Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

Chương 19: 19




Bà cụ Hồ kêu Hồ Văn Văn nhanh chạy đến ấn vào nhân trung của Dương Ái Trinh, ấn một hồi lâu thì người cũng từ từ tỉnh lại.

Mặc dù người đã tỉnh lại nhưng lại thấy giống như cái xác không hồn, không nói lời nào cũng không động đậy.

Trong lòng bà cụ Hồ và Hồ Văn Văn cũng bắt đầu sợ hãi.

Chỉ có Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh cả người trần đầy sát khí, cái gì cũng không sợ.

"Tôi sẽ đi báo công an, phải bắt được kẻ trộm này cho bằng được.

" Hồ Đại Dũng nhìn hàng xóm xung quanh, tức giận mà nói: "Nếu tôi biết là do kẻ nào làm nhất định tôi sẽ không tha cho người đó.

"Hồ Binh Binh cũng hùa theo: "Không tha cho kẻ đó.


"Bà cụ Hồ thấy dáng vẻ của con trai và cháu trai mình nên cũng an tâm phần nào.

Chờ lúc Hồ Đại Dũng đi đến đồn công an, bà cụ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Bất kể như thế nào, cuộc sống vẫn phải trôi qua, may mắn bà cụ có mang theo đồ đạc ở quê nhà chuyển đến đây, nếu không đêm nay cũng không có cách nào ở lại.

Hồ Văn Văn thấy mấy món đồ cũ mèm ở quê này, khó chịu lên tiếng: "Bà đừng dùng mấy món đồ này nữa, nhân lúc hợp tác xã còn chưa đóng cửa chúng ta đi đặt mua mấy món đồ mới đi.

"Bà cụ Hồ liếc mắt: "Con nhóc chết tiệt kia, có thể đừng tiêu xài phung phí được không? Cái gì cũng muốn mua mới, cháu tưởng tiền của cha cháu là trên trời rớt xuống à?"Hồ Văn Văn nghẹn họng, không cam lòng mà ngậm miệng lại.

Nếu trong nhà không bị ăn trộm sạch sẽ thế này, Dương Ái Trinh lại như hồn xiêu phách lạc thì cô ta còn lâu mới thèm nói chuyện với bà cụ Hồ đấy nhé.

Hồ Văn Văn không vui, nhớ đến nhiều quần áo đẹp của mình lại càng không vui.

Chỉ là cô ta không biết, chuyện khiến cô ta ngất xỉu nhất vẫn còn ở phía sau.

Cả nhà cùng nhau gom góp cả đêm, ngày hôm sau Hồ Đại Dũng suy nghĩ muốn nên mua thêm vài thứ, ít nhất đồ dùng cơ bản trong nhà phải có chứ.

Ông ta đưa tay ra trước mặt Dương Ái Trinh: "Bà đưa cho tôi trước ba trăm đồng, tôi đi tìm Cát lão tam mua vài món đồ dùng trong nhà.

"Hôm nay Dương Ái Trinh đã khá hơn nhưng vẫn có tí hoảng hốt.


Thật lâu bà ta mới phản ứng lại rồi nhẹ lắc đầu: "Tôi làm gì có tiền.

"Tiền trợ cấp của cha Hàn Thư đưa cho đã không còn bao nhiêu, vốn dĩ bà ta muốn xuống căn hầm lấy sổ tiết kiệm ra, nhưng mà…Dương Ái Trinh rùng mình.

Bà ta không muốn nghĩ đến chuyện này nhưng lúc vừa nghĩ ra lại cảm thấy càng thêm u ám.

Hồ Đại Dũng nheo mắt.

Mặc dù ông ta không xác định Dương Ái Trinh lừa gạt ông ta chuyện gì nhưng dựa theo thái độ trong chuyện tiền bạc của Dương Ái Trinh, ông ta dám khẳng định người phụ nữ này còn giấu quỹ đen sau lưng ông ta.

Chỉ có điều lúc này Dương Ái Trinh cũng không giống như đang nói dối.

Chẳng lẽ quỹ đen của bà ta cũng bị kẻ trộm trộm đi rồi?Hồ Đại Dũng nghi ngờ nhìn Dương Ái Trinh, tạm thời buông tha cho bà ta, ngược lại đi hỏi tiền của bà cụ Hồ.

Mặc dù bà cụ Hồ không tình nguyện là bao nhưng lại không dám không nghe lời con trai.

Sau khi đưa tiền, bà cụ cảm thấy như bị xẻo mất miếng thịt chỉ còn cách hung hăng trừng mắt nhìn Dương Ái Trinh.


Cái thứ rách nát này quá keo kiệt bủn xỉn, thế nào bà cụ cũng phải trừng trị đàng hoàng một phen.

Hồ Văn Văn dừng một lát lại quay sang làm nũng với Hồ Đại Dũng: "Bố, quần áo của người ta cũng không còn nữa, ít nhất phải có hai bộ để lúc giặt giũ còn có cái để thay đổi đấy.

"Hồ Đại Dũng nhíu mày, còn chưa đáp lại thì bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói.

"Có Hồ Văn Văn ở nhà không?"Người đến là một người phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, trên cánh tay đeo một cái băng đỏ của văn phòng khu phố.

Biểu cảm của người phụ nữ rất nhã nhặn, lời nói ra lại khiến cho Hồ Văn Văn như rơi vào hầm băng.

"! Những thanh niên khác có trí thức đều đi đến nông thôn rộng lớn để cống hiến sức mình, cô Hồ Văn Văn cần phải đề cao hơn tính giác ngộ, không thể suốt ngày cứ quanh quẩn trong thành phố được… Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến nông thôn thôi! ".