Thanh Xuân Là Anh

Chương 3: Đi Thi





Sau những ngày ôn ngày ôn đêm, ôn chật vật vất vả thì cũng đến ngày thi, chẳng hiểu sao trong lòng hồi hộp khó tả, có lẽ đây là lần thi học sinh giỏi tỉnh đầu tiên trong đời của nó ư? Chẳng hiểu sao nữa, nó cứ cảm thấy hơi lo lắng một chút, sợ còn không làm được bài, còn sợ không được giải, lúc đấy sẽ mất mặt lắm, vả lại bọn thành phố chúng học giỏi lắm luôn, làm sao mà bọn nó theo kịp được.

Tiếng Anh lại còn luôn là nỗi ám ảnh của vùng, gọi là vùng không phải dân thành phố như bọn nó nữa chứ, cảm giác học bao nhiêu mà vẫn chưa đủ ấy.

Tiếng Anh có khi phát âm còn không chuẩn nữa ấy chứ, trong khi đấy bọn thành phố nói như gió ấy, nghe thôi đã cảm thấy tự ti rồi.

Đã thế lịch sử đi thi tiếng Anh trường nó chưa bao giờ lên đến giải nhì, à hình như được một hay hai lần rồi, còn cái mà trắng bảng không được giải nào thì rất nhiều rồi, tự nhiên cảm thấy lo lắng.



Bọn nó trong lúc ngồi xem lại bài, bữa ôn cuối cùng ở trường, mấy đứa mắt lấp lánh nhìn nhau, chẳng ai bảo ai tự nhiên phì cười đoán ra suy nghĩ của nhau ngay ấy, điều mà không phải riêng mình nó đâu, mà mấy chị trong đội tuyển cũng thế, mấy khi có cơ hội ra thằn phố ngắm trai một cách hợp pháp, có khi lại có trai đẹp, mà chẳng có nhẽ cả nghìn thí sinh mà không có trai đẹp ư, cứ nghĩ đến là có động lực thi rồi

" Thế lỡ em ngồi cùng phòng với một anh thật đẹp trai thì sao"

Nó ôm mặt mơ mộng

" Thì nhất định vẫn phải làm bài cho tốt không lại bị chửi, ngoài ra ta có thể ngắm trai đẹp để tiếp thêm động lực" Thùy Trang chỉ mỉm cười tỏ vẻ rất thần thái và ngay sau đó thì ôm miệng cười ha hả, Nam thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, quá quen rồi mà, học thêm vài tháng nữa có khi nào ổng thành bê đê luôn cũng nên mất, không thì cũng tự kỉ trầm trọng luôn.



" Nghĩ đến em lại thấy vui vui, hy vọng ngày kia em sẽ không bị xấu"

Xong rồi tụi nó chỉ nhìn nhau cười, chẳng hiểu sao lại cứ buồn cười, tránh trường hợp cô đi qua bất chợt thì không nói nhiều nữa.


Ngồi ôm mộng mơ về những anh soái ca đẹp trai, trời ơi lúc đấy nó sẽ ra sao ta? Nghĩ đến lại thấy buồn cười, nhưng cố nín cười để kiểu tỏ ra học hành nghiêm túc.



Đúng là tâm trạng đi thi của nó khá là tốt, là tâm trạng thôi chứ sức khỏe là hơi có vấn đề rồi, chẳng biết có phải hôm qua đi học về bị ngấm mưa hay sao người nó cứ mệt mệt kiểu gì ấy.

Địa điểm thi cách cũng khá là xa nhà, tránh trường hợp đi lại gặp rắc rối thì nhà trường đưa bọn nó đi bằng xe nhà trường, ra trước ngày thi để nghỉ ngơi tại khách sạn trước hôm thi cho tinh thần thoải mái một chút.

Đã thấy không khỏe cho lắm bước lên cái xe oto đông người ngột ngạt khó chịu, tự nhiên lại đau đầu và buồn nôn ghê ấy, đúng là khó chịu quá mà.



