Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 413: Thắng Bại Đã Rõ



Nguyên Thảo không kịp phòng bị đã bị vọng âm đánh ngã, cái lưng của nó đập vào bia mộ gần đó, đau điếng. Nhưng cơn đau đã qua rất nhanh, nó đã không còn đau nữa mà đã có thể đứng lên bình thường. Nó kinh hãi nhìn Trúc Chi, nó biết tiếng hét đó là thứ gì. Đó là vọng âm, là âm thanh của quỷ vương.

Trúc Chi kia chắc chắn có mối quan hệ mật thiết với quỷ vương. Lẽ nào Nguyên Sâm nói đúng, rằng có một đứa con gái bên cạnh Huyết Yêu là tiểu ma vương. Nhưng tiểu ma vương chẳng phải đã bị lão bắt được rồi ư? Hay vẫn còn điều gì nó chưa kịp nắm bắt.

Nguyên Thảo sợ Trúc Chi có thể hóa giải độc tố mà nó vừa ném vào mặt cô. Sau đó nó lại nghĩ, rằng nó lo xa quá thôi. Cho dù là quỷ vương cũng đâu thể nào kháng lại độc của Nguyên Sâm. Phải biết không có lão thì không ai có thể giải được độc đâu. Huống hồ đây chỉ là một tiểu ma vương, sức mạnh còn không vượt trội bằng một góc của quỷ vương kia mà. Nó nên yên phận nhìn Trúc Chi chết trước mặt mình thì hơn.

Trúc Chi ở phía kia cứ như bị ma nhập. Cô đã đứng lên được, nhưng ngã nghiêng như một tên say rượu. Tay cầm thanh kiếm, đôi mắt Trúc Chi quét tới khuôn mặt đang tái mét của Nguyên Thảo. Ánh mắt quỷ dị của cô khiến nó run run. Nó không ngờ có một ngày lại bị ánh mắt của một người dọa cho sợ hãi.

Nguyên Thảo đang chờ xem cái chết của Trúc Chi, nhưng cô không những không chết lại trở nên quái dị như thế. Hay độc tố vẫn chưa phát tán, nó không đủ liều lượng hay sao? Dù sao thì nó nên một nhát kiếm giết chết Trúc Chi thì hơn.

Nghĩ là làm, Nguyên Thảo bay lên trời, muốn đâm thanh kiếm của nó xuống đỉnh đầu của Trúc Chi. Nhưng mũi kiếm của nó bị chặn đứng và ngay cả nó cũng đóng băng trên không.

Trúc Chi đang dùng tay trái cầm lấy thân kiếm của Nguyên Thảo (không quan tâm nó đang khứa bàn tay của cô chảy máu), lấy đà phi người lên cao, tay phải dùng quỷ kiếm đâm xuyên qua vai của nó từ bên này sang bên kia. Cô rút thanh kiếm ra, tiếp đất và đá văng nó ra xa.

Bây giờ thì Nguyên Thảo đã hiểu cảm giác bị đánh văng ra xa, bị đâm xuyên qua đau đớn thế nào. Máu của nó màu đen chảy ướt cả hai vai và cơn đau khiến đầu óc nó choáng váng, muốn ngất lịm đi. Nó vẫn cố gắng gượng, cả thân thể dựa hẳn vào thanh kiếm hình trăng non của nó.

Trúc Chi vẫn như một kẻ say rượu, loạng choạng nhìn nó đầy quỷ dị, cứ như thể cô đang nhìn một thứ đồ chơi. Thế rồi cô bật cười hí hí như kẻ điên, từ từ tiến đến chổ Nguyên Thảo, thanh kiếm quét đất tạo ra một âm thanh ken két rất khó chịu.

Trúc Chi chỉ vừa đi được năm bước, cô lại lên cơn động kinh thêm một lần nữa và lần này đau đớn tăng lên gấp ba lần khi nảy. Máu không chỉ trào ra từ miệng cô qua những cơn ho, mà còn chảy ra mũi và hai tai. Cô nằm ngửa, thở hổn hển.

Lần này Nguyên Thảo cẩn thận nép vào tấm bia mộ và nhìn Trúc Chi quằn quại ở bên đó, không dám tiến lại gần, sợ cô sẽ điên lên và tấn công nó như lúc nảy. Với lại, nó đang bị thương, nó không thể mạo hiểm lại gần một kẻ điên như cô.

Trúc chi đã ngất xỉu, quỷ kiếm tan biến vào không khí. Nguyên Thảo chầm chậm đi ra từ chổ tối, từ từ tiến lại gần Trúc Chi, muốn xem thử cô đã thật sự chết chưa. Nó thấy cơ thể của cô đầy máu, mặt mũi cũng đầy máu.

