Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 394: Hắc Ma Tìm Đến



Chương 394: Hắc Ma Tìm Đến

Trúc Chi rời khỏi vai Huyết Yêu trước. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt buộc tội rành rành, cứ như việc cô tựa đầu vào vai hắn không phải là ý muốn của cô mà là do hắn ép buộc vậy. Cô đứng dậy, khoanh tay trước ngực, ném cho hắn một ánh mắt chán ghét, miệng thì nói:

“Sao anh không đẩy tôi ra? Anh thích chị Nguyệt Nương, đúng không? Dù sao thì đây cũng là cuộc hẹn của hai người mà?”

Huyết Yêu khẳng định vô cùng chắc chắn:

“Ta biết đó là cô.”

Trúc Chi hạch họe:

“Làm sao anh biết được là Hắc Ma hay là tôi? Lỡ như chị ấy giỏi giả vờ thì sao?”

“Dựa vào trái tim của cô, nó đập vô cùng loạn, được chứ?”

Trúc Chi kiếm chế không được cười quá hớn hở trước mặt Huyết Yêu, môi của cô đã không còn mím quá chặt, điều này khiến hắn biết được cô đang vui vẻ với câu trả lời của hắn.

Huyết Yêu thông minh đến mức dùng lại câu mà Trúc Chi vẫn thường nói với hắn, rằng cô thường lắng nghe trái tim của mình để biết đâu là Huyết Yêu, đâu là một kẻ giả mạo. Hắn dùng chính câu nói của cô khiến cô không còn đường nào phản biện tiếp. Cô chỉ vừa vui lại vừa bực bội ngồi xuống cạnh hắn một lần nữa.

Trúc Chi lạnh nhạt nói:

“Nếu không phải tôi phát hiện hai người đang bí mật qua lại sau lưng tôi, thì người gặp anh hôm nay đâu phải tôi. Từ khi nào mà anh lại giữ bí mật với tôi mọi chuyện và bắt đầu tin tưởng người khác thế? Anh làm tôi có chút tự ái nhé.”

“Ta không định giấu cô gì cả, chỉ chưa thích hợp nói cho cô biết.”

“Vậy bây giờ thích hợp cho tôi biết rồi chứ? Dù sao tôi cũng đến đây rồi. Anh biết đấy, đóa hắc phù dung, chuỗi hạt khiến quỷ khí của Hắc Ma cạn năng lượng rồi. Chị ấy nói rằng sẽ mất một ngày thanh kiếm quyền năng ấy mới trở lại như xưa.”

Huyết Yêu cũng biết đây là thời cơ tốt mà Trúc Chi nên biết tất cả chi tiết toàn bộ kế hoạch của hắn và Hắc Ma (Nguyệt Nương). Sự thật thì cái kế hoạch của Huyết Yêu và quỷ kiếm thật sự đã bắt đầu từ trước cả khi tiêu diệt được Quý Nhậm. Ngay khi vừa chiến thắng Mạnh Quân, trước khi Huyết Yêu bị bắt lên Thiên giới.

Hôm đó, Trúc Chi đột nhiên xuất hiện bên trong nhà của Huyết Yêu, cô đang cầm một cuốn sách cổ và rất dày trên tay, mà cuốn sách đó theo như Huyết Yêu được biết: Nó chưa bao giờ có mặt trên cái kệ sách của mình. Nó là cuốn sách không thuộc về hắn, nghĩa là Trúc Chi đã cầm nó đến đây và từ khi nào cô lại có trong tay một cuốn sách cổ như thế?

Trúc Chi vừa thấy Huyết Yêu đã mỉm cười ngọt ngào, nhưng nụ cười không giống nụ cười của cô thường ngày và điều này khiến Huyết Yêu có chút nghi hoặc. Làm sao mà cô lại có một tư thế ngồi rất ngông cuồng và khuôn mặt đứng đắn không giống cô chút nào như thế. Nhất là ánh mắt khi nhìn hắn, ánh mắt ấy không chứa một tia cảm xúc nào cả, nó trống rỗng và có chút hờ hững, không giống ánh mắt mọi ngày cô nhìn hắn: Ấm áp và nồng nhiệt.

Huyết Yêu giả vờ không phát giác ra chuyện kì quái ở cô. Hắn chỉ bình thản ngồi xuống trước mặt cô và nói:

“Cô đến đây có chuyện gì quan trọng sao?”

