Thánh Giới Chi Chiến

Chương 83: Trở về



“Ngươi…Ngươi không phải là…” Mạc Thế Khải với gương mặt không thể tin nổi nhìn về phía Trác Phàm lắp bắp nói.

Không chỉ ông, ngay cả Mạc Thiên Sinh cũng ngây ngốc đứng tại một chỗ, thân thể run rẩy liên hồi. Hắn cứ ngỡ Trác Phàm sẽ bỏ đi thật xa vậy mà bây giờ đang xuất hiện ngay trước mắt.

Phía bên kia, Trương Hàn Thiết kinh ngạc hỏi: “Ngươi không phải là bị trọng thương hay sao?”

Ông là người chữa trị cho Trác Phàm nên hiểu rất rõ tình trạng của hắn trước đó. Bởi vì vậy cho nên giờ nhìn thấy hắn đang sinh long hoạt hổ như chẳng có chuyện gì thì thử hỏi làm sao ông không thể bất ngờ cho được.

Thân là một luyện dược sư am hiểu chữa trị, Trương Hàn Thiết gần như mất đi lí trí vội vàng chạy tới trước mặt Trác Phàm.

“Này này. Lão làm gì thế? Ta không có hứng thú nào đâu.”

Trác Phàm lập tức ngăn cản trước khi chiếc áo bào bị Trương Hàn Thiết hung hăn banh ra như thể sắp xé toạc nó đi. Nhưng mà trước khi ngăn cản, phần ngực của hắn đã lộ ra một cách rõ ràng.

Dấu tay năm ngón từ Huyết Ảnh Chưởng của Nhân Sứ vẫn còn ở đó chưa tan đi thế nhưng phần ngực đã khôi phục trở về trạng thái bình thường. Tròng mắt Trương Hàn Thiết như nhìn thẳng vào đó không chút dời đi.

Trác Phàm vội quay đầu lườm Trương Hàn Thiết một cái. Đến tận lúc ấy, ông ta mới biết bản thân vừa rồi thất thố thế nào nên bối rối cười vài tiếng.

“Nhưng chuyện gì đã xảy ra. Theo lý mà nói thương thế của ngươi không thể nào khôi phục nhanh đến như vậy.” Trương Hàn Thiết chỉnh lại tâm tình rồi hỏi.

“Ta cũng chẳng rõ. Khi ta tỉnh lại, có một tên nam tử mặc đạo bào tự xưng là đệ tử của Kiếm Lai Tông gì gì đó đang đè lên thân thể ta còn trong miệng ta thì ngậm một viên đan dược. Chẳng biết hắn dùng yêu thuật gì mà sau đó thương thế của ta khôi phục rất nhanh chóng.” Trác Phàm một tay xoa mũi rồi kể lại mọi chuyện.

Tất nhiên, những người chứng kiến một màn lúc trước như Mạc Thiên Sinh, Mạc Thế Khải đều nhắm mắt quay đi tựa hồ không muốn nghe mấy lời giả dối ấy.

Mục Ninh Yên thì đang nghi hoặc nhận xét Trác Phàm: “Vóc dáng của người này quả thật có mấy phần tương tự sư phụ của Mạc Thiên Sinh. Thế nhưng mà diện mạo kia trông không giống như đang cải trang.”

Những vết sẹo tàn phá trên gương mặt tựa như trăm đóa hoa bị dẫm nát khiến nàng không cách nào liên tưởng đến Trác Phàm và nam nhân từng chiến trận long trời lở đất trước đó là cùng một người.

Còn như những kẻ khác bị hôn mê trong lúc Trác Phàm và Nhân Sứ đánh nhanh đến băng thiên liệt địa lại liên tục gật gù tin sái cổ.

“Chắc hẳn là Thanh Minh công tử rồi. Không ngờ huynh ấy lại nghĩa hiệp như thế, chẳng những tiêu diệt tà giáo còn tiện tay cứu người nữa.” Thanh Trúc mở giọng, đôi mắt long lanh như sóng chuyển đang nhớ lại cảnh tưởng Thanh Minh bễ nghễ che chắn cho tất cả mọi người.

Và tất nhiên, những người còn lại sau khi được nghe và chiến công vang dội ấy cũng đang liên tục gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Thanh Trúc.

“Nếu là Thanh Minh đạo trưởng thì hẳn sẽ có khả năng làm được chuyện ấy.” Trương Hàn Thiết khẽ gật đầu.

Kỳ thực trong lòng ông ta vẫn chưa tin tưởng mấy. Bởi vì trước đó Thanh Minh đã từng có ý định ra tay với Trác Phàm, nếu như ông và phụ tử Mạc Thế Khải không tới kịp thời thì chuyện sau đó không cần nói cũng biết.

Nhưng mà, sau khi đắn đo kỹ càng, Trương Hàn Thiết suy đoán có lẽ ban đầu Thanh Minh không phải là không cứu được mà là sợ tiêu hao quá nhiều. Biết đâu viên đan dược kia vô cùng quý hiếm đến mức hắn ta không nỡ bỏ ra nhưng vì trong lúc ở Đế Đô Mạc Thiên Sinh đã kịp thời cứu mạng hắn nên bây giờ đành dùng nó để trả ơn.

