Thang Máy Kinh Hoàng [Sê-Ri Nguy Hiểm Rình Rập]

Chương 10



[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]

THANG MÁY KINH HOÀNG (phần cuối)

Tác giả: Trang Tiểu Bạch

Dịch: Khắp xó xỉnhh

- --------

Lần này, tôi và Tân Du chia thành hai đường.

Cô ấy đến đồn cảnh sát để báo án, trong khi đó thì tôi sẽ lên tầng mười nghĩ cách cứu người và giữ Lý Dịch Trạch lại.

Trước khi Tân Du đưa cảnh sát đến, không thể để anh ta kích hoạt sự cố và kết thúc chu trình nữa.

“Vậy một mình anh nhớ chú ý an toàn.”

“Yên tâm.”

Tân Du bước ra khỏi cửa.

Một mình tôi lên tầng 10 bằng chiếc thang máy bình thường.

Bước chân chậm lại, đến gần số 1003.

Ghé tai sát tới.

Không có tiếng động gì.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, thình thịch thình thịch, rất rõ ràng.

Tôi hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay nắm cửa.

Vốn nghĩ chỉ là thử vận may.

Không ngờ, chỉ hơi dùng sức một tí, cánh cửa đã thực sự mở ra.

Cửa không khóa?

Động tác tôi chậm lại, không dám phát ra tiếng động.

Cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong dọc theo khe cửa.

Đồ đạc trong phòng không khác những gì đã thấy trong chu kỳ trước.

Gọn gàng, nhưng rèm cửa kéo kín vào ban ngày khiến mọi thứ trở nên mù mịt.

Người phụ nữ đang nằm trên ghế sô pha, dù già hơn nhiều so với bức ảnh trong điện thoại nhưng vẫn có thể nhận ra cô là vợ của Lý Dịch Trạch.

Lý Dịch Trạch không có trong phòng khách.

Tôi bước tới, dùng ngón tay dò thử nhân trung của chị.

May mắn thay, vẫn còn thở.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Căn phòng bên phải phòng khách là phòng bếp, có tiếng bước chân trong đó. Lý Dịch Trạch chắc là ở đó.

Nhặt cây chổi trong góc tường, mò mẫm dọc theo chân tường.

Âm thanh trong bếp dần trở nên rõ ràng hơn.

Tim tôi cũng đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cuối cùng cũng thấy rõ anh ta đang làm gì.

Anh ta đang bịt kín ống xả, ngay cả khe cửa cũng không bỏ qua.

Tiếng băng dính “rẹt, rẹt” vang lên chói tai.

Khi đã dùng hết cuộn băng keo, anh ta mới dừng lại, vặn chốt van ga.

“Xùy” một tiếng.

Động tác anh ta thuần thục, nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng gì, anh ta đã làm xong mọi việc, xoay người bước ra ngoài.

Mà lúc tôi kịp tỉnh táo trở lại.

Anh ta đứng cách đó không xa, mặt không cảm xúc, nhìn thẳng vào tôi.

Rồi nhìn xung quanh một chút.

Anh ta cầm lấy con dao làm bếp trên thớt.

Tôi ngu người, lùi về sau một bước theo bản năng.

Đó là dao làm bếp, thứ đồ chơi này khác với nắm đấm, nếu đâm trúng vài nhát, e rằng sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

Đến lúc đó nếu như chu kỳ bị phá vỡ, tôi sẽ ra đi mãi mãi.

Nhưng cũng không thể để cho anh ta đi như vậy.

Nếu không, chu kỳ tiếp theo cũng sẽ lại như vậy, và chúng tôi sẽ không bao giờ trở về được.

Dứt khoát cắn răng lên tiếng: “Lý Dịch Trạch, việc anh đang làm là vô ích thôi.”

Tôi cầm chổi bằng cả hai tay, chặn trước người đề phòng anh ta đột ngột dùng dao, rồi tiếp tục, “Lần nào cũng vậy, cho dù kế hoạch của anh có thành công, thì rồi cũng sẽ biến mất theo chu kỳ mà thôi.”

