Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 377: Trùng Tam Độc



Nguyên Sâm đang đi đi lại lại trước cái hộp mà lão đã nhốt Trúc Chi, vừa đi vừa lẩm bẩm thời gian. Lão kích động khi nghe tiếng hét thảm thiết phát ra từ bên trong. Và thú thiệt lão không thể mở cái hộp ra lúc này, vì chưa phải thời cơ chín mùi. Lão phải đợi đủ ba ngày ba đêm mới có thể thành công bước đầu tiên của lão: Khiến trí nhớ của tiểu ma vương mất sạch, có như thế lão mới có thể lợi dụng triệt để con bé.

Ngọc Điền, Nguyên Lực, Cố Nhi cùng nhau bước vào, hình như họ được lão triệu tập đến đây. Cả ba đều cố gắng suy đoán chuyện gì lại khiến chủ nhân triệu hồi cả ba người cùng một lúc – cái chuyện này chẳng bao giờ xảy ra cả. Chỉ biết lão đã bắt được tiểu ma vương, không biết có phải lão triệu tập họ đến đây vì muốn gặp mặt tiểu ma vương hay không.

Nguyên Sâm ra hiệu cho cả ba ngồi xuống trước mặt mình. Khi chiếc hộp một lần nữa phát ra âm thanh kêu la thảm thiết, cả ba cùng nhìn vào nó và đến lúc này họ mới phát hiện chuyện lạ: Một chiếc hộp bị phong ấn xung quanh, khó mà đụng tay vào. Bên trong ắt hẳn đang nhốt một ai đó và người này đang bị tra tấn nên mới phát ra một giọng hét vang dội như thế.

Cô Nhi là người duy nhất nhận ra giọng hét kinh khủng này. Bởi vì ả đã từng nghe Vọng âm của Trúc Chi cơ mà, đây đích thị là tiểu ma vương mà ả đã gặp trên Thiên giới. Chỉ là ả cũng không ngờ thời gian mà ả cùng Trúc Chi gặp nhau lại ngắn như vậy.

Nguyên Sâm nhắm mắt, giống như đang hưởng thụ thành quả của mình hơn là đang chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên lão cười rộ lên khiến cho những vết nhăn trên khuôn mặt trở nên chằn chịt hơn lúc mình thường (lúc này cả ba tự động rùng mình ớn lạnh, bởi vì nụ cười trên môi của lão bây giờ chỉ xuất hiện khi lão đã giết người nào quan trọng).

Nguyên Sâm cười đã đời, xong xuôi mới chỉ vào cái thùng bên kia rồi nói:

“Ai đoán được bên trong là ai nào?”

Cố Nhi dĩ nhiên biết bên trong là Trúc Chi, nhưng nếu ả đứng lên nói huỵch toẹt ra thì chỉ tổ rước thêm nghi ngờ về việc ả cố tình chê giấu chuyện biết về tiểu ma vương. Ả cẩn trọng đánh giá hai người ngồi bên cạnh, xem phản ứng của họ ra sao. Ả thấy cả hai tên cũng ngơ ngác, có vẻ cũng không đoán ra người bị nhốt ở bên trong là ai.

Cố Nhi lúc này mới mạnh dạn đứng lên, giả vờ như đang đoán bừa:

“Thuộc hạ đoán đây là tiểu ma vương trong lời đồn. Bởi vì gần đây chủ nhân nói sẽ bắt được tiểu ma vương mà.”

Nguyên Sâm vỗ tay bốp bốp, cố gắng rặn cho ra một nụ cười đầy khích lệ, coi như xác nhận suy đoán của Cố Nhi là đúng. Lão không ngờ Ngọc Điền và Nguyên Lực lại chậm tiêu so với Cố Nhi như thế. Lão cười điệu nghệ một lần nữa, rồi mới hỏi tiếp, lần này lão có chút mong chờ:

“Tiểu ma vương đang được ngâm trong thuốc độc mà ta đã bào chế. Đố các ngươi biết đó là loại độc gì nào?”