Nguyên Thảo nhăn mặt nói:

“Quái lạ thật. Chất đọc này không khiến người ta chảy máu như thế mà.”

Nguyên Thảo không thấy ngực của Trúc Chi phập phồng, bình thường nếu còn sống thì ngực của họ sẽ nhấp nhô, không phải ư. Nó cẩn thận đặt một ngón tay lên mũi của cô và nó phá lên cười khi không cảm nhận được hơi thở của cô. Nó nhanh chóng đâm mũi kiếm xuống ngực cô cho chắc chắn hơn.

Trúc Chi ngay lập tức mở mắt và dùng cả hai bàn tay chụp lấy mũi kiếm. Cô cười với Nguyên Thảo, bờ môi đang dính máu vốn dĩ đã kinh dị nay còn kinh dị hơn. Thì ra cô chỉ giả vờ tắt thở, dẫn dụ Nguyên Thảo tới gần. Cô nén cơn đau, miệng hô to:

“Hắc Ma.”

Nguyên Thảo không thể rút được thanh kiếm ra khỏi tay Trúc Chi, lại còn nghe được tiếng vọng âm từ miệng của cô, mặc dù nó rất nhỏ không có tính sát thương cao, nhưng nó ngờ ngợ được sự nguy hiểm khi cô bỗng dưng gọi tên ai đó.

Trúc Chi ném Nguyên Thảo sang một bên. Thanh Hắc Ma một lần nữa nằm gọn trong tay cô và cô bắt đầu lao vào Nguyên Thảo chém chuẩn sát từng chiêu một. Nó đỡ đòn một cách khó khăn. Khi nó tưởng Trúc Chi đã buông tha cho nó thì nó chỉ kịp cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng chảy ra từ bụng mình. Nó nhìn kỹ lại đó lại là máu của nó, thanh quỷ kiếm đã đâm xuyên qua bụng nó từ bao giờ.

Lúc này, Trúc Chi dùng máu của mình nhỏ vào miệng của Nguyên Thảo. Cô gằn từng chữ một:

“Ngươi đâu có biết ta mamg dòng máu lai tam giới, không có loại độc nào có thể làm khó ta, kể cả trùng tam độc của Nguyên Sâm. Đến lượt ngươi ném thử chất độc mà người đã ném vào mặt của ta. Ta cá là nó vẫn còn tồn lại một ít trong máu của ta đấy.”

“KHÔNG.”

Nguyên Thảo gào lên thất thanh, cố nôn ra chổ máu mà Trúc Chi nhỏ vào miệng mình. Nhưng đã quá muộn, máu của cô đã trôi tuột xuống cổ họng nó. Nó bàng hoàng quỳ cả hai chân xuống đất, cố cào cổ mình đến chảy máu.

Nguyên Thảo khạc ra rất nhiều máu, nhưng nó biết rằng chất độc đã xuống tận dạ dày của mình. Nó cảm nhận nỗi đau đớn mà độc tố ban tặng. Nguyên Sâm ắt sẽ có thuốc giải, nó phải trở về với lão, nó muốn gặp lão, lấy được thuốc giải.

Nguyên Thảo gượng đứng dậy, nhưng độc tố quá mạnh, khiến nó không thể dùng sức. Nó nhìn lấy bầu trời đen lần cuối, biết rằng đây rất có thể là thứ duy nhất nó có thể nhìn thấy trước khi chết. Nó không kịp gặp lại lão, không kịp báo cho lão biết tiểu ma vương này mang dòng máu lai tam giới, có thể kháng độc. Nó đang cảm nhận bàn tay của mình đang tan ra thành nhiều mảnh nhỏ.

Trúc Chi lạnh lùng đứng nhìn cơ thể Nguyên Thảo tan ra từng mảnh nhỏ cho đến khi nó biến thành tro bụi nằm dưới chan cô. Nếu không phải cô mang dòng máu lai tam giới, thứ nằm dưới đó chính là xác của cô. Cô dùng thần lực hốt lấy tro của Nguyên Thảo, bỏ vào cái hủ, cô sẽ tặng cho Nguyên Sâm sau khi gặp được lão. Trúc Chi cảm thấy lồng ngực căng tức, sức lực như bị rút kiệt và lần này cô ngất xỉu thật.

Nguyên Thảo vừa bị gục, tất cả thây ma đều tự động ngã xuống đất. Thanh Lâm, Tuấn Tú cả Thiên Thanh thở hồng hộc, từ nảy đến giờ họ đã vô cùng chật vật mới chém đứt đầu của thây ma.

