Thánh Giới Chi Chiến

Chương 86: Huyết Giáo



Sau khi Mạc Thế Khải rời khỏi, Trác Phàm liền lấy trong Túi Càn Khôn ra một miếng ngọc giản. Đây là món đồ mà trước đó Thanh Minh đã đưa cho hắn, tất cả thông tin Kiếm Lai Tông điều tra được về Huyết Giáo đều được ghi rõ ràng trong đó.

Trác Phàm nhìn chăm chăm vào ngọc giản, gương mặt lộ rõ sự đăm chiêu cùng nghi hoặc.

Theo như nội dung mà Thanh Minh viết thì Huyết Giáo đã tồn tại từ rất lâu, trước cả khi Kiếm Lai Tông thành lập. Bọn chúng là những kẻ cuồng tín, vì tôn thờ một nhân vật tưởng tưởng mà đi khắp nơi phóng hỏa giết người.

Mấy nghìn vạn năm trước, thế lực của Huyết Giáo bành trướng vô cùng khủng khiếp, khắp Thánh Vực đâu đâu cũng có phân đà của bọn chúng. Tuy nhiên, chứng kiến những hành động man rợ đó, tất cả cường giả đại diện chính nghĩa đã cùng nhau hợp sức tiêu diệt Huyết Giáo.

Loạn thế diễn ra từ tháng này qua năm nọ, sau cùng Huyết Giáo tan rã dần dần biến mất khỏi Thánh Vực. Bất quá, dù đánh đuổi được tà phái nhưng đã có không ít cường giả vẫn lạc hoặc trọng thương bắt buộc phải bế quan.

Đến trăm vạn năm trước, huyết giáo giống như ngọn lửa nhỏ trong đống tro tàn lần nữa bạo phát. Chẳng biết bọn chúng bằng cách nào đã thu hút lượng lớn giáo đồ, trong đó có rất nhiều cường giả tu vi cao cường. Chúng giương cao khẩu hiểu ‘Huyết Ma Tái Sinh, Vạn Linh Thần Phục’ bắt đầu hoành hành bá đạo, giết người như ngóe.

Và lại một lần nữa, tất cả các thế lực ở Thánh Vực hợp sức đẩy lùi. Điển hình nhất chính là Thiên Cung trực tiếp phái ra bốn vị thái thượng trưởng lão, tu vi đạt tới Bán Bộ Đế Cảnh, Tiêu Dao Thiên Tôn của Tiêu Dao Sơn Trang trực tiếp ra trận.

Có điều, bên phía Huyết Giáo cũng chẳng phải cọng rơm, những giáo đồ bên trong tu vi không hề thua kém đã đại chiến một trận kinh thiên vĩ địa. Sau cùng, Huyết Giáo thua cuộc rút lui nhưng bốn vị Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Cung cũng phải vẫn lạc, Tiêu Dao Thiên Tôn trọng thương trở về. Đó là còn chưa nói tới hơn một nửa nhân sĩ đều không qua khỏi ma trảo của Huyết Giáo.

Cho đến bây giờ, Huyết Giáo như ‘đến hẹn lại lên’ tái xuất Thánh Vực. Bất quá, bọn chúng đã bắt đầu hành động khôn ngoan hơn không còn tàn sát như trước mà tiến hành trong âm thầm. Một khi có người điều tra sẽ lập tức vức bỏ phân đà chạy trốn.

Lý do không phải giáo đồ Huyết Giáo không đủ cường đại mà là vì sự xuất hiện của một thế lực mới ở Thánh Vực – Lạc Gia.

Lạc Gia không phải xuất thân từ Thánh Vực mà là ở vị diện khác một đường đánh lên. Gia chủ Lạc Vân Hải hiểu biết lòng người, giương cao chính nghĩa được toàn bộ nhân sĩ công nhận.

Tất nhiên thực lực của Lạc Gia cũng chẳng phải tầm thường. Điều này phải kể đến năm vị thái thượng trưởng lão của Lạc Gia, tu vi càng là siêu việt hết thảy. Đặc biệt hơn nữa, phía sau Lạc Gia còn có các vị Kiếm Thánh khủng bố, chỉ cần một người nhấc tay cũng đủ để làm Thánh Vực buông xuống Huyết Vũ. Huyết Giáo chính vì kiêng kỵ nên mới không dám xuất đầu lộ diện.

Còn như Kiếm Lai Tông chính là do Tạ Thiên Thương, một trong những người có quan hệ mật thiết với Lạc Vân Hải lập nên. Tùy bề ngoài không phụ thuộc vào Lạc Gia nhưng thực chất đây là một cánh tay đắc lực của gia chủ Lạc Gia.

Đôi với những thứ được ghi trong ngọc giản, Trác Phàm cảm thấy vô cùng hài lòng. Có vẻ như Thanh Minh biết hắn sẽ không chỉ ngồi yên ở Hạ Vực nên mới cố tình nêu ra.

Còn một việc làm Trác Phàm chú ý hơn hết chính là phân cấp trong Huyết Giáo. Theo như trước đây, Huyết Giáo có tất cả mười hai phân đà do tổng giáo chủ chủ trì, mỗi phân đà lại có một giáo chủ độc lập cai quản. Bên dưới giáo chủ còn có Tả - Hữu Hộ Pháp, Thiên Sát, Địa Sát, Linh Sứ và Nhân Sứ.