Trí tưởng tượng của con người vô cùng phong phú, chỉ cần điều suy đoán là hợp lý thì họ không cần phải tiếp tục nghĩ nhiều làm gì. Trương Hàn Thiết và những người khác cũng đều giống như vậy.

Thế là, sau khi nói thêm chút nữa, bọn họ liền tiếp tục lên đường. Sở Kiều và Sở Trọng, hai tỉ muội giờ đây đã trở thành mồ côi, bởi vì xung kích làm tâm thức chấn động nên tạm thời chưa thể tỉnh lại. Trương Hàn Thiết thấy vậy đành bàn bạc với chấp sự và trưởng lão để mang bọn họ cùng về Hoàng Dược Cốc.

Không ai trong số những người đi cùng phản đối điều ấy. Rất rõ ràng bọn họ là luyện đan sư cũng như là đệ tử của chính phái. Hiện giờ có hai sinh linh đang cần được che chở thì bọn họ có lý do gì để từ chối đâu.

Sau vài ngày, đám đệ tử Hợp Hoan Tông liền rẽ hướng trở về tông môn. Nhưng người còn lại trịnh trọng ôm quyền đưa tiễn rồi tiếp tục hành trình.

Trong suốt chuyến đi, Trác Phàm không hề nói cái gì, chỉ đơn giản chào hỏi vài câu. Mạc Thiên Sinh và Mạc Thế Khải cũng tương tự như thế mặc dù trong lòng còn rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.

Về đến nơi, Trương Hàn Thiết áy náy nhìn Mạc Thế Khải nói: “Mạc huynh, ta thành thực xin lỗi, chỉ vì Hoàng Dược Cốc ủy thác mà rất nhiều thành viên của tiêu đội phải bỏ mạng.”

Đúng thế, nếu không phải ông ta giới thiệu Thương Hội Thiên Sinh thì sự việc lần này đã chẳng liên quan tới Mạc Thế Khải và những người khác. Chính vì vậy mà nỗi bứt rứt càng làm cho Trương Hàn Thiết cảm thấy khói chịu trong lòng.

Mạc Thế Khải trầm mặc hồi lâu sau đó nhìn lên bầu trời thở dài: “Sống chết đều có số cả. Có lẽ ngay khi quyết định làm tiêu đầu, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý sẵn cả rồi. Việc ta có thể làm chính là chăm sóc thật tốt cho người thân của bọn họ mà thôi.”

Trương Hàn Thiết lần nữa trịnh trọng cúi đầu thật sâu: “Nhờ ngươi gửi lời hỏi thăm đến gia quyến của những tiêu đầu đã chết ở Nhung Quốc. Sau khi bàn giao với tông môn, ta sẽ tự mình đến để tạ tội.”

Mạc Thế Khải khẽ gật đầu. Ông biết cái cúi đầu kia là trọng lễ dành cho những người đã khuất nên không né tránh cũng không ngăn cản. Có lẽ những điều ấy sẽ khiến thâm tâm Trương Hàn Thiết nhẹ nhõm hơn đôi phần.

Tới đây, Trương Hàn Thiết quay sang nhìn Mạc Thiên Sinh nói: “Thiên Sinh, lệnh bài trước đó ta đưa cho con chính là chìa khóa gia nhập Hoàng Dược Cốc. Có được nó rồi còn sẽ có thể trực tiếp thông qua sơ tuyển và trực tiếp tới vòng tuyển chọn. Nhưng mà, có thành công hay không thì vẫn phải tùy thuộc ở con.”

Mạc Thiên Sinh nghe vậy liền cung kính hành lễ, cảm kích nói: “Đa tạ trương thúc thúc. Bất quá con còn có thắc mắc.”

“Hả?”

“Nếu như con gia nhập Hoàng Dược Cốc thì đại ca của con có thể đi cùng hay không?” Mạc Thiên Sinh hỏi.

Trương Hàn Thiết bất giác nhìn sang Trác Phàm đang đứng ở gần đó. Ông biết hắn đã khôi phục thương thế nhưng về kinh mạch tắt nghẽn không cách nào tu luyện vẫn là một vấn đề cực kỳ nan giải. Có thể chắc chắn rằng, cả đời này Trác Phàm cũng không thể tu luyện được nữa.

Tất nhiên, đó là dưới cái nhìn chủ quan của Trương Hàn Thiết mà thôi. Nếu như ông mà biết Trác Phàm đang đứng cách đó không xa mới thật sự là tuyệt thế thiên tài giết chết Nhân Sứ của Huyết Giáo thì gương mặt ấy sẽ đặc sắc tới chừng nào.

“Chuyện đó không phải là không được… Có điều…”

“Xin Trương Thúc chỉ cho.” Mạc Thiên Sinh lần nữa cầu khẩn.

Nghe vậy, Trương Hàn Thiết đành thở dài giải thích: “Muốn đem người tiến vào cũng được nhưng điều kiện tiên quyết là con phải nằm trong tam cường của nhóm thí sinh thi tuyển.”