Ba người trao đổi ánh mắt cho nhau, dĩ nhiên không một ai trong ba người có thể đoán ra được. Lần này Cố Nhi không còn cố gắng “chơi trội” hơn hai người còn lại, đoán bừa ả cũng chẳng dám lên tiếng. Bởi vì Nguyên Sâm nổi tiếng là người dùng độc. Những loại độc mà chủ nhân chế tạo hầu như không có thuốc giải, và khó mà biết chủ nhân đã dùng loại độc nào để giết tiểu ma vương lắm.

Nguyên Sâm bất lực nhìn đám thuộc ha ngu ngốc của mình. Lão tặc lưỡi rõ lâu, dĩ nhiên đang tỏ thái độ không hài lòng trước ba người kia. Làm sao mà một lời suy đoán cũng không ai nói được. Cuối cùng quá bất lực, lão đành phải bật mí:

“Trùng Tam độc.”

Cái tên “trùng tam độc” được bật ra khỏi miệng của Nguyên Sâm lập tức tạo ra hiệu ứng ngay: Cả ba sửng sốt nhìn nhau, riêng Cố Nhi thì đứng bật dậy, cắn cả năm ngón tay, đôi mắt kinh hoàng nhìn về phía thùng bằng nhựa hình hộp bên kia. Dù đã cắn mạnh vào những ngón tay, nhưng ả khó mà ngăn tiếng ú ớ phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn ấy.

Nguyên Sâm lúc này mới khoái chí nhìn biểu cảm của đám thuộc hạ. Dĩ nhiên cả ba biết về trùng tam độc. Nó thuộc những loại độc bậc cao trong tất cả loại độc của chủ nhân. Nó không hề có thuốc giải như những loại độc khác, nhưng nó đáng sợ hơn những thứ đó gấp mười lần. Độc dược khác không phải là một cá thể sống như trùng tam độc.

Trùng tam độc bao gồm hàng ngàn con trùng được nuôi dưỡng bằng máu của quỷ vương (Nguyên Sâm dự trữ một lượng máu đủ dùng của Y Nguyên khi gã còn sống), thần khí của lão và độc dược được làm ra từ não sống của con người. Những con trùng mang trong mình ba loại cực độc của Tam giới (giống như một cơ thể mang ba dòng máu lai tam giới): quỷ, thần và cả con người.

Trùng tam độc thông minh cực kỳ. Có thể do cơ thể hấp thụ cả ba loại yêu khí, thần khí và dương khí nên mới linh hoạt, khỏe khoắn, nhanh nhẹn và có một chút gian ác. Đặc biệt, chúng có linh khí, chúng có cảm xúc như một linh vật đã thành tinh.

Trùng tam độc xâm nhập vào cơ thể vật chủ qua đầu ngón tay và ngón chân và tất cả những lổ chân lông trên cơ thể người ta. Chúng tấn công tất cả cơ quan nội tạng, trong đó có một con trùng chủ soái sẽ lãnh nhiệm vụ tấn công não bộ của vật chủ, ăn mòn ký ức vui vẻ của người đó, ăn mòn cả sự lương thiện của vật thể, biến vật thể trở thành một xác vô hồn. Không những vậy, chúng còn bơm vài phần máu từ trong cơ thể cho vật chủ, tiêm những độc tố có vài phần xấu xa cho vật chủ.

Trùng tam độc có thể nói là một loại độc dược bá đạo nhất mà Nguyên Sâm chế tạo ra. Bình thường người ta chỉ tạo độc dược từ cây cỏ có độc tố, nhưng lão tạo ra một loại độc dược còn sống và có cả cảm xúc, có khả năng chi phối não bộ của vật chủ. Nếu tiểu ma vương bị trúng loại độc này, trong ba ngày cô sẽ biến thành một kẻ khát máu và ham muốn giết chóc.

Cố Nhi lúc này mới kinh hãi nói:

“Không phải trùng tam độc sẽ rút cạn ký ức của tiểu ma vương đó chứ?”

Cố Nhi không biết nên vui hay nên buồn nữa. Nếu tiểu ma vương quên hết tất cả mọi chuyện, thì có khi quên luôn lần gặp trên Thiên giới, khi đó tiểu ma vương đã hứa hẹn một điều: Một khi ả thoát được âm binh của tiểu ma vương, cô sẽ tha cho ả một mạng.

