Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 36: Hẹn hò





Di Giai và Lâm Phong cùng nhau đi xem phim.

Anh để cho cô chọn lựa bộ phim cô thích.

Trong khung cảnh hẹn hò hai người này, cô nghĩ nên chọn phim tình cảm lãng mạn. Vừa hay, đang có bộ phim thanh xuân vườn trường siêu hot.

Anh chiều ý cô, liền đi mua hai vé. Nhân viên bán vé nhìn thấy anh cao lớn điển trai, mặc áo thun, quần jean, bên ngoài khoác thêm chiếc áo da đen, vô cùng cool ngầu, liền nhìn không chớp mắt.

Cô đứng bên ngoài nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của mấy chị gái kia dành cho bạn trai của mình, không khỏi chướng mắt.

Lát sau, anh quay lại với hai tấm vé, còn có cả bắp và nước ngọt cho cô.

Lại thấy, có mấy tên đang bắt chuyện với cô, anh liền nóng máu, nhanh chân đi đến chỗ cô thị uy: “Bạn gái má lúm à, vào trong thôi nào!”

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn gái”, vừa nói còn vừa nắm tay cô dắt đi trước mặt mấy tên giở trò tán tỉnh kia, khiến cho bọn họ có chút bối rối cùng tiếc nuối. Chậc, thì ra là hoa đã có chủ.

Di Giai đi theo Lâm Phong, không nhịn nổi mà bật cười, hừ thái độ này, hẳn là ghen đây mà!

Hai người vào bên trong rạp, tìm đến hàng ghế giữa của mình ngồi xuống.

Là cuối tuần, cho nên rạp chiếu phim khá đông, gần như đã đầy hết chỗ.

Di Giai nhìn quanh, thấy người đi xem đa phần là cặp đôi cũng tầm tầm cô và anh.

Trong lúc chờ phim chiếu, cô lại ngồi ngẩn ngơ nghĩ ngợi.

Từ lúc gặp nhau đến giờ, anh chưa hề nhắc với cô chuyện anh đã làm trên diễn đàn trường, tựa như mấy chuyện đó không phải anh làm vậy.

Anh là vậy, luôn âm thầm bảo vệ cô, làm mọi thứ cho cô, mà không cần tỏ vẻ hay kể công trước mặt cô.

Cho dù anh không nói, nhưng thân là bạn gái, có phải cô cũng nên bày tỏ tấm lòng của mình đến anh không?

Nghĩ vậy, cô nghiêng đầu sang phía anh, nhẹ giọng: “Bạn trai kỵ sĩ à, cảm ơn cậu vì mọi chuyện cậu đã làm nhé!”

Anh nhìn cô, có chút bất ngờ vì danh xưng cô đặt cho mình.

“Cậu vừa gọi mình là gì?”

“Kỵ sĩ đó! Cậu luôn bên cạnh mình, bảo vệ mình, cho nên cậu chính là chàng kỵ sĩ của mình!” Cô cười ngọt ngào đáp.

Đúng vậy, anh là kỵ sĩ, của riêng cô, duy nhất một mình cô.

Anh có vẻ khá hài lòng về những gì cô nói, cũng như biệt danh yêu đương cô đặt cho mình, môi mỏng nhếch lên, khẽ vỗ vỗ đầu cô.

Sau đó, phim bắt đầu chiếu, hai người lại tập trung xem phim.

Nam chính và nữ chính đều do những cái tên trẻ đang vô cùng hot thủ vai, mang đến cảm giác rất thanh thuần và tươi trẻ.

Di Giai trong lúc lơ đãng nhìn quanh một cái, bỗng dưng nhìn thấy cảnh xấu hổ.

Cặp đôi ngồi hơi chếch cô và Lâm Phong ở hàng ghế trước đang… đang hôn nhau… là kiểu hôn môi bá đạo…

Cô bỗng dưng đỏ mặt tía tai, đang muốn dời tầm mắt, thì đã thấy một bàn tay to lớn che trước mắt mình.

“Trẻ con không được nhìn lung tung!” Lâm Phong cũng đã vô tình phát hiện hai người đang ôm hôn nhau kia, liền đưa tay lên che mắt bạn gái nhỏ nhà mình.

“Mình… mình có nhìn… nhìn… nhìn gì đâu chứ…” Di Giai bối rối chống chế.

Cũng may, cặp đôi kia cũng đã nghiêm túc xem phim rồi, lúc này Lâm Phong mới bỏ tay xuống.

Không khí ngượng ngập lan tràn xung quanh, cả cô và anh đều đơ như tượng gỗ, mất tự nhiên nhìn lên màn hình đang chiếu phim.

Phim đã hết, Di Giai và Lâm Phong đứng lên rời khỏi rạp.

Trong đầu cô vẫn còn mãi hồi tưởng về bộ phim kia.