Ngồi gần anh họ nó cũng may ổng cho dựa vào ngủ cho dễ ấy, thế mấy anh kia lại cứ trêu nó là xuống dựa vai mấy anh cho thoải mái thì không, nó thì chẳng nói gì cả, tụi kia thì cười lăn, mấy thầy cô đi cùng xe cũng cười

" Xem ra bên tự nhiên thiếu con gái hay sao ấy nhờ" Cô chủ nhiệm lớp nó trêu

" Không có mống nào luôn ấy cô" Mấy tên đấy gào lên, phẫn nộ lắm hay sao

" Giờ được đi chung với em Đan như mong muốn rồi đấy mấy anh đội tuyển Toán nhá, cứ suốt ngày nhắc em Đan suốt"

Thầy chủ nhiệm của mấy anh lớp tự nhiên số 1 của khối 11 cũng là thầy đứng đội tuyển Toán lại tiếp tục trêu, nó chẳng động đậy gì cả, chẳng hiểu sao mấy thầy cô trường nó lầy lội dễ sợ.



" Giờ em Đan mệt kìa, tranh thủ cơ hội quan tâm một chút lấy lòng kìa" Vâng nó đúng là chưa thấy ai như mấy thầy cô trường nó luôn ấy, suốt ngày trêu nó, như cô chủ nhiệm nó ấy suốt ngày trêu nó nhưng chẳng bao giờ muốn nó yêu đương cả.



Nó thấy rất mệt ấy, hay là tại say xe, mà nó có bao giờ say xe đâu nhỉ? Với cái kiểu này thì làm sao mà thi cho tốt được.



Tới khách sạn thì 4 người ở chung một phòng, còn được anh họ đưa tới ghế ngồi, cầm balo dùm nó trong lúc đợi nhận chìa khóa phòng, đúng là khách sạn 4 nó cũng sang chảnh ghê ấy.

Được lúc thấy có chai nước mát áp vào má, mệt mỏi ngóc đầu dậy, là cái anh đẹp trai nhất đội tuyển Hóa trường nó, cười một cái rồi đưa cho nó, bộ tính gì đây, chẳng hiểu sao nó lại đỏ ửng cả mặt, hơi bối rối một chút, tụi kia thấy thì ồ lên, mệt ghê.

Nó cũng mỉm cười nhận lấy, dù sao cũng đang khát mà.



Chẹp chẹp tự nhiên đi học đội tuyển ấy, mọi người mới biết tới nó nhiều hơn, lại còn dành sự quan tâm đặc biệt như kiểu này làm nó hay bị bối rối.

Đúng là lúc thì chẳng ai ngó lúc thì đầy ra thế này à, cứ hỏi thăm làm nó chỉ biết cười chẳng biết nói gì cả.




Nó được đưa vào tận phòng, có người cầm balo vào tận chỗ, đúng là đối xử với người ốm tốt tốt một chút, mấy thầy cô còn thay nhau hỏi nó có muốn ăn gì không, rồi lại bảo có muốn ăn gì thì bảo để đặt nhà bếp làm riêng cho.

Nó chỉ biết từ chối, vì nó chẳng muốn ăn gì cả.

Nó chỉ muốn nằm ngủ một lát thôi, thấy vậy nên chẳng ai muốn làm phiền và đi ra ngoài tham quan hết còn mình nó ngủ trong phòng.

Rất cô đơn nhưng nó chẳng thể nào ra ngoài được ấy.



Vừa nằm được lúc thì má gọi, than thở với mẹ một hồi lâu rồi mới ngủ tiếp, số nó đúng là đáng thương mà.



Chiều tối tới giờ ăn, cố lết cái xác xuống nhà hàng dưới tầng 1 đi ăn, ôi nó vào thì thi nhau nhường ghế cho nó, đấy là mấy anh con trai còn trừ mấy chị đội tuyển với nó còn lại nhìn nó với ánh mắt có vẻ không thích cho lắm khi mọi sự tập chung cứ dồn hết vào nó, dù sao bên đội tuyển văn cũng có một chị xinh gái lắm luôn nhưng không ai để ý lắm.



Kệ đi, nó ngồi cùng bàn với đội tuyển anh của nó rồi, mấy chị cứ gắp cho nó đầy đồ ăn mà nó chẳng muốn nuốt, cô lớp nó thì đi lại chỗ nó xem nó ăn uống thế nào rồi cô mới đi ăn.

Nó muốn ăn thật nhanh, rồi muốn ra ngoài đi dạo một chút cho thoải mái để vào ôn lại bài mai thi cho tốt, chứ cứ nằm mãi cũng không được.

Nói nhỏ với cô một chút rồi nó với mấy chị lẻn đi ra ngoài không ai hay biết, nhiều người đi cùng cũng không thích, đúng là ra ngoài không khí tốt hẳn.