Môi anh ta mấp máy, rốt cuộc cũng mở miệng.

“Tôi biết.”

“Vậy mà anh còn…”

Tôi muốn nói lẽ ra anh ta nên từ bỏ, nhưng lại bị cắt ngang.

“Chỉ cần tôi không ngừng lặp lại, không ngừng lặp lại, rồi sẽ có một lần thành công.”

Anh ta bình tĩnh nói.

Nhưng tôi biết rõ, đằng sau câu nói này là vô số chu kỳ đã qua, bước qua kẽ hở của thời gian, giết vợ rồi nhiều lần tự tử, mới có thể dễ dàng hạ gục một con người.

Nhưng sự kiên định trong đôi mắt ấy khiến tôi cứng họng trong chốc lát.

“Nhưng anh không nên giết người.”

Anh ta không trả lời, khôi phục lại vẻ mặt không vui cũng không buồn.

“Tránh ra.”

Tôi bất động.

“Lý Dịch Trạch, người mà anh thực sự hận không phải là vợ anh hay người quản lý, đúng không?”

Anh ta không lên tiếng.

Nhưng tay phải cầm con dao làm bếp đang siết chặt.

"Trong lòng anh biết rất rõ, Tiểu Đông xảy ra chuyện là do anh. Anh đã hại chết con mình, nhưng lại vẫn tiếp tục làm việc và sống bằng tiền của người quản lý. Để bao biện cho bản thân, anh đổ hết lỗi cho người khác, đổ lỗi cho vợ anh. Trách vợ anh ép anh phải thỏa hiệp, trách quản lý là kẻ gian thương, nhưng tất cả đều là lỗi của anh. “

Tôi cũng đang đánh cược, đánh cược vào nút thắt trong lòng anh ta hơn mười năm qua.

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, những gờ trên cây chổi đâm vào ngón tay, ngứa ngáy.

Lo lắng nhìn chằm chằm vào anh ta cho đến giây tiếp theo.

Anh ta giơ dao lên lao vào tôi, chém vào khung cửa rồi hét lên: "Im đi!"

"Đó là tai nạn! Tất cả là do cô ấy không trông con cẩn thận nên Tiểu Đông mới ngã xuống!"

Anh ta mù quáng, quên mất kế hoạch ban đầu.

Tôi né tránh một cách khó khăn, tiếp tục kích thích anh ta, “Trong lòng anh biết rõ suy cho cùng là nên trách ai.”

Dưới sự truy đuổi của anh ta, tôi nhảy qua bàn trà, mở cửa phòng ngủ, trốn sau cánh cửa.

“Tiền anh cầm, công việc anh làm. Anh đã ăn bánh bao hấp huyết chính con trai mình, còn giả vờ như bị ép buộc. Vợ anh gả cho anh, thật là mất tám đời!”

"Im mồm! Không phải tôi! Không phải tôi!”

Căn nhà cách âm không tệ, nhưng tiếng hét của anh ta vẫn vọng vào qua những kẽ hở trên cửa.

Anh ta đập cửa bình bịch vang dội, nhưng không thể làm gì được.

Tôi giữ chặt cửa, khóa trái từ bên trong.

Dưới sự kích thích có chủ ý, anh ta bị mất kiểm soát cảm xúc, chắc chắn sẽ không đi thang máy kích hoạt chu kỳ.

Cánh cửa gỗ dày và nặng, cho dù dùng dao làm bếp chém xuống, cũng phải chém tới khi thiên hoang địa lão.

Đợi đến lúc đó thì cảnh sát đã kéo tới rồi.

Tôi thở ra một hơi dài, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Ngồi sụp xuống đất dọc theo bức tường, cảm thấy sau lưng ẩm ướt rất nhiều, nhớp nháp rất khó chịu.

Nhưng tiếng đập cửa đột nhiên dừng lại.

Giật mình, tôi đứng bật dậy khỏi mặt đất.