Tuấn Tú chụp lấy vai của Thanh Lâm và lây mạnh. Anh vui vẻ nói:

“Trúc Chi đã thắng. Hẳn là nhỏ trùm đã bị hạ nên đám thây ma mới tự động ngã xuống.”

Thanh Lâm cũng vui vẻ đáp:

“Tuyệt diệu. Bây giờ chúng ta làm gì với cả đám xác chết đây?”

Lý Ngôn đứng bên cạnh dùng sợi dây thừng của nó quấn quanh đám xác chết và từ từ đưa chúng trở lại nghĩa địa. Nhóm Thanh Lâm theo sát nút. Xong xuôi, họ theo Lý Ngôn đến nơi Trúc Chi đang ngất xỉu.

Cả nhóm thở phào nhẹ nhỏm khi thấy Trúc Chi không sao. Cô chỉ kiệt sức quá mà ngất đi thôi. Máu trên cơ thể của cô cũng đã khô, có thể nó đã không còn đáng ngại gì nữa.

Lý Ngôn nói:

“Ta sẽ đưa Trúc Chi đi gặp Huyết Yêu. Mấy người các người canh giữ ngoài cổng trường nhé. Bởi vì vòng tròn đó khiến những người có thần lực không cách nào bước ra ngoài. Vì thế nếu chú Ngư Lâm và nhóm Lôi Trí đánh thắng lại không thể nào ra ngoài được.”

Thanh Lâm và Thiên Thanh rõ ràng không thích làm theo chỉ thị của tên lạ hoắc này. Nhưng những lời nói của nó cũng có lý, có thể nó sẽ giúp đưa Trúc Chi đến chổ Huyết Yêu và hắn sẽ giúp cô tỉnh lại.

Thanh Lâm nói với hai người còn lại:

“Làm sao để biết tình hình bên Nhất Uy ra sao? Tụi mình không thể dịch chuyển đến núi Thất Diệu được. Hy vọng nó không bị đánh nhừ tử lắm.”

Nhất Uy và Bạch Kê đang đứng đối diện nhau và nhìn nhau đầy cảnh giác, chỉ sợ một trong hai lao vào tấn công trước lại không kịp trở tay. Triều Nghê vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự, được Nhất Uy đặt ở nơi an toàn, chổ gốc cây đằng xa, vừa cách xa chổ của cậu và Bạch Kê, lại vừa dễ dàng giúp cậu nhìn thấy nó.

Bạch Kê làm sao biết Nhất Uy mang dòng máu phượng hoàng, độc tố của ả vốn dĩ chỉ khiến cậu đau đớn tạm thời. Một khi cơ thể của cậu tự chữa lành, thì sẽ không đáng ngại nữa. Đó là lý do vì sao ánh hào quang đằng sau lưng của cậu có hình một con chim phượng hoàng đang sải cánh.

Bạch Kê vất vả lắm mới hạ độc vào móng vuốt này, thế mà lại bị máu của Triều Nghê hóa giải. Ả kiềm lại tức giận trong lòng, chuẩn bị tấn công Nhất Uy lần nữa. Ả vẫn còn đang phân vân không biết nên dùng vũ khí bí mật hay chỉ đánh tay đôi với Nhất Uy bằng móng vuốt.

Nhất Uy không muốn kéo dài thêm thời gian nữa. Cậu phải nhanh chóng giải quyết Bạch Kê và trở lại với mọi người, còn phải giúp Triều Nghê chữa trị vết thương. Vừa nghĩ xong, cậu vội tấn công ả trước.

Lần này, Nhất Uy không hề tỏ ra kém cạnh gì cả, bộ móng vuốt dài của Bạch Kê cũng không đáng sợ mấy. Cậu thầm cảm ơn Triều Nghê, cũng muốn xin lỗi con bé sau khi phong ấn Bạch Kê trở lại phiến đá.

Hai bên đánh ngang tài ngang sức. Đôi mắt xám của Nhất Uy khiến Bạch Kê khiếp sợ, nó nhắc nhở ả nhớ đến Kim Quy. Gã Kim Quy ấy cũng có đôi mắt xám và đáng sợ như thế, cứ như Nhất Uy đang lên đồng hoặc đang bị ai đó nhập xác.

Cả hai cứ đánh như thế chắc ba ngày ba đêm vẫn không phân được thắng bại quá. Bạch Kê quyết định sử dụng đến lá bài chủ chốt, thứ mà Nguyên Sâm đã đưa cho ả, thanh Đệ nhị - một thanh kiếm quyền năng từng được Mạnh Quân sử dụng. Ả không biết làm cách nào mà lão lại có được thanh kiếm này, nhưng lão đã chắc rằng nó là thứ duy nhất đánh bại được Kim Quy kiếm.

