Thành Thủy Tinh

Chương 27: C27



Nghe Bùi Vị Trữ nói vậy, Tống Hi có hơi khựng lại, cô ngay lập tức xoay đầu nhìn anh.

Cánh cửa đằng xa bỗng nhiên mở ra, một bóng người bước tới, phá vỡ bầu không khí ở bên này. Thái Vũ Xuyên thò nửa người ra rồi hét ầm lên: "Tôi nghe thấy thang máy kêu thì đoán ngay là các cậu rồi, hi, Tống Hi."

Thái Vũ Xuyên chỉ chào Tống Hi một cách qua loa, tiếp đó anh ấy lại hỏi: "Anh Bùi, thuốc lá đâu, thuốc lá đâu rồi, thuốc lá của tôi đâu rồi? Cậu đã mua thuốc lá cho tôi chưa?"

"Ừ, tôi mua đây rồi."

Bùi Vị Trữ đã bước ra khỏi thang máy, anh đi đến bên cạnh Tống Hi, lấy một hộp thuốc lá ra từ túi quần âu rộng rãi rồi ném cho Thái Vũ Xuyên.

Giọng của Trình Thương phát ra từ trong cánh cửa: "Cậu hút của tôi cũng được mà, sao cứ phải là cái hiệu đấy thế?"

Thái Vũ Xuyên xé lớp giấy bóng kính bên ngoài hộp thuốc ra, chẳng thèm quay đầu lại: "Thuốc lá của cái hiệu cậu dùng nồng bỏ xừ, tôi không hút được."

"Đã đi xin xỏ rồi còn chê ỏng chê eo." Trình Thương bật cười rồi chửi.

"Tôi cũng đâu có nhờ cậu mua hộ đâu, sao mà nói lắm thế không biết. Hôm nay ở bên chỗ ba mẹ cả ngày chẳng hút điếu nào cả, sắp nghẹn đến nơi rồi. May là có anh Bùi."

Thái Vũ Xuyên rút ra một điếu thuốc: "Nào nào nào, anh Bùi vất vả rồi. Mời anh vào, để Tiểu Thái dẫn đường cho anh. Tống Hi, tới đây, là phòng này này."

Trình Thương lại ngứa đòn nói thêm vào: "Tiểu Thái? Có phải cậu nói thiếu mất chữ "Tử" không thế?"

"Tiểu Thái biến thành "Tiểu Thái Tử".

Thái Vũ Xuyên bị ép làm "thái giám" ngậm điếu thuốc, xoay người phi thẳng vào trong phòng.

Tống Hi và Bùi Vị Trữ đi đến cửa thì đúng lúc trông thấy anh ấy và Trình Thương đang dùng gối tựa lưng của sô pha đập nhau, cứ như là hai đứa trẻ con vậy.

Hình như Tống Tư Tư và "siêu nhân" chơi cùng nhau cũng chưa từng ầm ĩ như này…

Bị họ cắt ngang như vậy, Tống Hi cũng theo lý nghĩ rằng Bùi Vị Trữ xuống tầng mua thuốc lá hộ Thái Vũ Xuyên rồi tiện đường đón cô luôn.

Mặc dù nói là cửa hàng chuyên về game Murder Mystery mới mở nhưng thực tế bên trong có một đống vật liệu và thùng giấy đang vứt lung tung khắp nơi, trong không khí phảng phất mùi bụi.

Chân đàn ông dài, cho dù là mặc quần dài hay quần đùi thì khi hành động vẫn thuận tiện, nên bước qua đống đồ rất nhẹ nhàng.

Thế nhưng Tống Hi lại mặc váy bò, không bước được quá xa.

Cô muốn vòng qua thùng giấy, vì không để ý đến mấy ống kim loại dưới bao tải nên có hơi loạng choạng, may mà Bùi Vị Trữ đứng bên cạnh đỡ kịp.

"Cảm ơn anh."

Bùi Vị Trữ thu tay lại, anh dùng chân đẩy thùng giấy sang bên cạnh: "Đi bên này đi."

"Ồ, cảm ơn nha, đám Dương Đình đâu rồi?"

"Chắc là đang ở trong đó."


Một anh chàng lạ mặt đi ra chào hỏi bọn họ một cách nhiệt tình.

"Đây chắc là Tống Hi nhỉ? Xin chào người đẹp, tôi là ông chủ của cửa hàng này, cảm ơn cô đã đồng ý tới đây để giúp tôi huấn luyện DM".