Anh ta sẽ không vào thang máy đấy chứ, vậy coi như lại thất bại trong gang tấc, cũng không biết Tân Du đã đến đâu rồi, liệu cô ấy có thể kịp thời chạy đến hay không.

Âm thanh ngoài cửa nhỏ đến mức không thể phân biệt được.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Tôi không thể làm gì, lại không dám mở cửa, vô cùng dày vò.

Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng va chạm giòn giã.

Rất quen thuộc.

Đó là... chìa khóa!

Anh ta đi tìm chìa khóa!

Ổ khóa chuyển động, lách cách một tiếng, sau đó cảm thấy một lực rất lớn từ bên ngoài đẩy vào.

Tôi đè mạnh vào cửa, lòng lạnh ngắt.

Sớm biết thế này tôi đã không nói nhiều lời quá phận như vậy, xem ra một đời thanh danh Trang Khâm tôi đây, thật sự phải giao phó ở nơi này.

Thà bị chém cho chết thật.

Nếu như bị chém cho sống dở chết dở, biến dạng dung nhan, vậy thì đời này của tôi coi như xong.

Tôi vẫn chưa tìm được bạn gái.

Dù sao cũng là một lần chết, bố đây không thể uất ức như vậy!

Nghĩ vậy, tôi dùng chân móc cái thùng rác trên đất lại gần.

Lui về phía sau đồng thời thu chân lại.

Tất nhiên, người bên ngoài không nghĩ tới tôi sẽ đột ngột tránh đi, ngay khi cánh cửa mở ra, liền bị mất thăng bằng mà lao vào.

Tôi vớ lấy thùng rác chụp lên đầu anh ta.

Động tác trơn tru, làm liền một mạch.

Sau đó nhanh chóng rút lui, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong thùng rác: “AAaaaa!!!”

Chờ đã, sao có chút quen tai?

Người nọ bỏ thùng rác xuống.

Bất ngờ lại là Tân Du – đầu đầy giấy vệ sinh.

“Trang Khâm, cái quằn què gì vậy!”

Tôi sững sờ trợn tròn mắt.

Tại sao lại là Tân Du, không phải người đập cửa là Lý Dịch Trạch sao?

Sau mới biết.

Hóa ra thời điểm Lý Dịch Trạch đang cầm dao đuổi giết tôi, Tân Du đã đến gặp cảnh sát.

Ban đầu khi Tân Du báo án thì không ai tin, mấy cảnh sát trong ca trực cho rằng vụ giết người trong mật thất và tinh thần bất thường là trò đùa của Tân Du nên họ cũng lười để ý.

Cũng may, chính người cảnh sát trẻ từng gặp, sau khi do dự vài giây thì dùng bản thân đảm bảo, yêu cầu điều động cảnh sát.

Đợi đến 1003, lần theo khe cửa không đóng chặt, nghe thấy động tĩnh bên trong, lúc đó mới biết Tân Du không nói dối.

Nhưng lúc đó, lo lắng con dao làm bếp trên tay Lý Dịch Trạch.

Để tránh làm bị thương người khác, lựa lúc khi anh ta đang lục lọi chìa khóa thì mới lặng lẽ lẻn vào, thừa dịp anh ta chưa kịp chuẩn bị, thì từ phía sau khống chế được phạm nhân.

Vì khí gas bị rò rỉ, một số cảnh sát phải ưu tiên mở cửa sổ để loại trừ nguy hiểm tiềm ẩn.

Đồng thời còn phải khống chế phạm nhân và chuyển nạn nhân đang nằm hôn mê trên sofa đi.

Do đó, nhiệm vụ mở cửa cho tôi thuộc về Tân Du.

Cô không nghĩ nhiều, đúng lúc lấy được chìa khóa thì đi tới mở cửa.

Thấy tôi không ra, vừa định lên tiếng nhắc nhở thì bị một chiếc thùng rác “đánh lén”.

Trước mắt, cô ấy đang gục mặt xuống rũ hết rác ra khỏi cơ thể, động tác rất kinh tởm và tuyệt vọng.

