Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Chương 13: 13




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mười sáu tháng giêng, trời còn chưa sáng, Trình Ninh tự bọc mình thành một cuộn to, người khoác áo khoác dày cộp, đầu đội một chiếc mũ tuyết lớn, chân đeo đôi ủng dày chuẩn bị đi ra ngoài.

Sự xuất hiện như thế của Trình Ninh dọa đám người đều phải hét lên.

Hai mắt Hàn Nhất Mai mở to.

Trình Tố Nhã hỏi: “Ninh Ninh, con làm gì vậy? Mặc thế này đi đường làm sao thuận tiện được?”
Trình Ninh cười đáp: “Cô, cô không sợ chăn màn con mang không đủ, không may hành lý cô gửi chưa tới, ban đêm con sẽ chết lạnh sao?”
Đường xá xa xôi mang nhiều chăn đệm quả thực không tiện, đa phần hành lý của Trình Ninh đã được gửi đi từ hai ngày trước.

Sợ hành lý tới trước, người thu bưu phẩm còn cẩn thận viết: “"Hàn Đông Nguyên chuyển cho người nhận Trình Ninh.


“Vậy nên con mặc thế này, đến lúc đó đêm có thể lấy ra làm chăn đắp.



Cô lại bổ sung thêm: “Hơn nữa quãng đường đi con phải ngồi tàu hỏa một ngày một đêm, sau đó ngồi xe bò không có mái che suốt nhiều giờ, gió lạnh trực tiếp thổi vào, vẫn nên mặc ấm thì hơn.


“Con nói cũng đúng.


Mọi người đều giật mình, không thể nói lên lời khi nhìn thấy đống quần áo này.

Chủ yếu là do tương phản quá lớn.

Từ nhỏ Trình Ninh đã là một cô gái điệu đà, mặc dù đồ dùng không phong phú, chỉ có váy xanh áo xanh, nhưng cũng có thể ôm trọn eo cô, mang đến một dáng vẻ tinh xảo.

Ngược lại bà nội Hàn rất thích.

Bà sờ áo khoác dày cộp của Trình Ninh, cười nói: “Vẫn là con nhóc Ninh Ninh nhà mình lanh lợi, ta nói cho các con biết, ở trên núi, gió mùa đông thổi rất khó lường, chưa kể tuyết rơi như dao cứa vào mặt, mặc như vậy là ổn!”
Vậy là Trình Ninh đi ra khỏi cửa giữa những ánh mắt khác nhau của mọi người.


Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn đưa Trình Ninh đến văn phòng thanh niên trí thức làm thủ tục xuống nông thôn.

Sau đó cô sẽ cùng các thanh niên trí thức căng biểu ngữ lên xe tải lớn.

Trình Ninh và Trình Tố Nhã vẫy tay, xe tải lập tức mở loa cổ vũ, tiến thẳng về nhà ga trong tiếng hát.

Bây giờ là những năm bảy năm, mọi người ít nhiều đều biết về nông thôn sẽ vất vả, nhưng trong bầu không khí ấy, hầu hết những người trên xe đều vô cùng hào hứng, mang theo ước mơ rời khỏi nhà đối mặt với cuộc sống mới.

Trình Ninh nhìn cô cách mình càng ngày càng xa, bóng dáng dần dần mờ đi.

Tâm trạng cô vô cùng phức tạp.

Cô biết sau này cô còn rất nhiều việc phải hoàn thành.

Cô không thể ngăn cản được trận lũ lụt kia, thậm chí không biết cụ thể vào ngày nào, cô chỉ biết là vào khoảng cuối tháng bảy.

Cô không thể ích kỉ để Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh tạm thời rời khỏi đại đội Thượng Hàn vào cuối tháng bảy, tránh đi một kiếp nạn.

Cô muốn làm nhiều hơn nữa, còn cả chuyện sau này Hàn Đông Nguyên sẽ vào tù!
Thế nhưng cô đã quay về.

Còn sống là điều rất tốt phải không?