Quả nhiên khi Bạch Kê thu lại móng vuốt và rút thanh Đệ nhị ra, Nhất Uy thoáng sửng sốt, sau đó lại khôi phục bộ dạng lạnh nhạt, giống như cậu không hề sợ sệt thanh Đệ nhị. Ả biết cậu chỉ đang giả bộ không sợ hãi mà thôi. Ngoài thanh quỷ kiếm ra thì Đệ nhị được mệnh danh là thần kiếm với sức mạnh vượt trội.

Hai thanh kiếm thần chạm nhau khiến bầu trời đêm bỗng xuất hiện tia chớp khổng lồ, như đang xé bầu trời thành hai mảnh. Triều Nghê bị âm thanh vang dội ấy làm cho tỉnh giấc, nó mơ màng mở mắt và nhìn thấy hai người kia đang vung kiếm vào nhau. Vết thương mà Bạch Kê gây ra vẫn còn khiến nó đau, nhưng không đến nổi không gượng dậy được.

Triều Nghê biết Nhất Uy đặt nó ở đây vì muốn bảo vệ nó khỏi trận chiến kia. Vì thế nó sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như lao vào giúp đỡ cậu trong khi vẫn còn đang trọng thương. Thôi thì nó sẽ ngồi dựa vào gốc cây và quan sát hai người kia vậy.

Nhất Uy vừa né được một sát chiêu vô cùng hiểm mà Bạch Kê vừa ban tặng. Chẳng là ả vừa dịch chuyển ra đằng sau lưng của cậu và đâm trượt. Nhất Uy như gắn thêm con mắt ở sau lưng, cậu đã nghiêng người, dùng Kim Quy kiếm đỡ lấy nhát đâm của ả.

Rõ ràng thanh Đệ nhị trong tay của Bạch Kê trong phát huy không tốt lắm. Có lẽ Nguyên Sâm đã kỳ vọng sai người. Bởi vì thanh Đệ nhị cứ như một thanh kiếm bình thường và bị Kim Quy kiếm lấn áp đến mức Bạch Kê liên tục thụt lùi mới chống đỡ được từng đợt kiếm của Nhất Uy.

Triều Nghê chỉ kịp nhìn thấy Nhất Uy và Bạch Kê sượt ngang qua nhau. Rõ ràng hai thanh kiếm đồng thời đả thương được đối phương. Nó nhìn thấy máu của Nhất Uy và của cả Bạch Kê đều đang thấm qua chiếc áo mỏng tanh trên người họ. Nó lo lắng nhìn ngực Nhất Uy vẫn còn đang chảy máu, theo phản xạ nó vội đứng dậy, muốn tới đó xem sau.

Bạch Kê tinh xoay người định đâm Nhất Uy thêm một nhát thì phát hiện thanh Kim Quy kiếm đã đâm xuyên trái tim của ả từ lúc nào. Thì ra Nhất Uy đã dịch chuyển đến trước mặt ả trước cả khi ả có ý định kia. Cậu đâm mạnh vào trái tim của ả. Đó là một đường kiếm đầy điệu nghệ và chuẩn xác vô cùng.

Bạch Kệ ngã ngửa ra đằng sau, nhìn trời. Thanh kiếm Kim Quy một khi đâm vào trái tim của ai, người đó sẽ chết. Thanh Đệ nhị rơi khỏi tay của ả, biến đi đâu mất dạng, như thể nó chưa từng đồng hành với ả. Ả trợn mắt, cảm nhận hơi lạnh đang từ từ vây lấy cơ thể mình. Sau đấy đôi mắt trở nên vô hồn, thân thể cũng cứng đờ. Ả đã chết.

Nhất Uy lôi xác Bạch Kê đến gần phiến đá, thực hiện nghi thức phong ấn linh hồn của ả theo chỉ dẫn của Huyết Yêu. Thực chất thần kiếm mới là người nhớ rõ những gì cần thực hiện nhất.

Triều Nghê chỉ thấy Bạch Kê bị phiến đá hút mạnh, cho đến khi không còn thấy bộ phận nào của ả còn sót lại bên ngoài. Nhất Uy vẽ ngôn ngữ gì đó không giống ngôn ngữ của con người lắm, hình như nó là ký tự gì đấy. Sau cùng cậu rắc máu của mình lên phiến đá theo một vòng tròn.

Nhất Uy trở lại bên cạnh Triều Nghê, ôm lấy nó. Nó thì lo lắng sờ lên ngực của cậu, muốn xem vết thương vừa rồi của cậu có nghiêm trọng không. Nhất Uy cười nói:

“Vết thương đã lành lại rồi.”