Tôi khô khan trấn an, “Cũng may không phải ở nhà vệ sinh, những thứ này chắc chỉ là giấy lau mũi thôi.”

“Anh, im, miệng, cho, tôi!”

“Được rồi.”

Cảnh sát tăng viện, bảo vệ hiện trường.

Ban quản lí cũng tới, chuyên viên bảo trì sửa chữa thang máy cũng tới, nhân tiện thuyết phục người xem rời đi, tránh cho lan truyền tin đồn thất thiệt.

Kết quả kiểm tra rất nhanh được công bố.

Thiết bị thang máy ở tầng 20 đã bị sửa đổi.

Kết quả là khi thang máy đi qua tầng đó sẽ phá hủy kết cấu dẫn tới bị treo lơ lửng, trực tiếp rơi xuống.

Vị chuyên viên bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, trực tiếp khen Tân Du có linh cảm bén nhạy.

Thang máy bị tạm ngừng ngay tại chỗ, việc bảo trì bắt đầu.

Nạn nhân hôn mê cũng đã tỉnh lại.

Do được cứu viện kịp thời nên không có vấn đề gì nghiêm trọng nhưng sau khi biết tin chồng ra tay sát hại mình, chị vẫn suy sụp tinh thần.

Kêu khóc đòi ly dị.

Còn Lý Dịch Trạch đeo còng tay, nhìn xuống đất, mặc cho vợ nhục mạ công kích, không có phản ứng gì.

Giết người không thành công có thể phải ngồi tù.

Nhìn anh ta từ xa, tôi không thể nói rõ cảm xúc trong lòng lúc này là gì.

Thông cảm, nhưng không đồng cảm.

Một tiếng "Cảm ơn" vang lên bên tai tôi.

Giọng nói non nớt.

Tôi nhìn lên, nhưng không thấy ai nói chuyện.

Tân Du khó hiểu hỏi tôi: “Sao vậy?”

Tôi hỏi: “Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng cảm ơn không?”

Cô ấy lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt, “Không, anh nghe thấy hả?”

Quỷ thần xui khiến, tôi lại đưa mắt vào trong nhà.

Thấy túi ni lông đen trên bàn trà bị mở ra, không biết là ai lấy con gấu bông màu xám ra, hướng ra cửa.

Tôi nuốt xuống những gì định nói, xoa đầu Tân Du rồi nói: “Không có gì đâu.”

Người cảnh sát trẻ đến, cảm ơn hai chúng tôi.

Sau đó, công an xử lý vụ việc theo thủ tục bình thường.

Dọn dẹp hiện trường, giải tán quần chúng, nghi phạm và người trong cuộc được đưa về đồn cảnh sát, nhân viên ghi lại lời khai của họ.

Tôi cùng Tân Du thống nhất giải thích.

Nói là vì đi nhầm tầng, thấy vợ chồng cãi vã cầm dao, nên lúc này liền đến đồn cảnh sát báo án.

Vụ việc kinh động cảnh sát, thu hút nhiều người vây xem.

Sau khi biết thang máy tiềm ẩn nguy cơ lớn như vậy, một nhóm chủ hộ đã cùng nhau yêu cầu tố cáo công ty lắp đặt thang máy.

Suýt chút nữa gây nguy hiểm cho mình, trong lúc nhất thời cả nhóm nổi giận, tỏ thái độ cứng rắn.

Những ngày sau đó cuộc sống của người quản lý kia cũng không phải là dễ dàng.

Ghi chép xong xuôi, tôi cùng Tân Du bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Nhìn vào đồng hồ mới là 4:30.

Nhưng tôi lại cảm thấy như cách một đời.

Không khỏi cảm khái, “Một tiếng này trôi qua thật lâu.”

Tân Du nghiêng đầu nhìn tôi bật cười nói, “Được rồi, đi thôi.”

Sau đó đi thẳng đến cổng tiểu khu.

Tôi chạy theo hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Đi mua nước tương cho mẹ anh, anh hứa nhiều lần thế, chắc không quên đấy chứ.”

Tôi chết lặng.

Haizz, lần này quên thật.