Thanh Âm Thầm Mến

Chương 24



Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy mũi mình đau xót, rất muốn khóc.

Vài ngày trôi qua, đương nhiên cô thấy được thành ý của Thẩm Tứ, biết cậu chàng đang cố gắng bù đắp, cũng biết cậu đã nhận ra lỗi sai của mình.

Có mấy người không phạm sai lầm chứ?

Ngay cả một thiên tài như Thẩm Tứ, vẫn có thể phạm sai lầm.

Hốc mắt Diệp Thư Từ nóng lên: "Hôm đó Khương Hiểu có gọi cho tôi, sau khi tôi biết rõ mọi chuyện, thực sự không trách cậu."

Thẩm Tứ chân thành nói: "Là thái độ của tôi không tốt."

Việc một đứa con cưng của trời như cậu, cúi đầu nhận lỗi, Diệp Thư Từ không nghĩ đến, cô vốn cho rằng, cuốn sổ Vật lý và ly trà sữa hôm đó đã là nhượng bộ lớn nhất của cậu rồi.

Không nghĩ đến, cậu còn làm nhiều hơn thế.

"Món quà đó." Diệp Thư Từ do dự, hơi xấu hổ nói: "Cậu muốn không?"

Cổ họng Thẩm Tứ phát ra tiếng cười khẽ, thanh âm trầm bổng, đặc biệt mệt mỏi.

"Hỏi cậu có muốn quà không, cậu cười cái gì?" Diệp Thư Từ khó hiểu hỏi.

Thẩm Tứ khoanh tay, nhướng mày cười trêu chọc: "Đã nói không cần, còn hỏi làm gì?"

Diệp Thư Từ cau mày, thờ ơ nhún vai: "Món quà đó tôi đã chọn cẩn thận, nếu cậu không muốn, tôi cũng không biết cho ai, đáng tiếc thật."

Sự chân thành, giản dị ấy khiến cậu ngạc nhiên.

Đã bị cậu từ chối nhận quà, nói chuyện lạnh lùng, vẫn có thể không để bụng, Thẩm Tứ thực sự bội phục dũng khí của cô nàng.

"Bạn cùng bàn nhỏ." Cậu chàng cười nhạt, nụ cười mang theo chút cưng chiều: "Cậu dễ thương thật."

Ánh trăng trên trời, như con đom đóm chiếu vào đôi mắt cô nàng, Diệp Thư Từ xấu hổ gãi đầu.

Trước đây đã xem trên mạng, con trai có thể khen bạn xinh đẹp, có thể khen bạn tốt bụng hay dũng cảm, nhưng họ không thể khen bạn dễ thương.

Dễ thương có nghĩa là bạn không có ưu điểm nào khác, để lừa gạt bạn mới nói như vậy.

Diệp Thư Từ từng tin điều này.

Nhưng hiện tại thì không.

Cô tin Thẩm Tứ thật sự cảm thấy cô dễ thương, vì lúc này trong mắt thiếu niên như ẩn chứa sự sâu thẳm và xanh biếc của biển cả.

*

Sau khi bước vào tháng một, cách kỳ nghỉ đông ngày càng gần.

Phong tục truyền thống của trường THPT số 1 là cho học sinh cuối cấp học bù, nhưng hai năm gần đây Bộ giáo dục ngày càng nghiêm, yêu cầu phải tận hưởng kỳ nghỉ đông như những học sinh khác.



Kỳ thi cuối kỳ cũng đến, chớp mắt một học kỳ đã trôi qua như vậy.

Có lẽ do duyên phận, Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ thi cùng tòa, còn Khương Hiểu và Chu Tử Kỳ thì cùng phòng.

Tổng cộng ba ngày thi, hai ngày đầu Diệp Thư Từ không gặp được Thẩm Tứ, không khỏi có chút thất vọng.

Cô lại tự an ủi mình, có gì to tát đâu?

Cô đã nhận được đủ nhiều rồi, chỉ ngồi cùng bàn nửa năm đã vượt quá mong muốn của cô rồi, cô không nên tham lam, nhưng lại không nhịn được muốn nhiều hơn.

Điều mà Diệp Thư Từ không nghĩ đến, là Thẩm Tứ lại nổi tiếng như vậy.

Chỉ trong hai ngày thi, đã có mấy nữ sinh lạ hỏi cô về Thẩm Tứ.

"Cậu là bạn cùng bàn của Thẩm Tứ đúng không?"

Cô gật đầu.