" Chị thấy tụi kia cứ nhìn em ghen tị lắm ấy, bọn nó còn dám nói em giả vờ và chị vừa chửi cho rồi"

" Khổ thân em mà" Nó thở dài, nó muốn ăn đồ ăn vặt ghê, vì nhiều đồ ngon quá, cơm thì không muốn ăn chẳng hiểu sao ra đây nó lại hứng thú với mấy thứ này, mặc dù bị cấm ăn lung tung vì sợ đau bụng nhưng nó vẫn muốn thử và đương nhiên sẽ chẳng gì ngăn cản được, nó sẽ ăn và mấy chị kia cũng ăn, khá là ngon nha.

Mấy đứa còn chụp thật nhiều ảnh nữa, thú vị ghê.

Biết trước thế này lúc chiều đã cố gắng đi lượn lờ một chút rồi, tiếc là nó đã nằm bẹp trong phòng

Lượn lờ một lúc đã thấy cô gọi về để ôn bài, giờ ngoài chỗ đi bộ mới có trai đẹp, nỡ sao cô gọi bọn nó về cơ chứ, nhưng dù sao vẫn phải về mà.



Đúng là lang thang một chút nó thoải mái hơn nhiều, cô bảo cô lo cho nó lắm luôn, nhỡ nó không làm được bài thì cô chết mất, giờ túm lại là ai ai cũng đang lo là nhỡ ngày mai nó cứ mệt kiểu này thì xong đời luôn ấy.

Công sức ôn mấy tháng trời vất vả, học ngày học đêm, luyện đọc muốn méo cả mồm miệng, đã thế lại còn thức khuya nhiều quầng mắt cũng bị thâm, trên mặt chẳng mấy khi có mụn giờ cũng xuất hiện vài cái, đấy nó đã hy sinh như vậy cơ mà giờ mà tại cái sức khỏe mà nó bỏ lỡ cơ hội thì thà chết đi cho rồi.



Mẹ nó cũng không ngoại lệ, cứ tí là gọi xem thế nào, haizz nó không muốn ở trong phòng, muốn đi ra ngoài cơ.

Nhưng cô bắt học nhanh còn phải đi ngủ sớm, nó ghét đi ngủ sớm.


Bình thường ở nhà toàn hơn 11 giờ hoặc 12 giờ mới đi ngủ, học xong thì nghịch điện thoại chứ chẳng mấy khi đi ngủ sớm như vậy.



Thành phố về đêm đúng là toẹt vời mà, đứng trên cao nhìn xuống dưới thú vị ghê ấy, được mấy đứa lớp nó gọi video nhóm, chúng nó đều kêu nó không phải khoe, nhanh về mà mua quà, hơ hơ là nó đang đi thi mà nhỉ? Nhẽ ra chúng nó phải mua quà tổ chức tiệc chào mừng ngày đón nó trở về ấy.



Đúng 10 giờ thầy cô bắt đi ngủ hết, đi tận từng phòng kiểu tra, nó thì phải chui trong chăn nghịch điện thoại một lúc, đúng là học thì đau đầu nhưng chơi điện thoại không đau chút nào.



Hy vọng ngày mai tâm trạng thật tốt để đi thi, chứ không thì mệt lắm, làm không được bài sẽ bị buồn cho xem, rồi lại mang tiếng ra thế nên tốt nhất là nên làm bài thật tốt, và hy vọng có trai đẹp, hí hí trai đẹp để tiếp thêm động lực thi cho tốt.



" Chị có nghĩ là mấy anh ban tự nhiên học trường thành phố ngày mai sẽ xuất hiện nhiều nhân tố đẹp trai không?"

Đang yên tĩnh tự nhiên nó nói làm mấy chị kia cũng xôn xao cả lên

" Nhưng nhỡ bọn trai đẹp nó không học giỏi, với lại mấy đứa học giỏi thường dị dị ấy" Chị Trang nói

" Ơ nhưng kiểu gì mấy người đấy cũng sẽ ăn mặc thật quý tộc chứ không giống mấy thằng trường mình đâu" Vâng là chị Ly

" Em tin là sẽ có trai đẹp cho xem, chị thử nghĩ xem, mấy anh đẹp trai thường sáng sủa, mà nhìn sáng sủa thì có thể thông minh lắm, hy vọng là có trai đẹp ư ư thích quá"

Nó lại bắt đầu mơ mộng rồi

Mấy chị phì cười, nói thêm được vài câu rồi đi ngủ không sợ mấy cô đi kiểm tra.






.