Thành Phần Cá Biệt

Chương 47: C47



"Ôi cái bọn khốn này!"

"Chúng nó định làm đéo gì nữa đây?"

"Đánh gãy chân con bé còn chưa đủ hay sao?"

Học sinh lớp 8E mắt thì hướng lên bảng, tay lại điên cuồng bấm loạn phía dưới ngăn bàn. Không đứa nào chú tâm nổi vào bài học, nên đến khi bị giáo viên gọi mới ngớ hết người ra.

- Lớp này hay thật, nộp toàn bộ điện thoại lên đây cho tôi!

Lớp 8E ngoan ngoãn hơn đồng nghĩa với việc lá gan giáo viên cũng lớn thêm mấy phần, nhưng điều này không có nghĩa là muốn gì được nấy. 8E chĩa ánh mắt về phía Ái Lạp đang tình nồng ý thắm với cái bàn, nghiến răng kiểm tra xem bản thân có bao nhiêu dũng khí. Rốt cuộc một chiến sĩ chấp nhận đứng ra hi sinh, đập bàn đứng dậy:

- Thưa thầy, bạn Ái Lạp đang ngủ say như chết kìa!

Cả lớp vỗ tay nhiệt liệt, sự chú ý của thầy giáo cũng chuyển từ đống máy điện thoại sang con bé đang nằm nhỏ dãi trên mặt bàn. Ái Lạp bị thầy gõ cho mơ màng tỉnh dậy, Lân ngồi đằng sau ra hiệu với 8E rằng các người chết chắc rồi. 8E sợ run cả người, nhưng chúng nó có thể làm gì được chứ? Điện thoại mà bị thu lên thì đời này coi như bỏ.

- Sao ạ?

Ái Lạp dụi mắt, ngơ ngác hỏi vị thầy giáo với khuôn mặt hằm hằm phía đối diện. Thầy chỉ lên bục giảng, Ái Lạp hiểu ý nhanh nhẹn bước lên giải bài. Chỉ một loáng bài tập đã giải quyết xong, thầy giáo nhìn Ái Lạp bình tĩnh ngồi ngáp mà tức không làm gì được, đành phải tiếp tục giảng.

Tiếng chuông hết tiết reo vang, thủ lĩnh đen của 8E không tiếng động mà rời khỏi lớp. Có đứa nhét cho cậu ta cái airpod, cậu ta chần chừ bỏ vào túi quần rồi mới bắt đầu đi. Sau khi cậu bạn kia rời khỏi, màn hình điện thoại của 8E đồng loạt hiện giao diện của group chat. Mọi người đeo tai nghe vào, lặng lẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.

***
Lại là cái phòng kéo rèm chết tiệt trên tầng 2.

Đàn anh mang giày đỏ ngồi chễm chệ trên bàn giáo viên, nhởn nhơ ngồi nghịch điện thoại. Bầu không khí căng thẳng xung quanh dường như không làm tâm trạng anh ta bị ảnh hưởng. Anh ta chơi một lúc mới chịu vứt điện thoại đi, nhìn vào thằng nhóc mất não lớp 8E:

- Nghe nói mày bị một đứa con gái dần cho tơi tả?

- ....

Phải, mà cũng không phải. Nếu tôi nói con bé kia không phải người mà là quái vật, liệu anh có tin không?

- Lòng mày chắc đang khó chịu lắm.

- ....

Xin đừng tùy tiện phán đoán tâm trạng của người khác. Lòng tôi khó chịu vì cứt vẫn ở lì trong đó chưa ra, tôi đi táo mấy ngày rồi.

- Muốn trả thù không?

- Không phải các anh đã động thủ rồi sao, ở đây hỏi dò em có ý nghĩa gì?


Trung khó chịu trả lời, đầu cậu ta nhớ đến cái chân của Ái Lạp ban sáng, tâm trạng càng ngày càng bất ổn. Ôi vl đcm cậu vừa mới bật lead đen toàn trường, liệu lát nữa ông ý có lấy cuốc phang nát mồm mình không nhỉ?

- Giỏi thật, muốn tao lấy cuốc phang nát mồm mày không?

- ... Em không dám.

Lông mày đàn anh giày đỏ từ từ giãn rộng, nể tình đối phương kịp thời thu lời mà tha cho nó một lần. Anh ta chú ý đến nội dung mà đối phương vừa truyền tải, cảm giác có điểm đáng ngờ nhưng cũng không nói ra. Giày đỏ nhìn sàn nhà bóng loáng, bàn ghế xung quanh được chất chồng chéo lên nhau để lộ ra không gian trống, nhàn nhạt ra lệnh:

- Tao muốn chúng mày ngưng phục tùng nó, để cho nó cút về trường mình đi.