Nội dung phim là thời thanh xuân rực rỡ đẹp đẽ, có tình bạn, tình yêu, những rung động đầu đời, những tâm tư giấu kín, những cảm xúc khó nói. Nam chính và nữ chính đều là học bá, một người bá đạo, thích tùy hứng, một người lại nhẹ nhàng đáng yêu, vì một vài lần đụng độ mà cuối cùng “ghét của nào, trời trao của đó”. Cả hai cùng nhau phấn đấu thi đậu vào đại học, sau đó cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, dù có những lúc thăng trầm, nhưng cuối cùng có cái kết viên mãn, kết hôn, sinh con, xem như tình đầu đã thành.

Nam chính và nữ chính cũng giống cô và anh quá!

Hai người cũng trải qua nhiều tình huống trớ trêu, lúc đầu còn xem nhau là oan gia, nhưng sau đó lại nảy sinh tình cảm lúc nào không hay. Cũng là mối tình đầu của nhau, tính cách cũng gần như đối lập như nam chính nữ chính trong phim, anh thì bá đạo cao ngạo, cô lại dịu dàng ấm áp.

Nếu như vậy, hi vọng cô và anh cũng sẽ đi đến cái kết có hậu như nam chính nữ chính, ở bên nhau cả thời thanh xuân, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau gầy dựng tương lai, trở thành gia đình của nhau.

Mối tình đầu này, thật mong có thể tu thành chính quả!

Di Giai còn đang miên man nghĩ thì đã bị Lâm Phong gọi hồn trở về: “Này! Cậu làm gì mà cứ thất thần ra thế?”

Cô bừng tỉnh: “À… không có gì, mình chỉ đang nghĩ về bộ phim vừa nãy thôi!”

“Bây giờ cậu muốn đi đâu nữa?” Anh lại hỏi.

“Mình muốn đến khu vui chơi ở trung tâm thương mại!” Cô nghĩ một lúc rồi đáp.

Di Giai dường như bị trầm mê vào mấy trò chơi ở khu vui chơi này.

Cô thấy thứ gì cũng hào hứng muốn thử.

Đầu tiên, cô muốn trải nghiệm qua trò gắp thú. Tuy nhiên, cô hoàn toàn không có khả năng gắp trúng.

Sau một lúc đứng ở ngoài nhìn cô cứ hết gắp hụt lại gắp trượt, khuôn mặt nhỏ có chút bức bối cùng hai cái má phồng lên, Lâm Phong liền không nhịn được nữa, bảo cô đứng qua một bên, để chính mình vào cuộc.

Anh không có hứng lắm với trò này, vì thấy nó trẻ con, nhưng mỗi lần gắp trúng, cô lại nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ, anh lại tự kiêu mà tiếp tục gắp. Dần dần, gấu bông thu về càng lúc càng nhiều, cô sắp không cầm nổi nữa, còn người quản lý đứng bên cạnh thì toát hết cả mồ hôi, thầm mong anh mau chóng ngừng tay trước khi bọn họ lỗ vốn.

Cô cũng nhận thấy ánh mắt như muốn van nài của người quản lý, liền bảo anh ngừng chơi, rồi kéo tay anh đi nơi khác.

Lần này, cô lại muốn thử sức với trò đua xe mô hình.

Cô đã muốn thử cảm giác này lâu lắm rồi, cho nên khi vào chơi, vô cùng nhập tâm và hào hứng.

Đeo mắt kính 3D, ngồi trên mô hình ghế lái, tay điều khiển xe lạng lách, vượt qua chướng ngại vật khiến cô có cảm giác rất chân thật, giống như mình đang thật sự đi đua xe vậy.

Sau đó, cô lại thử sức với máy nhảy, một mình vừa nhảy vừa cười thích thú.

Lâm Phong nhìn theo dáng vẻ chơi thật vui, thật thoải mái, giống như không còn mang gánh nặng gì trên người của Di Giai, chính mình cũng vui theo, nụ cười luôn treo ở khóe môi.

Anh chỉ hi vọng, cô có thể mãi mãi vui vẻ vô lo như vậy.

Cho nên cô muốn chơi cái gì, làm gì, anh cũng đều chiều theo.

Ngay cả việc cô van nài anh đến chỗ máy chụp ảnh tự động với đôi mắt sáng rực lấp lánh, anh cũng không nỡ cự tuyệt, dù rằng anh không thích việc này cho lắm.

Cuối cùng vẫn là xuôi theo cô, chụp thật nhiều ảnh, còn tùy ý để cô chỉnh sửa tạo dáng cho mình.

Chơi mệt, anh lại dắt cô đến khu vực ăn uống để ăn trưa. Cả hai gọi mì Ý, gà rán và hai ly nước ép trái cây.

Tốn quá nhiều năng lượng, cho nên Di Giai ăn khá nhiều, không hề để tâm việc mình đang ở trước mặt Lâm Phong.

