Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 130: Lòng trắc ẩn



Dịch: mafia777

Tuy rằng Hàn Nghệ đã tỉnh lại, nhưng đây cũng chỉ đại biểu hắn vừa mới thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng thôi.

Thân thể của hắn vẫn còn phi vô cùng suy yếu, nặng nhất là phần đầu và phần miệng, ngoài ra khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều có thương tích to to nhỏ nhỏ. Cái này không phải chỉ một hai ngày là có thể khỏi hẳn, yêu cầu phải điều dưỡng cẩn thận, bằng không có thể để lại di chứng về sau, không có cách nào, chỉ có thể ở lại Dương phủ.

Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua.

Lúc này đã bắt đầu vào đông, gió lạnh thấu xương, bao phủ cả thành Dương Châu.

Hàn Nghệ nằm trên giường nửa tháng, dưới sự chăm sóc vừa cưỡng ép vừa tỉ mỉ của Tiêu Vân, cuối cùng hắn cũng coi như la xuống giường cất bước được rồi. Đây thực sự là bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, hắn cung không nghĩ tới bản thân vừa nằm xuống liền là nửa tháng, thế nhưng chút thương thế như vậy đối với hắn mà nói, cung không tinh la cái gì, dù sao hắn cũng đã vô số lần kề cận cái chết rồi.

Đêm đã khuya, mây đen kéo dày đặc trên bầu trời tồi mịt, không thể nhìn thấy nửa điểm ánh trăng sao.

"Không được nhảy, không được nhảy, không được..."

Hàn Nghệ kinh hãi quát to một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, chỉ thấy hắn mồ hôi đầy mặt, thở hổn hển như trâu.

Nửa tháng nay, hắn đều có cùng một giấc mơ, tiếng kêu rên của Trần Thạc Chân, đạo thân ảnh nhảy xuống dòng sông kia, trước sau quanh quẩn ở trong lòng.

"Phù..."

Hàn Nghệ hai tay che mặt, liền phát hiện nước mắt chảy đầy mặt, hắn miệng lớn thở hổn hển, tự lẩm bẩm: "Peter Zhu, tên chết tiệt nhà ngươi rốt cục ở nơi nào, ta hiện tại thật sự rất cần sự hỗ trợ của ngươi."

Đông đông đông

Đông đông đông

Chợt nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, lại nghe có người hô: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."

Là thanh âm của Tiêu Vân.

"Cô đợi chút."

Hàn Nghệ trực tiếp chùm chăn lên người, đi xuống giường mở cửa, chỉ thấy Tiêu Vân đứng ở trước cửa, hai tay ôm ngực, mũi chân hơi hơi nhón lên, vội vàng nói: "Mau vào đi."

Tiêu Vân nghiêng người lách vào phòng, quan tâm nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, ngươi lại gặp ác mộng à?"

Hàn Nghệ ừ một tiếng. Đóng cửa lại, bước vội lên giường, nói: "Xin lỗi, vừa rồi sợ là lại quấy nhiễu giấc ngủ của cô."

Bởi vì Tiêu Vân vốn ngủ ở phòng sát vách bên cạnh. Hiệu quả cách âm thời cổ đại cũng chỉ có thế, vì lẽ đó mỗi lần Hàn Nghệ gặp ác mộng, liền lập tức đánh thức Tiêu Vân, đối với việc này Hàn Nghệ xác thực cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng hắn cũng không có cách nào ngăn cản chuyện này.

Tiêu Vân đi tới bên giường ngồi xuống. Đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Hàn Nghệ, quan tâm nói: "Hàn Nghệ, có phải ngươi bị trúng tà hay không? Mấy ngày nay cứ đến nửa đêm là ngươi lại lớn tiếng kêu sợ hãi."

Hàn Nghệ thở dài, gật đầu nói: "Cũng có thể nói như vậy, nhưng cũng không phải là thật sự trúng tà, Chỉ là có chút bệnh tâm lý thôi"

Kỳ thực làm nghề này, ảnh hưởng tâm lý chính là bệnh nghề nghiệp, tỉ lệ phát bệnh cực cao. Đây cung không phải lần đầu tiên hắn bị loại bệnh này. Nguồn b achngocsach. Nhưng bởi vì bên cạnh hắn luôn có một vị bác sĩ tâm lý học, cũng chính là Peter Zhu, chỉ cần không quá nghiêm trọng, Peter Zhu đều có thể rất nhanh giúp hắn thoát khỏi ám ảnh. Thứ duy nhất để Peter Zhu bó tay toàn tập, chính là sự bài xích và sợ hãi đối với hôn nhân của Hàn Nghệ, còn có sự tuyệt vọng đối với ái tình nữa.