Cậu bạn tên Trung xoắn tay sau lưng, mặt mày khó xử, cúi đầu lí nhí đáp:

- Nó chỉ ở đây có mấy tuần nữa, các anh nhất định phải làm đến mức đấy?

- Sao lại không? Mày có biết nó định sang đây thâu tóm cả trường này không? Đầu tiên là lớp mày, rồi 8A, ngày mai sẽ là cả khối 8, ngày kia là toàn trường!

Một giọng nam trầm tức giận xen vào, thành công làm khí thế của Trung trở nên yếu hẳn. Cậu ta ở lớp đương nhiên đã nghe qua về cái project dở hơi của đám Ái Lạp, ban đầu nghe xong ai cũng nghĩ y chang, nhưng hiện tại thì không giống thế. Đối với những việc Ái Lạp đã, đang hay sẽ làm, 8E chung quy luôn tự phát sinh tình cảm. Ái Lạp gây chuyện gì chúng nó cũng thấy cảm động, chẳng có ai nỡ ra tay với con bé sau cả đống thứ nó làm cả.

- Không.

- Hả?

Giọng nam trầm bất ngờ, không tin nhìn tên nhóc mất não lớp 8 quật cường lắc đầu từ chối. Trung nhắc lại:

- Em bảo là không!

- Mày....

- Sao các anh không tự nhìn một chút xem, các anh là thủ lĩnh đen, phụ trách dẫn dắt bọn em đi xưng bá ở đông ở tây, ra uy với mọi người. Thủ lĩnh trắng là người giữ gìn trật tự nề nếp trong trường, dạy đám tư bản quý tộc bọn em cách nhìn thấu tâm tư, mài dũa khả năng lăn lộn trong xã hội. Còn Ái Lạp thì sao, kể cả nó có thâu tóm toàn trường thật thì nó cũng sẽ trở thành một thủ lĩnh mới, một thủ lĩnh có thể nâng cao giá trị của chính bản thân bọn em chứ không phải cái lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài.

Ai cũng có thể nghe ra giọng Trung hơi run, chắc do sợ bị ăn đánh, nhưng lí lẽ lại sắc sảo đến làm người ta đứng hình.

Đám người nghe thì cũng ra ba phần có lí, song phần nhiều vẫn là thấy sai sai. Nếu đã làm một loại thủ lĩnh mới thì nên thâu tóm toàn trường bằng con đường khác thay vì bạo lực. Hơn nữa Ái Lạp là dân ngoại lai, mục đích hành sự lại chẳng tốt đẹp gì. Đám thủ lĩnh không thích, nên tìm cách diệt, dăm ba cái lập luận dẫn chứng cũng chỉ đến vậy thôi.

- Nhớ kĩ những gì mày vừa nói nhé.

Giày đỏ cười đến là khoa trương, đại ý kiểu mày vừa làm trái lời tao, nên suy nghĩ đến hậu quả ngay bây giờ đi là vừa. Thần sắc Trung không được tốt lắm, tuy nhiễn vẫn cố gắng thẳng lưng đứng dậy, bước ra bên ngoài.

- À, nói cho mày biết một tin, người động thủ không phải tao đâu.

Giày đỏ bất ngờ nói làm Trung đứng sững lại. Cậu ta căng thẳng chờ đợi câu tiếng theo, khí lạnh ve vởn từ sau lưng khiến Trung đổ mồ hôi ròng ròng.


- Xem ra thủ lĩnh mới của chúng mày bị cả hai phe ghét mất rồi.

Phe đen không làm, chắc chắn chỉ còn người của phe trắng. Cậu bạn tên Trung bị nghẹn không nói lên lời, chân tay mau lẹ vội vã rời đi.

Phe trắng?

Nhưng tại sao?

***
Chị gái có mái tóc xoăn ngồi ở giữa lớp, xung quanh có rất nhiều người xúm tới nịnh nọt. Điều hòa trên tường thổi đều, quạt trần phe phẩy chạy làm tóc chị ta hơi lắc lư. Đôi hàng mi phấp phới lay động, khóe miệng cong cong, đôi chân dài vắt chéo rất sang chảnh.

Thủ lĩnh trắng toàn trường nhoẻn miệng cười, xem ra tâm trạng vô cùng vui vẻ. Chị ta vừa xả được một cục tức, sao có thể không vui?