Nguyên Sâm cười ngọt ngào, dù có cười như thế nhìn cũng ghê ghê. Lão nói:

“Đúng vậy. Ta dù mong muốn tiểu ma vương trở thành cổ máy giết người bên cạnh ta. Nhưng trước hết phải khiến nó quên hết mọi ký ức liên quan đến Huyết Yêu cái đã. Các ngươi biết tên tóc đỏ đó đã tiêm nhiễm rất nhiều điều tốt đẹp vào con bé này. Ta tin rằng nếu không dùng trùng tam độc thì khả năng có được con bé là bằng không. Các người không thấy vẻ mặt điềm tĩnh của nó khi đối mặt với ta đâu, còn dám mặc cả ta tha mạng cho bạn bè của nó nữa.”

Ngọc Điền thắc mắc:

“Ngài chịu tha mạng cho đám bạn của tiểu ma vương sao?”

Nguyên Sâm phá lên cười khà khà rồi nói:

“Ta phải tha cho cái đám ấy thôi. Ta phải để Huyết Yêu biết được ta bắt con bé đi chứ.”

Nguyên Lực không hiểu ý của Nguyên Sâm, y hỏi lại:

“Ngài muốn Huyết Yêu đánh hơi ra chuyện của ngài sớm hơn ư?”

Nguyên Sâm cười. Cả ba thuộc hạ đã nói đúng cái mà lão mong muốn họ nhận ra nhất. Lão đương nhiên cố tình hóa đá đám người phàm kia, nhốt thầy hiệu trưởng tại một nơi dễ dàng tìm thấy, còn phải cố tình cho Huyết Yêu biết là mình kẻ đứng sau.

Nguyên Sâm giải thích:

“Trong khoảng thời gian giả dạng làm thầy hiệu trưởng, ta phát hiện thầy Đạo dạy môn sử là một kẻ đáng gườm. Nó đích thị là thần phán xét. Nhờ vào cây thước kẻ có hình dạng đầu lâu của nó mà ta có thể nhận dạng rõ ràng. Ta cần phần thần khí của nó cho đủ bộ. Ta tin rằng đám trẻ sẽ cầu cạnh sự giúp đỡ của nó. Đến lúc đó, nó sẽ phải nhả phần thần khí của nó để cứu mạng thầy hiệu trưởng mà thôi.”

Ngọc Điền nói:

“Chủ nhân đã giao cho người nào làm chưa?”

“Đã có Ngọc Ngà lo chuyện rồi. Con bé đó thích xơi múi Gia Khánh lắm. Ta đồ rằng vì chuyện của Tịnh Đan mà ra. Gia Khánh rất nhanh sẽ tìm được Diệp Thiên thôi.”

Nguyên Sâm không cho tên nào được phép ý kiến hay tranh luận gì nữa, mà lão nói tiếp vào vấn đề chính của cuộc gặp mặt ngày hôm nay:

“Trận chiên sắp diễn ra rồi. Huyết Yêu tên đó rất nhanh sẽ tới cứu tiểu ma vương. Ta muốn tặng cho hắn một bất ngờ nho nhỏ. Có điều, chúng ta nên bàn bạc kế hoạch sắp tới một chút.”

Cố Nhi đã trở lại ghế ngồi, chốc chốc lại đưa mắt nhìn về phía Trúc Chi, rồi lại nghiêm chỉnh nghe xem kế hoạch của chủ nhân ra sao. Ngọc Diền và Nguyên Lực thì khỏi nói, họ đã chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân từ đời nào. Bởi vì họ cũng nhận ra tầm quan trọng trước mặt.

Nguyên Sâm không cần kéo dài thời gian thêm nữa. Lão nói:

“Ta không muốn Huyết Yêu có quá nhiều sự giúp đỡ. Hoặc nếu đồng bọn của hắn quá nhiều thì ít ra ta phải phân tán lực lượng của chúng ra. Huyết Yêu sẽ phải phái người giúp đỡ hạ giới, đến lúc đó ta sẽ rãnh tay nhiều lắm.”

Ngọc Điền hỏi nhỏ:

“Ý của chủ nhân chúng ta sẽ tấn công trực diện những người mà hắn quan tâm sao?”