"Cửa hàng vẫn chưa trang trí xong nên cô đừng cười chê. Nào, mời mọi người đi bên này, đi chậm thôi, cẩn thận không ngã."

"Hi Hi."

Dương Đình mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng cùng quần đùi, trông như một chú bướm xinh đẹp vậy. Cô ấy bước qua đống đồ rồi chạy như bay tới: "Hi Hi của tớ, cuối cùng cậu cũng đến rồi, bọn họ đang bắt nạt tớ kìa."

"Nghe nói cậu làm hung thủ xong bị họ bắt được hả?"

"Hung thủ cái gì chứ, tớ là người vô tội trong sạch đấy, họ vu oan cho tớ đấy!"

Bạn trai Dương Đình đi từ đằng sau ra, nở một nụ cười nói: "Tống Hi, đừng có tin lời cô ấy nói, vừa nãy cô ấy xử mấy mạng người liền đó, sợ lắm."

Dương Đình buồn bực bảo: "Thế xử thêm anh nữa thì thế nào nhỉ?"

Anh bạn trai cụp đuôi ngay lập tức: "Anh sai rồi."

Mấy người họ tụ tập bên cạnh bàn trà, mỗi người chiếm lấy một góc ghế sô pha.

Ngồi lại gần mới phát hiện trên trán Thái Vũ Xuyên toàn là mồ hôi, thế nhưng rõ ràng là anh ấy đang mặc áo cộc tay và quần đùi.

Sau mấy lần tiếp xúc qua lại, bọn họ cũng coi như là đã thân thuộc.

Tống Hi cũng không dè dặt nữa, cô tiện mồm hỏi Thái Vũ Xuyên sao lại đổ nhiều mồ hôi thế.

Trình Thương độc mồm đáp: "Cậu ấy chột dạ ấy mà."

"Vớ vẩn."

Thái Vũ Xuyên chỉ sang bên cạnh ghế sô pha.

Ở đó có một thùng đồ uống to đang chất đống, Thái Vũ Xuyên nói là sợ mọi người khát nên mới mua tới để uống.

Không ngờ rằng tài xế không lái xe vào trong này mà chỉ dừng ở đầu đường, một mình anh ấy vất vả bê tới đây.

"Tôi cũng chẳng tới sớm hơn mấy cậu mấy phút, mệt chết đi được ấy."

Thái Vũ Xuyên hỏi ông chủ cửa hàng game Murder Mystery một câu hỏi xuất phát từ tấm lòng mình: "Ông chủ, chỗ này của anh heo hút như này, xe taxi cũng chẳng thèm tới, sau này kinh doanh có được không đấy?"

"Mọi người không hiểu rồi, hàng chất lượng thì không cần ."

Thái Vũ Xuyên khá ngạc nhiên: "Thật không đấy? Bây giờ mở một quán ăn cũng phải dùng hình thức O2O, một ông chủ cửa hàng chuyên về game Murder Mystery như anh lại còn muốn dựa vào triết lý hàng chất lượng thì không cần cũ rích này á?"


Ông chủ buồn bã thở dài: "Nói thế không phải là dễ nghe hơn hả, nói thật là tiền thuê nhà ở mấy đoạn đường có mặt bằng tốt cao quá, tôi không thuê nổi."

Tống Hi thấy hơi khó hiểu, cô quay đầu nhìn Bùi Vị Trữ.

Thực ra cô cũng không trông chờ rằng anh sẽ giải đáp thắc mắc cho mình, chỉ là cô ngồi gần anh nên mới nhìn sang theo bản năng thôi.

Nào ngờ Bùi Vị Trữ lại hiểu được ánh mắt này của cô, anh nói ra cái tên đầy đủ của "O2O": "Online to offline."

Tống Hi ngẫm nghĩ: "Chính là mấy ứng dụng như là gọi xe, gọi đồ ăn ấy sao?"

"Thông minh lắm, đại khái là cái ý này."

Bùi Vị Trữ ngồi trên chiếc ghế sô pha chéo cánh với Tống Hi, lúc nói chuyện với cô về vấn đề này, anh vươn tay lấy một chai nước từ trong thùng ra, vặn nắp rồi đưa cho Tống Hi một cách tự nhiên.

Tống Hi nhận lấy rồi hào phóng nói "Cảm ơn".

Bùi Vị Trữ đột nhiên gọi cô: "Tống Hi."

"Hả?"

"Từ lúc gặp nhau đến giờ, cô đã nói cảm ơn với tôi bao nhiêu lần rồi?"