- Chị Oanh nhìn tươi thế, có chuyện gì vui à?

- Vậy sao?

Oanh híp mắt cười cợt, bàn tay mềm mại vuốt ve những họa tiết tinh xảo trên vòng đeo tay. Tiếng tin nhắn liên tiếp báo về khiến bụng dạ chị khoan khoái, tựa như vừa được cắn một miếng dưa mọng nước giữa tiết trời hè oi ả.

Hẳn là việc chị ta phân phó đã thành công.

Khoảng hơn một tuần trước, chị tiếp nhận thông tin rằng trường nhận thêm năm đứa học sinh bên ngoài vào. Chúng nó mang trong mình nhiệm vụ hoàn thành project, nhưng ngay ngày đầu đã sử dụng bạo lực để thu phục đám 8E. Chị được xem qua video mà kẻ dưới ghi lại, con nhóc với mái tóc xoăn rong biển dài một mình quật hết một túm đàn ông.

Hành vi sử dụng bạo lực này khiến nó tự ấn mình vào hệ thống trật tự của phe đen. Ngay tại thời điểm nó quyết định ra tay, nó đã trở thành thứ khiến thủ lĩnh đen phải lo lắng, đồng thời hoàn toàn không khiến thủ lĩnh trắng như chị phải bận tâm chút nào. Song, Oanh không thấy ưa nó.

Bản thân là một đứa con gái, trời ban cho khuôn mặt ưa nhìn mà bao người thèm muốn, lại không tận dụng khuôn mặt đó làm vốn riêng của mình. Ưa bạo lực, nói năng thô lỗ, ăn mặc xuề xòa, đây là loại con gái phái to mồm mà Oanh ghét nhất. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ loại người này lại có bốn đứa rất ưu tú vây quanh.

Nhìn lại bản thân chị, xung quanh cũng không có nhiều người ưu tú đến thế. Toàn bọn rép riu nịnh bợ quây vào, những người Oanh để ý tới ngược lại hoàn toàn không quan tâm tới chị ta.

Oanh có chút ghen tị nên đã điều tra về nó. Không ngờ con bé trông có vẻ nghèo kém đơn giản, ấy thế mà tư liệu về gia đình lại nằm ở vùng tuyệt mật. Có tất cả năm đứa thì hai đứa chị không điều tra được, ba đứa còn lại một thì nhà bình thường nhưng thành tích siêu tốt, hai thì thành tích vừa siêu tốt nhà vừa không tầm thường.

Đây rõ ràng là vòng tổ hợp bạn bè chỉ tồn tại trong tiểu thuyết!

Tại sao chị ta không có?

Gia cảnh bề thế thì thôi đi, năm cái đứa kia, bề ngoài đứa nào cũng rất ưa nhìn. Chị đã để mắt tới thằng nhóc tóc đen không đeo kính trong hội, thằng bé đó ngoài khuôn mặt hạng A ra, còn thêm quả khí chất lạnh lạnh nóng nóng luân phiên tùy lúc rất đỉnh cao! Thằng bé này gia cảnh cũng là một ẩn số.

Rốt cuộc thì tại sao con ranh tóc xoăn kia lại được nhiều như thế? Xinh xắn, học giỏi, không thục nữ, nhưng lại được nhiều người vây quanh? Oanh thật sự không lí giải nổi, những sự ghen tị nhỏ nhặt bắt đầu tích tụ thành căm ghét. Chị thừa dịp thủ lĩnh đen và Ái Lạp đang có xích mích căng thẳng, châm nổ một cái ngòi đển hai đứa tự cắn nhau.

Nhưng sau hôm nay, chị ta mới biết được nhiều điều hơn cả thế. Dựa vào khuôn mặt bố Ái Lạp để lộ khi đến trường, cộng thêm cuộc nói chuyện thuộc hạ của chị nghe lỏm được, chị ta nhanh chóng đã điều tra được Ái Lạp là ai.


Bố mẹ làm bác sĩ, giáo sư. Nhìn thì có vẻ đàng hoàng, nhưng bên trên ông nội lại điều hành cả một công ty lớn làm ăn theo kiểu "hắc đạo". Hắc kiểu gì thì mọi người đều đoán ra, nhưng không có chứng cớ buộc tội, hơn nữa vị kia còn là cổ đông lớn nhất của hai trường tư liên thông Thanh Lịch và Tô Liên. May mắn gia đình Oanh cũng thuộc dạng có địa vị trong xã hội, bằng không mấy thông tin tư mật này, bọn học sinh dù nhà có giàu nứt vách cũng đừng mong mà tìm ra.