Trúc Chi nghiêng đầu, dùng chất giọng ngọt ngào nhất để nói ra điều trong lòng (nhưng Huyết Yêu rất nhanh nhìn thấy trong đôi mắt kia chẳng có chứa một chút tình cảm nào cả):

“Nhớ anh nên đến, không được sao?”

Huyết Yêu hờ hững buông một câu:

“Chúng ta mới gặp nhau không lâu.”

Trúc Chi đặt cuốn sách lên bàn, cô đã đứng lên, lại còn lả lơi nói với Huyết Yêu:

“Chẳng bao giờ là đủ đối với tôi. Sao, chúng ta hôn nhau nữa chứ? Anh không nhớ đôi môi mềm mại của tôi sao?”

Trúc Chi đứng dậy, tiến về phía Huyết Yêu. Khi cái đùi của cô đụng vào cái đùi của hắn thì hắn lập tức đổi thái độ. Hắn đẩy cô ra xa, trừng mắt nhìn cô như đang nhìn một tên tội phạm.

Huyết Yêu nhìn Trúc Chi – người đã bị hắn đẩy ngã sõng soài, rồi nói bằng một giọng khiến người ta lạnh cả sóng lưng:

“Ta đã từng nói ngươi không được phép chiếm lấy thân xác của cô ấy rồi, đúng chứ?”

Trúc Chi chột dạ, tự mình bò dậy, phủi bụi trên quần áo, rồi cười khà khà. Cô nói:

“Ngươi nhận ra ta nhanh như vậy sao?”

Huyết Yêu hừ lạnh:

“Có giả mạo người khác thì cũng giả mạo cho giống một chút, nhìn xem ngươi đi, dễ phát hiện lắm quỷ kiếm, à phải gọi ngươi là Nguyệt Nương chứ.”

Trúc Chi nhúng vai nói:

“Đùa với ngươi quả nhiên không thú vị gì cả.”

Quỷ kiếm vỗ tay bốp bốp coi như đang khẹn ngợi trí thông minh của Huyết Yêu. Nó chẳng sợ hãi gì cả, cũng chẳng tỏ ra yếu nhược trước lời đe dọa của Huyết Yêu. Nó dùng quỷ khí ném cuốn sách dày cộm kia vào mặt Huyết Yêu và nói:

“Thứ này có thể ngươi cần đấy.”

Huyết Yêu cầm cuốn sổ, nhưng không mở ra xem. Hắn vẫn chưa biết mục đích của quỷ kiếm khi chiếm lấy thân xác của Trúc Chi và đến đây gặp hắn là gì, cũng không nhận ra cuốn sách cổ này là thứ quyền năng gì. Tốt nhất hắn nên đợi quỷ kiếm bắt đầu trước.

Quỷ kiếm coi bộ còn chán ghét Huyết Yêu hơn cả hắn chán ghét nó. Nếu là người bình thường khi cầm trong tay một vật bản thân không biết nó là gì, thì phản ứng đầu tiên của người ta không phải là đặt câu hỏi hay sao? Còn cái tên tóc đỏ thì hay rồi, hắn không biết nhưng có chết cũng không hỏi han gì cả. Quỷ kiếm chỉ còn cách xuống nước trước, cứ huỵch toẹt ra trước đã:

“Đó là cuốn sách viết về mười hai thần khí, thứ vừa là chìa khóa mở cõi Vô định, vừa là thứ có thể cướp đi sức mạnh của thanh kiếm.”

Huyết Yêu không hiểu ý định thật sự của quỷ kiếm gì cả. Nó nhắc đến cõi Vô định, lại còn nhắc đến việc tước quyền năng của chính nó. Không lẽ nó muốn Huyết Yêu thu thập mười hai thần khí và cướp lấy sức mạnh của nó?

Huyết Yêu thở dài rồi hỏi:

“Và ngươi muốn nói thẳng vấn đề hay cứ vòng vo như thế?”

Quỷ kiếm muốn đấm vào mặt Huyết Yêu một phát cho hả dạ lắm, nó ghét cái điệu bộ ngơ ngơ ngác ngác lúc này của hắn, nó ghét cái kiểu hắn không hiểu ý của nó.