Rất rõ ràng, Nhân Sứ mà Trác Phàm đối mặt chỉ là chức vị thấp nhất trong Huyết Giáo mà thôi. Vả lại, dường như tên này chỉ vừa mới đạt được nên nóng lòng muốn lập công.

Trác Phàm nghĩ vậy là do tu vi của Nhân Sứ này chỉ vừa miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Quy Nguyên mà thôi. Thông thường để nắm chức vị này thì tu vi nhất định phải là Quy Nguyên Điên Phong mới được.

Trác Phàm lặng lẽ đem tất cả những thông tin ấy ghi nhớ toàn bộ. Sau đó lấy ra một thanh đoản kiếm quan sát. Ấn ký chứa bên trong đã hoàn toàn bị loại bỏ, bây giờ nó đã là một món ma bảo vô chủ.

Đây là thanh đoản kiếm mà khi xưa Trác Phàm liều chết giữ lại từ tên Khống Thi Giả của Hủ Thi Tông. Bên trong có ấn ký của đối phương nên hắn không dám tùy tiện sử dụng, sợ rằng một khi phát ra khí tức sẽ bị kẻ kia tìm ra. Vì vậy, từ đầu chí cuối hắn đều đem nó đặt trong Túi Càn Khôn mượn nhờ Hắc Côn che giấu ba động.

Ở lần đối đầu với thế thân của Nhân Sứ, Trác Phàm đem Hắc Côn ném đi mục đích để kiếm linh bên trong nương theo ý chí tìm đến chỗ của Mạc Thiên Sinh cảnh báo nguy hiểm. Mặt khác, hắn muốn mượn cơ hội đó để đoản kiếm phát ra ba động nhằm thu hút không thi giả tìm tới. Đây cũng xem như một cách mượn đao giết người.

Bất quá, rõ ràng khống thi giả ở rất xa hoặc là cảm nhận được có khí thế khủng bố tồn tại ở đế đô Nhung Quốc nên không dám tiếp cận. Thậm chí, khi có được tu vi, hắn đã lập tức khuếch tán thần thức nhưng cũng không phát hiện tung tích của đối phương.

Trong lúc chờ đợi đám người Mạc Thế Khải tìm đến, Trác Phàm ngoại trừ nghiên cứu ngọc giản của Thanh Minh đã tiện tay đem ấn ký bên trong xóa bỏ. Từ đó, hắn có thể an tâm sử dụng món ma bảo này như một lợi khí.

“Cốc cốc!”

Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh sau đó Mạc Thiên Sinh nhỏ giọng nói: “Sư phụ. Là con.”

Trác Phàm ngồi thẳng người dậy, gương mặt biến thành nghiêm túc chưa từng có: “Vào đi.”

Cánh cửa dần dần mở ra, Mạc Thiên Sinh nhẹ nhàng bước vào rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa. Khắp người hắn đều là mồ hôi mồ kê, bụi bẩn bám đầy trên gương mặt mệt mỏi nhưng trong đáy mắt lại mang theo một tia mong chờ.

Cả ngày hôm nay, Mạc Thiên Sinh cơ hồ là điên cuồng luyện tập. Hắn có cảm giác chỉ cần bản thân nghỉ ngơi dù chỉ một chút thì sẽ bị Trác Phàm nhìn thấy mà khiển trách với giọng điệu vô cùng bất mãn.

Bên trong không gian hồn sủng, Tiểu Dạ cũng đang thè lưỡi ngửa bụng thở dốc không khác gì một con cún chạy nhảy quá độ. Hiển nhiên việc tu luyện không chỉ riêng Mạc Thiên Sinh mà phải bao gồm cả Ám Kim Sư Hổ.

Cả hai bây giờ đã ký khế ước nên phải tương hỗ lẫn nhau. Chỉ cần một trong hai chậm chạp sẽ dẫn đến song phương cùng trì trệ. Tất nhiên, đa phần gánh nặng đều là ở Mạc Thiên Sinh.

Mạc Thiên Sinh chầm chậm bước tới trước mặt Trác Phàm sau đó tạo thế bao quyền hành lễ: “Sư phụ.”

Trác Phàm gật đầu ra hiệu cho Mạc Thiên Sinh ngồi xuống. Hắn nhìn Mạc Thiên Sinh qua một lượt rồi mở miệng: “Thiên Sinh, ta hỏi lại lần nữa, ngươi có chắc với quyết định của mình?”

“Đệ tử chắc chắn.” Mạc Thiên Sinh không chút do dự đáp lời.

“Cho dù sau này ngươi phải đối mặt với nguy hiểm, có thể bị kẻ khác truy sát?”

“Vâng!”

“Cho dù kẻ thù tìm tới giết cả nhà ngươi?”

“Đệ tử sẽ giết kẻ đó trước cả khi hắn có ý định ấy.” Một luồng sát khí mơ hồ nổi lên trong mắt của Mạc Thiên Sinh, hắn nói với giọng lạnh lùng. Mạc Thế Khải chính là người phụ thân hoàn hảo trong mắt hắn, nếu như ai muốn hại tới ông ta thì trước tiên phải bước qua xác của hắn.

“Ngay cả khi thân thể của ngươi chưa từng vấy máu ư?” Trác Phàm lần nữa hỏi.