- Chị Oanh xem này, cái thằng thủ lĩnh đen có vẻ đang tức giận lắm rồi!

Một tên nịnh hót khoe khoang thông tin mới hóng được, ánh mắt nhìn thẳng vào Oanh như muốn đòi hỏi lời khen. Oanh chẹp miệng, cảm giác những câu chuyện nhàm chán thường ngày sắp tái diễn, giả vờ tươi cười hỏi:

- Sao thế?

Quả nhiên tên kia như được khích lệ, bắt đầu xả hết những gì hắn biết ra:

- Đám 8E chống đối thủ lĩnh đen vì con bé kia đó!

Lời vừa nói xong, hàng lông mày thanh lệ của Oanh liền nhíu chặt lại. Chị ta nhanh chóng liên tưởng đến vẻ không ham gái gú của tên nhóc mất não lớp 8E, càng ngày nỗi khó chịu càng quặn đau trong dạ dày. Oanh bực bội ném cái điện thoại xuống mặt bàn, khoanh tay mắng:

- Rồi sao cái tên hấp giày đỏ kia không đập chết thằng nhãi ranh đấy đi luôn?

- Dạ dạ, theo tình hình lúc đó thủ lĩnh đen không xuống tay luôn, nhưng em khẳng định sau này nó sẽ không yên ổn đâu ạ.

Oanh im lặng, sâu trong đôi con ngươi sắc sảo kia không hiểu đang suy tính điều gì.

***
Phòng học tĩnh lặng như tờ, im ắng tới mức tiếng điều hòa phả hơi lạnh cũng có thể nghe rõ. Cái chân xinh yêu của Ái Lạp vinh hạnh được đặt trên bàn, bên dưới kê chăn mà Bảo vẫn hay mang đi. Ái Lạp bị bắt ép ngồi trong tư thế không thoải mái, khóe miệng giật giật, cảm giác chân mình lúc này là vàng là bạc, còn mình thì an phận làm rác rưởi bỏ đi.

Bốn đứa dùng tư thế đứng ngồi khác nhau, vây xem chân như xem động vật quý hiếm. Lân tỏ vẻ không ngờ Ái Lạp cũng có ngày này, Quỳnh Giao khóe mắt xúc động rơm rớm, đến bữa sáng đang ăn dở cũng vứt sang một bên.

Toàn bộ đám 8E ngồi im thit thít, cảm nhận sát khí tỏa ra từ Bảo và Cường ngày một nồng nặc. Mồ hôi lạnh chảy toán loạn trên vầng trán của những con người lớp E. Chúng nó giả vờ không quan tâm nhưng lòng lại đang diễn bản Tango giữa mùa hè.

- Ai làm?

Cường hỏi.

- Giết.

Bảo ngắn gọn đáp.

Ái Lạp cười hề hề, hồi hộp rụt chân lại, cố làm như mình không hiểu các bạn đang nói điều gì. Đoạn con bé xụ mặt, sau khi thở dài liền đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo Lân mà lắc:

- Tao biết ngay cái trường này không ổn mà! Khai mau, nôn ra tất cả những gì mà mày biết!

Trong cơn tức giận, đại từ xưng hô với Lân đã chuyển từ "tôi - cậu" sang "tao - mày". Lân bị nắm cổ áo liền ho sặc sụa, cậu ta giương ánh mắt cầu cứu về phía Quỳnh Giao, khó khăn phản bác:

- Tôi... biết... thế nào được! H.. Hỏi bọn kia. Hỏi 8E!!!

Lòng cả lớp 8E đồng loạt hét lên: Không ổn!! Mẹ nó đừng có đá sang phía này! Nhưng tất cả đã quá muộn.

- Ban nãy tôi thấy bạn nam kia nhận được tin nhắn liền đi ra ngoài, người trong lớp còn dùng thái độ tiễn biệt chia xa mà đưa cho cậu ta cái tai nghe không dây. Hẳn cuộc nói chuyện của cậu ta với người gửi tin nhắn kia đã được ghi lại, sao không sang đó xin nghe ké một chút?

Lân cố ý đẩy cao âm lượng, người trong lớp chân tay run cầm cập, chờ đợi cơn thịnh nộ đang từ từ tiến tới.


- Chào.