"Tôi muốn hỏi cậu, Thẩm Tứ có sở thích nào không? Ví dụ như có thích Rubik, ca hát hay trò chơi gì không?"

Diệp Thư Từ không muốn thảo luận quá nhiều về vấn đề cá nhân của Thẩm Tứ với người khác, nhưng nữ sinh kia vẫn hỏi: "Đúng rồi, tôi nghe nói Thẩm Tứ thích cô gái nào trong lớp của cậu phải không?",

Phản ứng đầu tiên của cô, cô gái đó là Lâm Úy.

Lòng Diệp Thư Từ nặng nề, vẻ mặt bình tĩnh, vờ như không rõ lắm: "Chưa từng nghe nói cậu ấy có người mình thích."

"Hình như là vậy đó, trước đây tôi đã từng thấy hai người họ đi cùng nhau, chỉ là cô gái đó trang điểm rất xinh đẹp, tên là Lâm..."

Diệp Thư Từ đau đầu kinh khủng, như một sợi chỉ mỏng đang nhẹ nhàng kéo, từng chút cắt vào trái tim, cũng lười nói nữa, dứt khoác tìm cơ hội lảng đi, không nghĩ đến khi cô đang lấy nước, vô tình làm bỏng tay mình.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, Diệp Thư Từ thu dọn đồ đạc, đi xuống cầu thang quen thuộc, ánh mắt thấy được bóng người quen thuộc đang đứng.

Diệp Thư Từ dừng lại.

Một cô gái đang cầm lá thư tỏ tình với Thẩm Tứ.

Cô gái có vẻ ngoài mềm mại dễ thương, không quá cao, khiến người ta muốn bảo vệ, đội mũ len có chóp bông màu trắng, đôi mắt ngấn nước, rất ngây thơ, là kiểu mà các chàng trai rất thích.

Hai tay Diệp Thư Từ không khỏi vặn vào nhau, tim đập loạn xạ, nỗi chua xót lại tràn lan tận đáy lòng.

Phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nghe, cô biết trường hợp này mình nên rời đi, nhưng dường như đôi chân nặng trĩu, làm sao cũng không thể di chuyển.

Giọng Thẩm Tứ vẫn bình tĩnh như cũ: "Hiện tại tôi không muốn yêu đương."

Nữ sinh biết thức thời thì lúc này nên rời đi.

Nhưng cô gái này vô cùng đáng yêu lại tràn đầy năng lượng, bị Thẩm Tứ từ chối cũng không hề chán nản, vẫn nở nụ cười ngọt ngào, vươn tay: "Tiền bối, em xếp hàng được không?"

Thẩm Tứ cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, cự tuyệt nói: "Xin lỗi."

Cậu biết mình không cần phải nói chuyện với nữ sinh đó nữa, nếu không chỉ khiến đối phương cảm thấy cậu đang cho cô ta hi vọng.

Thẩm Tứ dời tầm mắt, thấy bóng người quen thuộc, đột nhiên nở nụ cười, vẫy tay với cô: "Diệp Thư Từ."

So với lúc nãy, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.

Thiếu niên ấm áp như thế, cũng khiến sự bối rối của Diệp Thư Từ khi bị bắt gặp tiêu tan, cô gái dễ thương nhìn Thẩm Tứ, rồi nhìn Diệp Thư Từ, vẻ mặt thay đổi rõ rệt, ghen ghét gần như toát ra từ trong ánh mắt, chạy xuống lầu.

Khóe môi Diệp Thư Từ không nhịn được nhếch lên một chút.

Thẩm Tứ đi về phía cô: "Khương Hiểu nhờ tôi gọi cậu một tiếng, lát nữa ăn lẩu cùng nhau nhé?"

Diệp Thư Từ nghiêng đầu mỉm cười: "Mọi người đều đến sao?"

- Cậu sẽ đến chứ?

Mong ước hèn mọn như thế, cô chỉ muốn gặp cậu nhiều hơn.

Thẩm Tứ gật đầu: "Chỉ có chúng ta, không có người khác."

Diệp Thư Từ cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong: "Ok, mà sách vở của tôi hơi nhiều, về nhà cất rồi đi."

Lúc này, Chu Tử Kỳ cũng đi tới: "Anh Tứ, cậu cũng đi à?"

"Ừ."



"Khương Hiểu nói tôi đến rủ Diệp Thư Từ cũng ăn lẩu."

Tâm trạng Diệp Thư Từ rất tốt. "Đi chứ."