“Đúng vậy. Chúng ta sẽ tấn công trường học, bệnh viện, bất cứ nơi nào có người thân của hắn. Không thì ta giao việc cho Bạch kê tinh vậy, ả thích vờn mồi và thằng bé Nhất Uy kia chắc chắn sẽ không đến đây cùng Huyết Yêu được. Ta ngán Kim Quy kiếm lắm, thần kiếm mạnh hơn các ngươi tưởng đấy.”

Nguyên Lực lúc này mới nhớ ra một chuyện quan trọng, y nói ngay:

“Ngư Lâm vẫn bật vô âm tín, chuyện này có thể nào liên quan đến Huyết Yêu hay không? Có khi nào Huyết Yêu giữ cho Ngư Lâm an toàn hay không?”

Nguyên Sâm phất tay tỏ ý chuyện Ngư Lâm vẫn mất tích chẳng đáng lo ngại gì cả. Lão nói:

“Ta nghĩ chuyện Ngư Lâm bị ám sát, Huyết Yêu không biết đâu. Chỉ là lạ là ngay cả Như Ý cũng mất tích thì hơi lạ. Ta đã cho Khả Lâm truy tìm dấu vết hai người đó rồi.”

Nguyên Lực nói thêm một câu:

“Thần ban điều ước thì sao? Thuộc hạ và tên đó có vài chuyện cần giải quyết. Nếu thuộc hạ nhìn thấy tên đó, thuộc hạ có quyền giết chết hắn hay không?”

“Cứ việc làm. Ngươi không cần câu nệ chuyện khác làm gì. Ta đâu cấm ngươi trả thù chuyện cá nhân.”

Đúng lúc này, Vọng âm vọng ra từ bên trong thùng chứa. Nguyên Sâm lập tức tạo ra một lằn chắn cực mạnh bảo vệ lão cùng ba tên thuộc hạ. Thùng chứa bị nổ tung bởi sức mạnh của Trúc Chi, nước tràn lan khắp phòng, còn Trúc Chi bị trôi ra ngoài, hình như đã ngất xỉu.

Nguyên Sâm dùng thần lực ngăn nước từ trong thùng đang chảy ra, vì sợ nó vẫn còn chứa trùng tam độc, nên lão cùng ba tên thuộc hạ phi lên nóc nhà. Lão không ngờ Vọng âm của Trúc Chi lại có sức mạnh ghê gớm như vậy (Cố Nhi đã từng chứng kiến nên không mấy kinh hã lắm).

Độc dược chảy ra ngoài, nhưng dù có đôi mắt thần của Nguyên Sâm cũng chẳng thể nào nhìn ra một con trùng nào đang sống trong đó. Có vẻ như đám trùng của lão đã hoàn toàn chui lọt vào cơ thể của Trúc Chi. Và lão cùng ba tên thuộc hạ nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng khác: Trúc Chi dãy dụa đầy đau đớn dưới sàn nhà, mắt trợn trắng, sau đó cả cơ thể bị nâng lên không trung như bị ma ám.

Cả bốn người còn chưa đủ kinh hoàng thì Trúc Chi đột nhiên mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu như máu (đầy gân) và vô hồn đang nhìn thẳng vào Nguyên Sâm, miệng nở một nụ cười như ma ám. Cô rút cây trâm cài tóc xuống, lao thẳng vào Nguyên Sâm, hình như muốn giết chết lão.

Ngọc Điền, Nguyên Lực cùng nhau xông ra trước mặt Y Nguyên. Cả hai đã rút kiếm ra từ bao giờ và dùng nó cản bước Trúc Chi. Nhưng cô nào có quan tâm, cô vẫn lao vào chúng như một mũi tên, định bụng sẽ giết hết tất cả những ai cản đường mình.

Nguyên Sâm gầm gừ:

“Không được giết nó.”

Câu mệnh lệnh uy lực đến nổi khiến Nguyên Lực và Ngọc Điền khó khăn lắm mới ngừng được nhát kiếm vừa rồi.

Trúc Chi nghiêng đầu, nghe rõ những lời nói của Nguyên Sâm. Cô hạ cơ thể xuống đất, cài lại cây trâm vào tóc, đôi mắt đã không còn tia sát khí nào nữa. Cô nói:

“Ông là người thân của ta sao? Chỉ có người thân mới ngăn cản hai tên kia giết ta. Ông có biết ta là ai không? Rút cuộc ta không nhớ một chút gì cả.”