"Bệnh tâm lý?"

Tiêu Vân chưa từng nghe thấy thuật ngữ này, cũng không hiểu, nghi ngờ nói: "Đây là bệnh lang trung xem cho ngươi sao?"

"Tự nghĩ ra." Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Bệnh này chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi, nhưng mà cô yên tâm. Qua mấy ngày nữa sẽ tốt hơn."

Hiện tại Peter Zhu không có ở đây, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình điều dưỡng mà thôi, cũng may hắn cũng học được không ít từ Peter Zhu, năng lực tự mình điều tiết cũng là phi thường mạnh mẽ. Nhưng cái này cũng thật sự cần thời gian.

Cái này cũng có thể tự nghĩ ra? Tiêu Vân nghe được cũng vẫn chưa hiểu rõ lắm, bất quá thấy thân thể của Hàn Nghệ không có việc gì, cung hơi yên lòng một chút, đột nhiên nói: "Hàn Nghệ, có chuyện ta vẫn muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?"

"Ta nhớ ngươi từng nói là Trần Thạc Chân đã nhảy sông tự sát đúng không?" Tiêu Vân có vẻ cẩn thận từng li từng tí một.

Hàn Nghệ sững sờ, trong lòng biết nang muốn hỏi gì. Nhưng cung không định ẩn giấu cái gì, khẽ gật đầu một cái.

Tiêu Vân lại hỏi: "Mà ngươi vẫn thường ở trong mơ kêu to không được nhảy, có phải ngươi mơ thấy Trần Thạc Chân không?"

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Hàng mi của Tiêu Vân hơi nhăn lại, nói: "Lẽ nào lúc Trần Thạc Chân nhảy sông, ngươi từng có ý ngăn cản ả?"

Hàn Nghệ chần chờ chốc lát, thở dài, nói: "Kỳ thực ta cũng không biết vì sao bản thân lại muốn ngăn cản ả ta, bởi vì lúc đó ta rõ ràng là muốn giết chết ả ta. Nhưng mà khoảnh khắc ta chính mắt nhìn thấy ả ta nhảy xuống sông, ta đúng là thật sự muốn liều lĩnh ngăn cản ả lại, nhưng đáng tiếc lúc đó ta thật sự không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn ả ta nhảy xuống."

Tiêu Vân tuy đã đã mơ hồ đoán được rồi, thế nhưng nghe được chính mồm Hàn Nghệ nói ra xong, bất giác ngẩn ra, nhìn chằm chằm Hàn Nghệ, nói: "Có phải ngươi cảm thấy mình không ngăn cản được Trần Thạc Chân, nên cảm thấy hổ thẹn?"

Hàn Nghệ trầm ngâm chốc lát nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là có một ít hổ thẹn đi, thế nhưng ta nghĩ cái này cùng với chuyện ta muốn giết ả là hai việc khác nhau, nếu như cho ta lựa chọn lại một lần nữa, ta nghĩ ta cũng vẫn sẽ làm như vậy."

Nói tới đây, hắn suy tư nói tiêp: "Ta nhớ lúc chúng ta đều đã kiệt sức thì, ả từng bảo ta cho ả một cái lý do."

"Lý do gì?"

"Một cái lý do để ả không cầm đao."

Tiêu Vân ngẩn ra, lập tức hỏi: "Vậy ngươi nói như thế nào?"

Hàn Nghệ hơi nhún vai nói: "Ta cũng không có dây dưa cái vấn đề này, hoặc là nói ta cung không biết cho ả ta lý do gì, bởi vì nếu như đổi lại là ta, ta chỉ sợ cũng phải làm như thế, cả hai chúng ta đều chỉ là muốn tiếp tục sống mà thôi. Đây chỉ là một cái yêu cầu vô cùng thấp kém, tại sao một cái yêu cầu thấp kém như vậy, cũng không thể đạt được thỏa mãn, tính mạng của chúng ta liền thật sự thấp hèn như vậy sao, chúng ta là người, mà không phải một con chó."

Hắn nói đến phần sau, đột nhiên lộ ra sự kích động vô cùng, chính hắn cũng không rõ ràng, rốt cục đang nói Trần Thạc Chân, hay là đang nói chính hắn.