"Diệp Thư Từ, tay cậu sao vậy?"

Tay cô vô thức cuộn tròn lại, đã hơn hai tiếng, lúc đó cô không thấy đau, nhưng bây giờ lại nóng rát, cũng may vết bỏng không lớn cũng không nghiêm trọng, nhưng ngón giữa đã sưng lên.

"Vừa nãy lấy nước, bất cẩn bị bỏng."

Ánh mắt Diệp Thư Từ vô thức nhìn Thẩm Tứ, đôi mắt thiếu niên rũ xuống, cau mày, nhìn tay cô, môi mỏng mím chặt, không nói gì.

"Sau này cậu phải chú ý một chút." Chu Tử Kỳ phàn nàn: "Tôi nói chứ, trường chúng ta quá cũ rồi, cái máy lọc nước cũng không có, ngày nào cũng lấy nước nóng, không bị phỏng cũng lạ."

Diệp Thư Từ tự trách mình vì đã bất cẩn.

Nhưng không biết từ khi nào Trần Thanh Nhuận đã cầm theo chiếc túi đến trước mặt cô: "Diệp Thư Từ, tôi muốn nói vài lời, cậu có tiện không?"

Diệp Thư Từ hơi khó hiểu, Trần Thanh Nhuận không chào Thẩm Tứ với Chu Tử Kỳ, như thể hai người họ đã tàng hình, rõ ràng là bạn cùng lớp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Hai người tìm một nơi yên tĩnh.

Trần Thanh Nhuận muốn gặp cô để tỏ tình.

"Diệp Thư Từ, cậu rất tốt bụng, cũng rất dễ thương, từ nhỏ tôi đã có ấn tượng sâu sắc với cậu, vẫn luôn nhớ đến cậu." Đôi mắt Trần Thanh Nhuận hơi rũ xuống, chiếc kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng: "Thời gian học cùng lớp với cậu, tôi càng thích cậu hơn, không biết cậu có thể cho tôi cơ hội để đối xử tốt với cậu không."

Cô cũng thích một người, nên ít nhiều gì cũng nhìn ra tâm tư của Trần Thanh Nhuận.

Nhưng ở thời điểm này, cô chỉ muốn học tập thật tốt, cũng muốn phân rõ giới hạn với thiếu niên, không để cậu ta hiểu lầm.

Cô cắn môi dưới: "Xin lỗi, tôi không muốn yêu đương."

Có lẽ không nghĩ cô lại từ chối nhanh đến vậy.

"Cậu không muốn ở bên tôi đúng không?" Ánh mắt Trần Thanh Nhuânh hơi cố chấp, giọng nói cũng càng trầm hơn: "Nếu như đối phương là Thẩm Tứ thì sao? Cậu vẫn trả lời như vậy sao?"

Làm sao cậu ta có thể nhìn ra tâm tư của mình? Rõ ràng thế sao?

Diệp Thư Từ đột nhiên ngẩng đầu lên, cau mày, phản ứng đầu tiên là điên cuồng phủ nhận: "Tôi không thích ai cả, cậu không cần nói vậy."

Cô luôn là kẻ hèn nhát trong tình yêu.

Nhưng lại khao khát tình yêu đến với cô.

*

Diệp Thư Từ đặt cặp sách xuống, bắt xe đến quán lẩu, ba người kia đã đến rồi, thậm chí thức ăn cũng đã dọn ra, nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút, không ít người trong quán đang nói chuyện rôm rả.

Chu Tử Kỳ đang nói chuyện với Khương Hiểu: "Hiểu Hiểu, Lâm Úy cũng muốn đến, nhưng tôi nghĩ cậu không thích cậu ta, vì vậy tôi không đồng ý, thế nào, tôi rất nghe lời đúng không?"

Khương Hiểu sờ đầu Chu Tử Kỳ như nữ hoàng: "Chó Husky nhà mình ngoan nhất."

Đây là biệt danh thứ một trăm linh một Khương Hiểu đặt cho Chu Tử Kỳ.

Mặc dù vẻ mặt rất ấm ức, nhưng cũng vui vẻ chấp nhận.

Chu Tử Kỳ nhìn Thẩm Tứ: "Anh Tứ, Lâm Úy có ý với cậu đúng không?"

Khương Hiểu hừ lạnh một tiếng: "Không cần nói cũng biết."

Con gái hiểu nhau nhất, đặc biệt là sở thích, Diệp Thư Từ mím môi, không nói gì.

