Thành Hoa Tráng Lệ

Chương 23: TRÚNG NƯỚC MƯA





Ngày hôm nay, mới tờ mờ sáng, Hàn Bắc Tiệp đã lái xe đi thẳng đến nghĩa trang. Trên tay anh cầm bó hoa cúc trắng chậm rãi đặt xuống bia mộ của một người. Không ai khác chính là Lục Hải Phong, cha ruột của Nhược Vân. Mặc dù đây cũng chỉ là bia mộ để tưởng nhớ, chẳng hề có hài cốt của người đã khuất. Thế nhưng Hàn Bắc Tiệp vẫn cho xây cất đàng hoàng như thể linh hồn Lục Hải Phong vẫn luôn ở cạnh, cùng anh bảo vệ cho Nhược Vân.

Đã mấy mươi năm trôi qua, cứ mỗi dịp vào ngày mất của ông, anh đều mang hoa đến viếng. Mặc dù thời gian trôi qua đã lâu, tuy nhiên nỗi dằn vặt trong lòng Hàn Bắc Tiệp vẫn chưa nguôi ngoai được phần nào. Anh luôn có một linh cảm rằng một ngày nào đó, Nhược Vân sẽ biết toàn bộ sự thật. Khi ấy, không biết cô còn nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, chứa đầy sự yêu thương, ngưỡng mộ nữa không hay thay vào đó chính là đôi mắt căm hận vì anh đã che giấu quá khứ về cô suốt tận mười mấy năm nay.

- "Chú à, đến tận bây giờ, con không dám nói toàn bộ sự thật với em ấy. Con thừa nhận rằng bản thân thực sự đã yêu Nhược Vân tự lúc nào. Cuộc sống của con không thể nào thiếu em ấy được. Con phải làm gì tiếp đây? Thực sự bây giờ trong lòng con rất rối bời."

Hàn Bắc Tiệp một mình tâm sự trước mộ Lục Hải Phong. Quả thực bây giờ, anh chỉ có thể đến đây để tìm ra câu trả lời cho những quyết định trong những ngày tiếp theo đây.

Bầu trời vốn dĩ đang rất trong xanh thì bất ngờ đổ trận mưa thật lớn khiến Hàn Bắc Tiệp chưa kịp phản ứng, vội vàng chạy thật nhanh về phía chiếc xe đang đậu cách đó không xa. Tuy nhiên, cả người anh vẫn bị thấm nước mưa. Chẳng màn bộ dáng ướt đẫm hiện tại của mình, Hàn Bắc Tiệp tựa đầu vào ghế lái, trầm ngâm nghĩ ngợi. Anh thực sự không biết giải quyết chuyện của Cao Hải Thăng ra sao và cả chuyện liên quan đến thân phận thật sự của Nhược Vân.

Tòa nhà Hàn gia...

Phía bên ngoài trời bắt đầu mưa lớn đến mức người đi đường không tài nào nhìn rõ đoạn đường trước mặt vì trận mưa lớn cùng với gió mạnh không ngừng. Sấm chớp cũng bắt đầu vang lên, ảnh hưởng đến cả bên trong phòng. Nhược Vân không ngừng đưa ánh mắt tràn ngập lo lắng ra phía ngoài cổng. Lúc này, cảnh tượng gió bão bên ngoài mù mịt đến mức không tài nào nhìn rõ được. Hiện tại, Hàn Bắc Tiệp vẫn chưa lái xe trở về khiến cô càng thêm lo lắng rằng anh gặp chuyện giữa đường. Bàn tay cô không ngừng đan chặt vào nhau mà đi qua đi lại ở phía phòng khách, thi thoảng lại thở dài nhìn ra phía ngoài cổng.

Âm thanh của tiếng xe ngày càng rõ, một tia hạnh phúc chợt lóe lên trên khóe môi người con gái. Ngay khi nhìn thấy thân ảnh ướt sũng nước mưa của người trước mặt, Nhược Vân hớn hở chạy đến chỗ Hàn Bắc Tiệp mà hỏi han:

- "Bắc Tiệp, anh về rồi."

- "Cả người anh đang bị ướt. Em đừng lại gần kẻo ướt theo đấy."

Nhược Vân toan nhào đến ôm lấy Hàn Bắc Tiệp mừng rỡ liền bị anh ngăn lại vì bộ dáng ướt đẫm nước mưa của mình. Anh quay sang nhìn quản gia, trầm giọng nói:

- "Phiền ông sai người pha giúp tôi chậu nước ấm."

Liền lập tức, quản gia khẽ gật nhẹ đầu, sau đó xoay người bước trở lên trên lầu.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Hàn Bắc Tiệp lập tức nằm ngả người lên ghế sofa mà nhắm mắt ngủ. Nhược Vân chỉ dám đứng từ xa len lén nhìn. Gương mặt Hàn Bắc Tiệp lúc này có chút đỏ ửng, phải chăng do anh trúng phải nước mưa cho nên đã bị sốt tự lúc nào. Không nghĩ ngợi nhiều, Nhược Vân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Tay cô khẽ đặt lên vầng trán đã bắt đầu trở nên ấm nóng của Hàn Bắc Tiệp liền sau đó nhanh chóng rút tay ra.

- "Bắc Tiệp bị sốt rồi."