Tiêu Vân sững sờ nhìn Hàn Nghệ, tựa hồ cung không hiểu được tại sao Hàn Nghệ lại kích động như thế.

Sau khi Hàn Nghệ nói xong, thấy Tiêu Vân vẫn ngơ ngác nhìn mình, tựa hồ cung nhận ra chính mình có chút kích động, dùng hai tay chà chà mặt, nói: "Xin lỗi, ta có chút hơi kích động."

Tiêu Vân ngẩn ra, vội nói: "Bản thân ta thì thấy, chuyện này muốn trách thì trách đám quan lại chết tiệt kia, bởi vì bọn họ mới dẫn đến một hồi họa loạn này."

Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Đám cẩu quan kia chỉ là một cái nguyên nhân mà thôi, tiếng kêu rên kia của Trần Thạc Chân, cho ta cảm xúc to lớn nhất chính là bất lực, tuyệt vọng. Cõi đời này không phải chỉ có mỗi quan lại, còn có rất nhiều rất nhiều loại người có thể giúp bọn họ, thế nhưng lại không có một người dũng cảm đứng ra, bách tính huyện Thanh Khê đã liên tục phải chịu nỗi tuyệt vọng như thế, bọn họ có lẽ chưa bao giờ cảm nhận được nửa điểm quan ái, mà cầm lấy đao chính là sự giãy dụa cuối cùng trong tuyệt vọng của bọn họ."

"Khi cô đói bụng khó nhịn, cô đứng ở đối diện đường phố xa xa. Nhìn một nhà ba người trong căn nhà ấm áp dưới ánh đèn, đang dùng bữa tối đầy ấm áp hạnh phúc. Nhìn đứa nhỏ hạnh phúc kia, tựa hồ chán ghét món ăn người mẹ làm, để thừa là nửa bát cơm trên bàn, mà khi người mẹ cầm nửa bát cơm kia đi ra cửa thì, nhìn thấy đứa nhỏ đáng thương phía đối diện, nhưng lại đem nửa bát cơm vứt cho con chó nhỏ đứng cạnh cửa"

Tại sao bà ta thà rằng đem cơm cho một con chó, cũng không muốn bố thí cho đứa trẻ đối diện kia. Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì chó là nhà họ nuôi, còn đứa trẻ kia thì không có nửa điểm quan hệ gì với họ.

Vô số đứa nhỏ cũng chậm rãi nhắm mắt lại dưới cảnh ban đêm tuyệt vọng như thế, chính là cái thế giới lạnh lùng này đã ép bọn chúng đến tuyệt lộ. Những tên cẩu quan kia cố nhiên đáng chết, thế nhưng khi cô chỉ trích bọn họ, có từng xem lại lương tâm của chính mình, chính mình có thể bỏ ra chút lòng trắc ẩn hay không.

Tiêu Vân nhìn Hàn Nghệ, ngơ ngác không nói, qua nửa ngày, nang mới nói: "Bởi vì ngươi cảm thấy bản thân cũng không có bỏ ra chút lòng trắc ẩn nào, nên mới cảm thấy áy náy sao?"

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Sau khi ta biết được việc này. Phản ứng đầu tiên của ta là cảm thấy may mắn, may mắn một hồi tai nạn kia cũng không có phát sinh tại Dương Châu, không có phát sinh trên người ta. Mà sau khi ta suy đoán ra khả năng Trần Thạc Chân sẽ tập kích Dương Châu xong, ta lại cảm thấy sợ sệt, cực kỳ oán hận. Đến khi ta doa lui bọn họ xong, ta lại cảm thấy hưng phấn cùng hài lòng, thế nhưng từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đi trợ giúp những người kia. Kỳ thực ta hẳn là người nên đi hỗ trợ nhất, thế nhưng ta thậm chí cũng chưa từng có chút ý niệm nào như thế. Ta cũng giống trăm họ mà thôi, chỉ biết quan tâm chính mình."

Tiêu Vân nói: "Năng lực của một mình ngươi cũng có hạn. Lại có thể giúp được bao nhiêu đây?"

Hàn Nghệ lắc đầu cười khổ nói: "Đây chỉ là cớ mà thôi, đến khi bản thân cô cũng cần sự trợ giúp, nếu như cô biết những kẻ thấy chết mà không cứu kia cũng tương tự an ủi chính mình như thế, cô cũng sẽ không thể nào lượng giải cho bọn họ được đâu."

"Hắt xì."

Tiêu Vân đột nhiên nhảy mũi một cái.