"… Tôi, tôi lịch sự thôi mà!"

Câu nói này đã chọc cười Bùi Vị Trữ.

Có lẽ lúc ở bên ba mẹ Thái Vũ Xuyên đã nhịn đủ rồi nên lúc này anh ấy nói còn nhiều hơn cả lúc gặp nhau.

Lúc này Thái Vũ Xuyên đang ngồi đối diện nhóm Tống Hi, anh ấy nhìn Tống Hi mấy cái rồi khua tay múa chân lên mặt mình: "Hầy, Tống Hi này, cậu mới đổi kiểu tóc hay là làm sao mà tôi trông cậu cứ khang khác thế?"

Nghe vậy, Dương Đình quay đầu lại trả lời: "Tống Hi nhà tôi có làn da non mềm như là đậu phụ ấy, ngưỡng mộ không?"

"Đúng thế thật, hình như da dẻ trông đẹp hơn nhiều, khí sắc cũng tốt nữa, là vì được nghỉ lễ đó hả? Thôi không cần làm nô lệ tư bản nữa đâu, cứ chăm sóc như thế được không?"

Bản thân Tống Hi vốn dĩ cũng không phải là người quá hướng nội, khi ở với người quen cô cũng phóng khoáng hơn nên thoải mái nói mình đi xông hơi với người nhà, còn cạo gió nữa.

"Chắc là có tác dụng thải độc đấy mà, ồ, cũng có thể là do tôi dùng mặt nạ của dì tôi. Đồ của dì ấy đắt nên khá là có hiệu quả."

Mấy người họ chưa có ai ăn tối, càng nói càng thấy đói.

Bạn trai Dương Đình bắt đầu hỏi: "Ông chủ, quanh đây có quán ăn nào ngon không?"

"Dưới tầng có hai quán cũng được đấy."


Kết quả là một quán thì chuyên làm đồ nội tạng lợn hầm, một quán thì chuyên làm về nội tạng bò.

Đều là những món nặng mùi.

Tống Hi và Dương Đình đều bảo mình không kén ăn, ăn gì cũng được.

Nhưng Trình Thương thì không ổn lắm: "Thôi tha cho tôi đi, tôi không ăn được mấy món nội tạng đâu. Hồi cấp hai đi học bảo tôi giải phẫu tim bò, cái mùi đấy làm tôi cả đời này không thể nào quên được rồi đấy, biết không hả? Nhưng mà này, Tống Hi, Dương Đình, khẩu vị hai cậu nặng phết nhỉ."

"Ăn được là phúc mà."

Tống Hi đùa: "Thế cậu có ăn đầu thỏ sốt cay không? Bẻ răng thỏ "cạch" một cái rồi ăn óc ở bên trong…"

"Cái phúc này tôi không cần!"

Vừa mới kết thúc một ván game giết người tàn bạo, bạn trai Dương Đình cũng không ăn được thứ này lắm, sau khi bàn bạc họ quyết định không xuống dưới tầng ăn nữa mà gọi đồ ăn ngoài về giải quyết.

Bùi Vị Trữ móc điện thoại ra: "Để tôi đặt, mọi người muốn ăn cái gì nào?"

Anh mở ứng dụng đặt đồ ăn ra, vừa chọn vừa hỏi mọi người món này có muốn ăn hay không.

Khi hỏi đến món thịt chiên giòn, Tống Hi đang nói chuyện với Dương Đình đột nhiên quay đầu lại.

Nếu như để Dương Đình đặt đồ thì có lẽ cô sẽ nói thẳng là mình muốn ăn. Nhưng khi ở trước mặt Bùi Vị Trữ, ít nhiều gì cô cũng hơi khép nép.

Cô ngập ngừng không nói gì, sau đó quay đầu đi tiếp tục nói chuyện với bạn thân.

Quán ăn mà họ đặt cách hơi xa, phải một lúc nữa mới giao đến.

Trong lúc đợi đồ ăn, mấy người họ bàn chuyện kinh doanh cửa hàng game Murder Mystery này cùng ông chủ.

Ông chủ có thái độ rất lạc quan về việc phát triển của game Murder Mystery, anh ất cảm thấy nó chắc chắn sẽ trở thành một hoạt động giải trí thịnh hành của giới trẻ.

Chẳng qua là chọn kịch bản khó quá.

Nghề này vừa mới phất lên, kịch bản hay trong nước quá ít, của nước ngoài thì tốt xấu lẫn lộn, có cái thì kịch bản hay nhưng dịch lại chán chết.