Quỷ kiếm đành phải (một lần nữa) nói hết ý đồ của mình:

“Bên trong cõi Vô định có một đóa huyết linh, loài hoa này có thể xóa bỏ lời nguyền của sợi nghiệt duyên của ngươi và Trúc Chi. Ta biết ngươi vẫn chưa cắt đứt sợi nghiệt duyên, Huyết Yêu. Bởi vì cho dù ngươi có cắt đứt sợi nghiệt duyên thì một trong hai vẫn chết.”

Huyết Yêu lúc này mới nghiêm túc nhìn quỷ kiếm. Những gì nó nói hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn. Hắn không ngờ người khơi gợi về cõi Vô định lại là quỷ kiếm, nhưng hắn đã tìm rất lâu vẫn không tài nào tìm ra cách mở cõi Vô Định kia.

Huyết Yêu nghe quỷ kiếm đang nói tiếp:

“Để ta đoán nhé, sợi nghiệt duyên của Thủy Hà và Y Nguyên chính ngươi đã phá bỏ nó đúng chứ? Ta biết ngươi luôn luôn thu thập những món đồ quý hiếm và ngươi đã dùng đóa huyết linh duy nhất mà mình có được để cứu cả hai người đó. Bởi vì thế sợi nghiệt duyên của họ mới biến mất. Ngươi đâu biết bản thân ngươi cũng cần đến đóa huyết linh đó. Và ừ, ta biết Thủy Hà còn sống, Quỷ vương khi ấy đâm lệch trái tim của Thủy Hà và ta biết ngươi hẳn là giấu nàng ấy đi mà thôi.”

Sự tình quả đúng như quỷ kiếm suy đoán. Huyết Yêu đã dùng đóa huyết linh duy nhất mà hắn có được khi đó giúp hai người kia xóa bỏ sợi nghiệt duyên trói buộc cả hai lại với nhau. Hắn buộc phải làm thế. Hắn là người duy nhất biết Thủy Hà còn sống và sợi nghiệt duyên sẽ không biến mất khi cả hai còn sống.

Huyết Yêu không muốn có người phát giác chuyện của Thủy Hà và của Y Nguyên. Vì thế hắn đã âm thầm dùng đóa huyết linh xóa bỏ sợi nghiệt duyên, đồng nghĩa với việc hai cái tên của họ không còn xuất hiện trên cây cổ thụ tình duyên nữa.

Huyết Yêu không ngờ có một ngày mình lại cần đến đóa huyết linh. Loài hoa này đâu thể muốn có là có được, lần trước hắn may mắn mới lừa được từ Địa Mẫu một đóa duy nhất. Huyết linh không phải là hoa dễ trồng, cũng không phải loài hoa dễ tìm.

Thiên tử đã có lần đề nghị mở cánh cổng cõi Vô Định và hái đóa huyết linh đưa cho hắn, ông biết đó là cách duy nhất và an toàn đối với họ. Chỉ có điều, mở cõi Vô Định đồng nghĩa với chuyện trái với luật của Thiên giới. Thiên tử phải đối mặt với những đại thần của mình ra làm sao khi biết ông đã vì đứa con trai ngoài dã thú của mình mà mạo hiểm mở cõi Vô định.

Huyết Yêu đã khước từ lời đề nghị của Thiên tử, nhưng hắn vẫn đang âm thầm tìm cách hái bằng được hóa huyết linh, vì đó đúng là cách duy nhất giúp được cả hắn và Trúc Chi. Hắn đã lục tìm rất nhiều sách cổ, nhưng chẳng có cuốn sách nào giúp ích cho hắn cả. Bởi vì theo như hắn biết, cánh cổng cõi Vô định được niêm phong bởi nhiều thần khí khác nhau, mà hắn thì không tìm ra đó là thứ gì.

Huyết Yêu bị cuốn sách cổ mê hoặc. Hắn dành nhiều thời gian nghiên cứu cuốn sách thay vì đối mặt với quỷ kiếm, khiến nó có chút bực mình, nó đang đợi hắn hỏi han rồi tâm sự chuyện chính cơ mà. Nó vẫn chưa nói đến điểm then chốt của cuộc gặp bí mật này. Nhưng quả nhiên cái tên tóc đỏ này rất ngang bướng (theo cảm giác của nó là vậy), hắn chẳng thèm mở lời thắc mắc thêm một câu nào cả.