Thẩm Tứ bỏ thức ăn vào nồi, giọng nói bình thản như nước: "Chắc không đâu, mẹ cậu ấy với mẹ tôi là bạn học cũ."

"Chu Tử Kỳ." Giọng Khương Hiểu vẫn lớn như thế, khó hiểu nói: "Sao cậu chỉ gọi một phần tôm vậy?"

Chu Tử Kỳ gãi gãi đầu: "Tôi vừa gọi set lẩu bốn người ăn, tôi thấy thức ăn còn khá nhiều, chắc chúng ta cũng đủ ăn."

Khương Hiểu bĩu môi: "Tiểu Từ của chúng ta thích ăn tôm."

Lúc này Thẩm Tứ mới bình tĩnh bưng đĩa tôm lên, dùng thìa múc toàn bộ tôm bỏ vào nồi.

Mùi lẩu xộc vào mũi, mọi người nói chuyện vui vẻ, nhưng Chu Tử Kỳ lại hỏi "Diệp Thư Từ, vừa rồi Trần Thanh Nhuận gọi cậu có việc gì vậy?"



Tim Diệp Thư Từ nhảy lên, cô vô thức nhìn Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ đang cúi đầu ăn rau chân vịt, vẻ mặt không để ý. Hình như cậu không thích nước chấm lắm, chấm không đến một phần ba nước chấm trong đĩa.

Diệp Thư Từ vẫn nhớ rõ ngày đầu ở lớp luyện thi, có tin đồn Thẩm Tứ và Lâm Úy ở riêng với nhau, cô đã thử mọi cách, nhưng vẫn do dự.

Dù cho Thẩm Tứ luôn ở trong vòng xoáy của những lời đàm tiếu, nhưng cô vẫn lo lắng Thẩm Tứ sẽ để ý đến nữ sinh khác.

Nhưng khi những lời đàm tiếu ấy đến cô, Thẩm Tứ lại không có chút hứng thú, cô tự giễu cười.

Con người chỉ có thể ngước nhìn ánh trăng, được ánh trăng soi sáng nhưng lại không thể trở thành ánh trăng đó.

Ánh trăng mãi mãi là ánh trăng cao vời vợi, tượng trưng cho sự chia ly và hội ngộ của nhân gian.

Diệp Thư Từ muốn bảo vệ Trần Thanh Nhuận, nên đã tìm lý do để từ chối.

Trên đường Thẩm Tứ đi vệ sinh, người phục vụ bưng ra một đĩa tôm.

"Chúng ta không gọi đĩa thứ hai mà?"

"Tôi gọi đấy." Thẩm Tứ hơi cúi người, dùng giấy ăn lau tay, nhàn nhạt trả lời: "Chẳng phải bạn cùng bàn thích ăn sao?"

Thật ra mọi người đã ăn không ít, gần như đã no.

Thẩm Tứ thả đĩa tôm vào nồi lẩu, không đến hai phút đã chín, cậu chàng dùng muôi giúp Diệp Thư Từ vớt một ít, nhẹ nhàng đặt vào chiếc đĩa nhỏ đưa đến trước mặt cô.

Khương Hiểu chống cằm trêu chọc: "Sao cậu đối xử tốt với Tiểu Từ của chúng tôi vậy?"

Khóe môi cậu chàng lộ ra nụ cười nhạt, môi mỏng khẽ mở, nói ra hai chữ: "Bí mật."

Cả Chu Tử Kỳ và Khương Hiểu đều bật cười, Diệp Thư Từ cũng cười.

Không biết bao lần vì cậu mà chua xót, khổ sở, nhưng giây phút được cậu đối xử khác với bình thường, tất thảy đều tan thành mây khói.

Cô ghét bản thân mình không có tiền đồ, nhưng cô không có tiền đồ như thế đấy.

Dù cho Thẩm Tứ đối xử tốt với cô, đều không liên quan gì đến tình yêu. Chỉ vì, ngày sinh nhật hôm đó, cậu nợ cô.

Cô hiểu, cô hiểu hết chứ.

Thẩm Tứ không có chút tâm tư nam nữ nào với cô.

Nếu không, tại sao lại không quan tâm đến việc Trần Thanh Nhuận tìm cô nói chuyện riêng?

Ghen ghét, đố kị mới là gốc rễ của tình yêu.

Diệp Thư Từ nghĩ như vậy, nhưng khi cô về nhà, thấy một tuýp thuốc mỡ trong túi của mình.