Cường đã sáp đến gần một cậu bạn từ lúc nào. Cậu trưng ra khuôn mặt lạnh như tiền, thành công dọa cho mọi người hồn bay tứ phía. Bình thường Cường là đứa ít mở mồm nhất trong đám, biểu cảm trên mặt cứ đơ đơ, nhưng hiện tại cậu ta lại cười mỉm, chẳng cần nói cũng biết nụ cười ấy mang nguy hiểm tới rất gần.

- Khai hoặc die.

Bảo không vòng vèo, dùng thái độ cục súc công tử bột của mình trực tiếp vào vấn đề. Bảo thấy cậu bạn trước mặt mình chịu hết nổi nhắm tịt mắt lại, dưới sự khích lệ của bạn bè năm châu cậu ta liền bộc phát hét rõ to:

- Tôi khai, tôi khai! Nhưng trước khi tôi nói, các cậu phải hiểu quy tắc của trường này đã!

Trong vòng 15 phút, thủ lĩnh đen của 8E đem tình hình trong trường kể lại một lượt, còn giải thích cặn kẽ lí do Ái Lạp làm rối loạn trật tự trong trường, lí do thủ lĩnh đen toàn trường để mắt đến nó. Cuối cùng cậu bạn tên Trung này còn mở đoạn ghi âm lên cho Ái Lạp nghe rồi mới tiếp tục đặt ra nghi vấn về cái chân của con bé.

- Rõ ràng ngay từ đầu Ái Lạp và mấy cậu không hề làm gì dính dáng đến phe trắng, bây giờ anh giày đỏ nói không phải anh ấy làm, vậy nếu là chị Oanh làm, thì động cơ là gì?

- Từ từ đã, các cậu đi họp kín mà được mang thiết bị truyền thông vào sao? Cậu có đang bẫy bọn tôi không đấy?

Quỳnh Giao không biết gì về những thứ "ngầm" nên đặc biệt nhạy cảm, cô bé cắt ngang lời Trung, mặt nhăn thành cục. Mấy đứa học sinh đang đứng túm tụm xung quanh nhún vai, giải thích hộ thủ lĩnh đen lớp mình:

- Không, lời thủ lĩnh đen toàn trường nói giống như mệnh lệnh truyền đi cho mọi người nghe. Ví dụ anh ta gọi thằng Trung sang, cũng giống như ban bố nhiệm vụ cho cả lớp thông qua Trung. Để tiện hơn thì nhiều người mang máy ghi âm vào, lời của anh giày đỏ nói sẽ được truyền ra trực tiếp luôn, anh ấy cũng cho phép.

- Có điều lời này chỉ có thể để cho những người nhận nhiệm vụ nghe, nếu bị truyền ra ngoài thì đứa cầm thiết bị sẽ ăn hành.

Ái Lạp lâm vào trầm tư, Bảo vươn tay vuốt những sợi tóc lòa xòa của nó lên để lộ khuôn mặt sáng sủa. Ai cũng đều không ngờ project lần này mang đến nhiều rắc rối đến thế. Cường đưa mắt ra nhìn những cành cây cao cút phái sau ô cửa sổ, ý nghĩ vừa vụt qua phá vỡ sự tĩnh lặng đầy bế tắc:

- Hay là dùng mĩ nhân kế đi.

Dùng mị lực của Ái Lạp đi rù quyến thủ lĩnh đen, sau đó anh ta sẽ huy động toàn trường ngoan ngoãn lại, project thế là xong.

- Còn lâu!

Quỳnh Giao tức giận vả cái đốp vào gáy Cường, hai tay chống nạnh, sửa lại tên kế hoạch:

- Phải là dùng mĩ nam kế!

Cả lớp tập trung nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Quỳnh Giao, không khỏi cảm thấy có chút đáng sợ.

Thế là sáng hôm ấy xảy ra chuyện thế này.

Nắng hè len lỏi qua những tán cây, gió hiu hiu thổi làm lá kêu xào xạc, Oanh dựa người vào lan can tầng 3, vô tình nhìn thấy Cường nhắm mắt nằm ở trên một thân cây, cả người toát ra dáng vẻ bình yên thanh toát lạ kì.

Người thiếu niên xa cách mang đậm một màu tâm sự, đôi mắt xanh biếc hờ hững mở hé, nheo nheo do bị ánh nắng chiếu vào.

Thiên thần sao?

Oanh bỗng dưng cảm thấy khung cảnh kia sao mà xinh đẹp lạ. Thoáng chốc, đôi má của người thiếu nữ như được nhuộm một màu đào mới.

***