"Có mấy kịch bản này tôi thấy cũng khá hay. Nếu như không được thì tôi sẽ tự mình tìm người để dịch lại."

Một số kịch bản tiếng Anh được đặt lên bàn trà, Tống Hi cầm lên lật xem.

Có một kịch bản cô thấy khá thú vị, sau khi đọc một hồi lâu, hai mắt cô sáng bừng lên: "Cái này giống cảm giác của [Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông] này."

Bùi Vị Trữ cùng nghiêng người qua nhìn: "Phương thức hợp tác gây án à?"

"Ừ, kiểu kiểu vậy."

Ngoại trừ ông chủ cửa hàng game Murder Mystery ra thì chẳng ai biết hai người này đang nói gì.

Chỉ có Thái Vũ Xuyên khàn giọng hỏi: "Tống Hi, cậu cũng ra nước ngoài du học hả?"

Tống Hi không hiểu tại sao anh ấy lại hỏi vậy, cô lắc đầu: "Không."


"Tiếng Anh của cậu xem ra cũng tốt đấy."

"Cô bạn thân chém gió" lại xuất hiện rồi, Dương Đình ngay lập tức ngồi thẳng lưng lên: "Tiếng Anh của Hi Hi tốt lắm đấy. Hồi học Đại học còn từng đi làm phiên dịch tiếng Anh, tiếng Anh cấp 4 và cấp 6 với cậu ấy chỉ là chuyện cỏn con…"

Đang nói dở thì bị Tống Hi bịt miệng lại.

Dương Đình dùng ánh mắt hỏi cô:

Đấy là sự thật mà, sao lại không cho tớ nói.

Vẻ mặt Tống Hi vô cùng phức tạp, cô nhỏ giọng kề sát tai bạn thân mình bảo: "Khoe khoang tiếng Anh gì với đám người đi du học về chứ?"

May sao lúc này có người gõ cửa, đồ ăn họ đặt đã được giao tới.

Bạn trai Dương Đình ở gần cửa nên đứng dậy đi lấy, anh ấy gỡ túi đựng ra: "Ối, có phải là đặt nhầm rồi không? Hay là giao nhầm nhỉ."

Có hai suất thịt chiên giòn.

Bùi Vị Trữ cầm qua, mở một hộp ra: "Không đặt nhầm đâu."

"Hai hộp thịt chiên giòn hả?"

"Tôi muốn ăn nên đặt thêm một hộp nữa."

Nói thì nói vậy nhưng anh lại tiện tay đặt hộp thịt chiên giòn đã mở xuống mặt bàn trước mặt Tống Hi.

Tống Hi vẫn đang xem kịch bản, khi ngẩng đầu lên cô bỗng thấy trước mặt mình có thêm một suất thịt chiên giòn thì ngay lập tức trở nên vui vẻ.

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta vừa ăn vừa bắt đầu đi. Vẫn chơi kịch bản kiểu suy luận chứ? Đề xuất cho mọi người một kịch bản tôi thấy khá hay nè."

Thứ mà ông chủ cửa hàng game Murder Mystery đề xuất cho họ là kịch bản nặng đô thể loại tình cảm, nghe nói là logic của mạch suy luận khá là ổn.

"Vừa hay nhân vật có 4 nam 2 nữ, phù hợp với mọi người."

"DM" thuê ngoài của cửa hàng được gọi tới, anh ta thả chiếc búa nhỏ đóng đinh xuống rồi đi qua.

Căn phòng bên trong vẫn còn đang lắp đặt nên rất bừa bộn, họ chỉ có thể chơi ở phía bàn trà.

"DM" tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, anh ta bảo người chơi lật đến cảnh đầu tiên của kịch bản theo đúng quy trình rồi đọc đến đoạn "Nếu chưa được cho phép, vui lòng không mở trang tiếp theo".

Tống Hi vẫn còn đang nhai thịt chiên giòn một cách ngon lành, cô từ tốn mở kịch bản ra.

Vừa nhìn một cái thì ngây người ra ngay lập tức.

Dòng đầu tiên viết là:

"Bạn tên là Lyanna, là vợ của Nick…"

Tống Hi ngay lập tức quay đầu nhìn Bùi Vị Trữ.

Anh dựa trên chiếc ghế sô pha đơn đọc kịch bản, trên bìa quyển kịch bản anh đang cầm trên tay viết tên nhân vật một cách rõ ràng…

Nick.