Hàn Nghệ ngẩn ra, liếc nhìn Tiêu Vân, hắn vốn không giỏi quan tâm người khác lắm, lúc này mới phát hiện trên người Tiêu Vân chỉ mặc một cái áo khoác, mà bên trong chỉ là mặc một bộ váy ngủ. Trong lòng hiểu ra, nhất định là vừa rồi Tiêu Vân quá quan tâm hắn, mới không kịp mặc quần áo tử tế đã đi sang. Liền thay đổi sắc mặt nói: "Ta không sao rồi, cô đi về ngủ trước đi."

Tiêu Vân nhíu nhíu cái mũi ngọc tinh xảo, sự quan tâm trong mắt cũng không có giảm bớt nửa phần, nói: "Dù sao ta cũng đã bị ngươi đánh thức rồi, hiện tại cũng ngủ không được."

Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vân, khe khẽ thở dài, đột nhiên chui ra khỏi chăn.

Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Ngươi làm gì thế?"

Hàn Nghệ nói: "Cô đắp chăn đi. Ta mặc quần áo vào là được."

Tiêu Vân mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Ồ ngươi nhường cho ta sao?"

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Chuyện này có gì đâu mà cô kinh ngạc như thế?"

Tiêu Vân hồ nghi nói: "Trước đây ngươi cũng đâu có tốt như vậy, thông thường vào những lúc như thế này, ngươi có nhớ mình hay nói gì không? Vậy cô cứ chịu lạnh đi, đến khi ốm ra đấy ta cũng sẽ không chăm sóc cô đâu, cô cứ tự sinh tự diệt đi thôi."

Nói xong nàng còn bắt chước Hàn Nghệ vung vẩy hai tay, sinh động như thật, lập tức lại nói: "Cô thành thật khai báo đi, có phải cô lại gây rối gì rồi đúng không."

Hàn Nghệ không nói lời nào, chỉ cau mày nhìn Tiêu Vân, trong lòng nhưng nghĩ, con mẹ nó, con nhóc này cũng định bắt chước ta sao.

Tiêu Vân mặt đỏ lên, lại lắc đầu nói: "Không... không cần, ngươi vẫn cứ đắp chăn đi, ngươi bệnh nặng mới khỏi, cũng không thể bị cảm lạnh."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Yên tâm, ta đã khỏe hẳn rồi, ta cũng không có yếu đuối mong manh như cô tưởng tượng đâu...Hắt xì, hắt xì trời ạ."

Xấu hổ

Cả khuôn mặt Hàn Nghệ đều chướng thành màu gan lợn.

Tiêu Vân phì một tiếng, khanh khách mỉm cười.

Hàn Nghệ tức giận nói: "Này này này, ta chỉ la có lòng tốt sợ cô bị cảm lạnh thôi, cô không cần cười vui vẻ như vậy đi."

Tiêu Vân mím mím môi, nín cười, chần chừ một lúc, nói: "Nếu không, nếu không chúng ta đắp chung đi."

"Khụ khụ khụ, cô nói cái gì?" Hàn Nghệ sợ đến mức màu gan lợn lập tức biến thành màu xanh lè.

Tiêu Vân vội giải thích: "Ngươi đừng có hiểu lầm, ta chỉ nói hai người cùng nằm trong chăn, đợi lát nữa ta buồn ngủ, ta liền trở về."

"Như vậy à."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Cũng được, nếu cô đã muốn thế, vậy ta đương nhiên cũng không có ý kiến."

Hắn cung không định cởi áo khoác ra, trực tiếp nằm im trong chăn, nhìn Tiêu Vân còn ngồi ở bên giường, nói: "Cô còn ngồi đó làm gì, nhanh chui vào đi chứ."

Tiêu Vân ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Nghệ, lại cúi đầu liếc nhìn chăn đệm, thầm nghĩ, lẽ nào trước đó hắn đã biết ta sẽ nói như vậy, mới cố ý làm như vậy, Ừ, nhất định là như thế, người này rất giảo hoạt. Lập tức lắc mạnh đầu nói: "Ta vẫn là trở lại thôi."

Nói xong, nang liền đem áo khoác bó chặt chính mình, nện bước nhỏ, chạy đi như một làn khói.

Hàn Nghệ mất nửa ngày vẫn không tỉnh hồn lại được, đây là ý gì? Ánh mắt vừa rồi của nang rốt cục là muốn nói cái gì. Thực sự là điên đầu, nói cũng là cô nói, cuối cùng lại thành nhân phẩm của ta không ra gì, lẽ nào lại như thế.