Phải mắc một lúc sau, Huyết Yêu mới hỏi:

“Máu của Y Lân? Máu của Y Lân hoặc cha của ông ta là thần khí đầu tiên cần phải có ư? Nhưng Y Lân đã chết, dường như người cha của ông ta cũng không còn. Chúng ta không dùng máu của Y Nguyên được ư?”

Quỷ kiếm cười, cuối cùng Huyết Yêu cũng đã bắt đầu tò mò và hỏi nó. Nó vui vẻ giải thích một cách cặn kẽ:

“Y Nguyên là đời sau, máu của ngài ấy không đủ tinh khiết nữa. Tin tốt là Nguyên Sâm biết cha của Y Lân là ai. Nghe đâu lão ta cùng với cha mẹ của Y Lân quen biết nhau, ta tin rằng lão đã dành một chút máu của ông ta làm của riêng. Bỏi vì lão ta cũng ham muốn cái cõi Vô định đó lắm. Ta không biết nguyên nhân của lão là gì, nó dính dáng đến cái ả “bóng tối” nào đấy bên trong cõi Vô định thì phải, ta không chắc. Ta thấy lão thật sự muốn mở cánh cổng, lần trước chẳng phải cuộc chiến đã nổ ra tại đó hay sao?”

Quỷ kiếm đợi Huyết Yêu hỏi nó về Nguyên Sâm, nhưng hắn chẳng hỏi gì cả, chỉ tiếp tục đọc cái cuốn sách cổ kia một cách chăm chú. Quỷ kiếm bực bội nói:

“Ngươi cần đưa cuốn sổ này cho Nguyên Sâm, bắt buộc phải là lão ấy thu phục mười hai thần khí. Nguyên Sâm thèm khát cõi Vô định, chỉ là không biết cách mở nó ra mà thôi. Lần trước lão cứ tưởng dùng sức mạnh của Hắc Ma và của Y Nguyên thì sẽ mở được cánh cổng.”

Huyết Yêu có vẻ không đồng tình với quỷ kiếm:

“Nhưng mười hai thần khí thuộc về Nguyên Sâm cũng có nghĩa sức mạnh của thanh kiếm cũng thuộc về lão. Như vậy, không phải chúng ta sẽ gặp bất lợi hay sao?”

“Và sinh khí của tiểu ma vương cũng biến mất. Bằng cách nào đó bây giờ sự sống của Trúc Chi liên quan đến ta, có nghĩa là ta mà có mệnh hệ gì thì con bé cũng sẽ chết.”

“Vậy thì càng không thể để mười hai thần khí rơi vào tay nguyên Sâm chứ?”

“Có một cách cắt đứt mối liên kết giữa ta và con bé. Huyết Yêu, ngay cả ta cũng không muốn Trúc Chi gặp bất cứ nguy hiểm nào cả. Con bé là ân nhân cứu mạng của ta. Mạng sống của Trúc Chi phụ thuộc vào kế hoạch lần này. Đóa huyết linh và cả mối liên kết sống chết của ta và con bé đều liên quan đến mười hai thần khí kia.”

Huyết Yêu gập cuốn sổ lại, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn quỷ kiếm. Những điều mà Hắc Ma nói quá huyền diệu, và dường như Huyết Yêu (lần đầu tiên) cảm thấy bản thân không có kiến thức về nó. Quỷ kiếm chỉ cần như thế, nó cũng trầm giọng nói:

“Nguyên Sâm phải dùng sức mạnh của lão chuyển hóa mười hai thần khí thành một chuỗi hạt. Mà sức mạnh của chuỗi hạt, sức mạnh của hắc phù dung và cả sức mạnh của quỷ kiếm sẽ giúp Trúc Chi thoát khỏi sự trói buộc với ta. Mà quan trọng nhất: Chuỗi hạt đó lại chính là chìa khóa mở cánh cổng cõi Vô định, hên cho chúng ta là Nguyên Sâm cũng mù tịt chuyện này.”

Quỷ kiếm nuốt nước miếng rồi nói tiếp mà không cần quan tâm Huyết Yêu nghĩ gì:

“Tức là chúng ta cần tìm cách khiến Nguyên Sâm quan tâm đến mười hai thần khí, khiến lão biết điểm then chốt. Rằng mười hai thần khí sẽ mở được cánh cổng. Chúng ta phải tạo cho lão vài cơ hội lấy đủ mười hai thần khí, bao gồm cả thần khí của thần biển cả, cái này khó lấy nhất.”