng điều này không phải là điều quan trọng nhất, càng quan trọng hơn là hôm nay nhặt được công với số tích cóp mấy ngày hôm trước thì đã đủ được một rổ rồi!

Một rổ lúa mạch tương đương với cái gì?

Đầu óc thông minh của Tiểu Tại Tại lập tức đưa ra đáp án, tương đương với ba viên kẹo đường.

Đã lâu rồi cô bé chưa được ăn kẹo ngọt rồi, lần này một chốc đã có được ba viên!

Tiểu Tại Tại đã tính toán xong xuôi cả rồi, cô bé lấy được kẹo sẽ cho mẹ một viên trước, chính mình giữ lại hai viên, một viên mình sẽ ăn luôn viên còn lại thì giữ lại chờ bà nội trở về tặng cho bà ăn.

Trong nhà chỉ có mình cô bé biết, bà nội thích ăn kẹo nhất.

Tuy nhiên không biết tại sao bà nội luôn nói dối, gạt họ rằng mình không thích ăn kẹo.

Cô bé nôn nóng muốn đổi kẹo nhưng mà mẹ vẫn chưa trở về nhà, Tiểu Tại Tại dứt khoát ôm chiếc rổ mà mình đã chất thật đầy ngồi ngưỡng cửa trong sân, chống cằm chờ mẹ về.

Sắc trời đã dần tối, một bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi đi từ xa tới.

Hai mắt Tiểu Tại Tại sáng ngời, lập tức ôm rổ lon ton chạy tới, vui vẻ mà bổ nhào vào lòng người nọ, hô lên thật vang: “Mẹ ơi!”

Người vừa đi tới: “...”

Giọng đàn ông trầm thấp hùng hậu xen lẫn ý cười thoang thoảng: “Tại Tại gọi sai rồi!”

“Ý?” Tiểu Tại Tại ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt người vừa đi tới.

Bởi vì sắc trời quá tối cô bé lại nhận không ra.

Đây cũng là một hạn chế của thuật nhận mặt

Dưới tình huống không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, Ninh Tại Tại không có cách nào sử dụng thuật nhận mặt được.

Lấy ví dụ bạn lật một quyển sách nhưng lại nhìn không rõ chữ ở bên trên đó thì làm sao có thể đọc hiểu được đây?

Giọng nói này có chút quen tai.

Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, bày ra dáng vẻ suy tư, nhưng chưa đầy ba giây sau cô bé dứt khoát từ bỏ giãy dụa.

Mẹ nói không hiểu thì phải hỏi.

Vì vậy Tiểu Tại Tại trực tiếp mở miệng hỏi: “Chú ơi, chú là ai thế?”

Tuy rằng anh đã đoán trước được, dù gì năm năm trước lúc anh rời đi cô bé mới có ba tuổi, trẻ con tính hay quên. Một năm không gặp thì nào còn mong chờ cô bé sẽ nhớ tới mình chính, nhưng đáy lòng người vừa tới cũng vẫn khó tránh khỏi hơi buồn bực.

“Tại Tại, là ba đây.”

Giọng điệu bất đắc dĩ.