Về điều này, Lâm Phong khá vui vẻ, anh thích cô cứ tự nhiên thoải mái là chính mình ở trước anh, không cần phải khép nép, ép mình trở thành thục nữ.

Anh còn rất cưng chiều mà tách gà ra từng miếng vừa ăn giúp cô nữa.

Di Giai cũng rất hưởng thụ sự chăm sóc này, còn để hẳn miếng gà to sang chỗ của Lâm Phong, phần cô chỉ đợi mấy miếng gà anh đã xé nhỏ mà ăn thôi.

Mọi người xung quanh nhìn về phía cô và anh với ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng.

Cô ban đầu có chút ngại, nhưng rất nhanh bắt đầu thấy thỏa mãn, cứ thế tủm tỉm cười.

Bạn trai nhà cô rất biết cách chăm sóc bạn gái nha!

Cả hai ăn trưa và rời khỏi trung tâm thương mại cũng hơn một giờ chiều.

Sau đó, lại đến công viên, tìm một góc mát mẻ vắng người mà ngồi nghỉ.

Đúng lúc Di Giai vừa mới ngồi xuống băng ghế, thì điện thoại cô đã reo lên. Cô nhìn màn hình, là anh họ Cao Vĩnh Gia của cô gọi đến.

Bên kia đầu dây, lại tuôn ra một tràng không kịp thở. Cô tặc lưỡi, thầm nghĩ anh họ cô và Giai Ý thật giống nhau.

“Mau nói cho anh biết, có phải em và Lâm Phong đang quen nhau không đấy?” Cao Vĩnh Gia sau khi huyên thiên một hồi, không nhịn được mà hỏi.

Hôm nay là chủ nhật cho nên cậu ngủ một giấc tới hơn mười hai giờ trưa mới dậy, vừa mới tìm gì ăn xong rồi lên mạng, thì đã thấy tin tức chấn động kia.

Di Giai khẽ liếc nhìn Lâm Phong, thoáng bối rối: “Đúng… đúng vậy…”

“Ha ha vậy tốt rồi, từ nay cậu ta phải gọi anh một tiếng anh họ nha! À có phải đám anh em của cậu ta cũng phải gọi anh là anh họ luôn không nhì?” Cao Vĩnh Gia phấn khích cười ha hả.

Vì Lâm Phong và Di Giai ngồi rất gần nhau, nên anh vừa vặn nghe mấy lời này của Cao Vĩnh Gia, liền nói vọng vào điện thoại: “Cậu thích thú được làm anh bọn tôi đến vậy à?”

Cao Vĩnh Gia cứ tưởng Di Giai đang ở nhà, nên suýt giật bắn người khi nghe giọng Lâm Phong: “Mẹ kiếp, còn dám đi hẹn hò nữa cơ đấy! Nói mau cậu đang đưa em gái tôi đi đâu đó? Cảnh cáo cậu, không được giở trò đồi bại với em gái tôi!”

Di Giai nghe mấy lời này, gương mặt nhỏ nhắn đột nhiên ửng đỏ, cả người cũng như cũng có lửa: “Anh! Anh nói bậy bạ cái gì đấy!”

“Anh là lo cho em thôi, biết không? Con trai không đáng tin đâu, em phải nhớ đấy!”

“Anh đừng nói lung tung nữa, còn nữa, tuyệt đối giữ bí mật chuyện bọn em với ba mẹ em và người khác đấy!”

“Đã giấu sao em có thể đi hẹn hò được thế? À… là nói dối đúng không? Thật là, mới quen nhau mà em đã bị Lâm Phong dạy hư rồi, còn biết lừa gạt ba mẹ nữa cơ đấy!”

Di Giai đưa tay ôm mặt, cô đến là khổ với ông anh họ lắm chuyện này mất thôi.

Mà Lâm Phong cũng có vẻ mất dần kiên nhẫn rồi, cô trông thấy anh đang nhíu mày.

Cô vội tìm lý do để cúp máy, ai ngờ chưa kịp lên tiếng anh đã trực tiếp quăng lại một câu với Vĩnh Gia: “Mẹ nó, cậu có biết hiện tại cậu đang làm phiền bọn tôi hẹn hò không? Nói nhiều như vậy làm gì? Đừng có lấy cái xấu của cậu ra mà áp lên người tôi, biết chưa!”

Nói xong, Lâm Phong không chần chừ nhấn nút tắt máy.

Bên này, Cao Vĩnh Gia vô duyên vô cớ bị ăn mắng, còn bị cúp máy ngang, thầm nghiến răng nghiến lợi mắng chửi Lâm Phong trong lòng.

Chờ đó, cậu cũng là anh họ của Di Giai đấy, dám ăn nói không tôn trọng không phép tắc vậy hả?