Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 307: Không gian sau khi thăng cấp cơ hội làm ăn (vé tháng tăng thêm)



Sau khi biết được thân phận của Phượng Tân, chưởng quỹ của Phượng Minh Trang không ngừng dùng tay lau mồ hôi.

Trong lòng hắn kêu khổ thấu trời, đúng là bị gà mổ trúng mắt, Phượng gia chủ đích thân tới nhưng hắn lại không nhận ra, nhìn thái độ của gia chủ, quan hệ với hai vị kia của Lam phủ chắc chắn là không bình thường.

“Sau này nếu hai vị tiểu thư của Lam phủ đến thì Phượng Minh Trang thì cũng giống như ta đích thân tới. Những khúc vải vân cẩm Bắc Thanh này đều đưa đến Lam phủ đi, xem như là quà tạ tội của ta với Lam đại tiểu thư.”Lời nói của Phượng Tân khiến cho Lam Thải Nhi nhất thời vui đến cười híp mắt.

“Không cần không cần, nhiều vải như vậy, một mình ta sao có thể mặc hết. Ta qua đó chọn vài khúc là được, Lăng Nguyệt, muội nói chuyện với Phượng vương đi nhé. Đao Nô, ngươi cùng bổn tiểu thư đi chọn vải.” Lam Thải Nhi nói xong liền kéo Đao Nô với vẻ mặt không tình nguyện kia đi chọn vải, để Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân đứng đó.

Hai người đi ra sân sau của Phượng Minh Trang, ánh nắng ấm áp còn vương chút hơi lạnh của đầu xuân, mấy cây hoa đào trong sân cũng đúng lúc nở rộ.

Từng trận gió thổi qua, cánh hoa anh đào đua nhau rớt xuống, đúng lúc có một cánh hoa rơi trên tóc của Diệp Lăng Nguyệt, Phượng Tân giơ tay lên giúp nàng lấy xuống.

Hai người đứng rất gần, gần đến nỗi Diệp Lăng Nguyệt chỉ cần ngẩng đầu lên một cái là có thể nhìn thấy vầng trán của Phượng Tân.

Nhiều cánh hoa rớt xuống làm hoa mắt của con người, khuôn mặt đẹp của Phượng Tân giống như lấn áp cả màu sắc của những cánh hoa đang rớt xuống.

“Chuyện mới vừa rồi, đa tạ ngươi.” Nhịp tim của Diệp Lăng Nguyệt có chút khác thường, vì để che giấu, nàng lui lại vài bước, kéo dài khoảng cách với Phượng Tân.

Hành động của nàng khiến đáy mắt của Phượng Tân xuất hiện một tầng sương khí.

“Là do ta nhiều chuyện xen vào thôi, nếu ta không ra tay, tự nàng cũng sẽ ra tay thôi đúng không?” Phượng Tân nhìn Diệp Lăng Nguyệt.

“Sao ngươi biết?” Diệp Lăng Nguyệt mới đầu có hơi sững sờ, nhưng sau đó lại lập tức nở nụ cười với Phượng Tân.

Phượng Tân thật là hiểu nàng.

Dù là lúc nào, nàng cũng không phải là loại người chỉ ngồi yên chịu đòn mà không đánh trả.

Trong ống tay áo của nàng có một loại độc phấn, nếu như vừa rồi Phượng Tân xuất hiện trễ thêm một bước, thì bây giờ loại độc khiến cho người ta toàn thân ngứa ngáy giống như bị kiến cắn này có lẽ đã được rắc lên những khúc vải ban nãy rồi.

Thực lực của nàng hôm nay tuy rằng còn chưa phải là đối thủ của Hồng Minh Nguyệt nhưng bàn về thủ đoạn, mười Hồng Minh Nguyệt cũng không phải là đối thủ của một Diệp Lăng Nguyệt.

Chủ đề của hai người lúc này bởi vì nụ cười kia mà trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Lăng Nguyệt nhân cơ hội này mới hỏi Phượng Tân về chuyện của Phượng Minh Trang. Lúc này mới biết được Phượng Minh Trang cũng là một trong những sản nghiệp của Phượng phủ. Ngay cả những khúc vải vân cẩm Bắc Thanh này cũng là do Phượng Tân vừa mới sai người đưa tới từ Bắc Thanh.

Phượng phủ quả nhiên là một đại gia nghiệp, khó trách Hạ Đế lại coi trọng Phượng Tân như vậy, Ngoài nguyên nhân do Bắc Thanh Đế ra thì vẫn còn một nguyên nhân khác đó là bởi vì sản nghiệp dưới quyền của Phượng phủ hầu như đều có liên quan đến các việc buôn bán ở Đại Hạ.

“Đúng rồi, ta có một chuyện không hiểu lắm, tại sao vân cẩm Bắc Thanh được bán ở trong Phượng Minh Trang so với vân cẩm mà trước đó ngươi tặng ta, màu sắc lại kém nhau nhiều như thế.” Diệp Lăng Nguyệt hỏi.

Việc này, lúc nãy Diệp Lăng Nguyệt vừa nhìn thấy vân cẩm trong Phượng Minh Trang thì đã phát hiện ra.

Phượng Tân cũng không ngờ Diệp Lăng Nguyệt lại có thể nhìn ra sự khác biệt của vân cẩm.

Thấy xung quanh không có người nên Phượng Tân cũng thẳng thắn trả lời.

Vân cẩm Bắc Thanh vốn dĩ trân quý là bởi vì nguyên liệu vân sợi để dùng để sản xuất rất khó có được, nó là một loại kén do Ngũ phẩm linh thú Vân Tằm phun tơ tạo thành.

Nuôi trồng Vân Tằm rất khó, một con Vân Tằm năm năm mới đẻ kén một lần, một năm phun tơ hai lần, lượng tơ này chỉ đủ để tạo thành một chiếc khăn tay vân cẩm nhỏ.

“Lô hàng vân cẩm này là hàng thứ phẩm, vừa đúng lúc Phượng Minh Trang thiếu một lô hàng nên ta đã sai người vận chuyển lô hàng vân cẩm này tới.” Phượng Tân cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Vân cẩm của Bắc Thanh tốt hay xấu chỉ có sư phụ lão luyện có kinh nghiệm mới có thể nhận ra, vậy mà Diệp Lăng Nguyệt chỉ mới nhìn thấy một lần, tại sao có thể liếc mắt đã nhìn ra vân cẩm là tốt hay xấu.

“Được a, Phượng Tân, ngươi thật đúng là một gian thương, xém chút thì ta và tỷ tỷ đều bị ngươi lừa rồi. Khó trách người ta thường nói không có người thương nhân nào là không xảo trá, ngươi cũng không ngoại lệ.” Nghĩ tới việc những khúc vải vân cẩm của Bắc Thanh lúc nãy mà nàng và Hồng Minh Nguyệt tranh đến chết đi sống lại chỉ là hàng thứ phẩm, Diệp Lăng Nguyệt liền trừng mắt oán trách nhìn Phượng Tân.

Nhìn hắn có một làn da cũng thật đẹp nhưng xém chút nữa là bị hắn lừa rồi.

Phượng Tân sờ mũi một cái, khuôn mặt tuấn tú có vẻ chột dạ.

“Việc này nàng đừng nói với Lam tiểu thư, mặc dù là hàng thứ phẩm nhưng khi may thành y phục chắc chắc không thua bất kỳ loại gấm vóc nào.”

Chỉ là hàng thứ phẩm cũng có thể khiến cho quý nữ và các thành viên hoàng thất ở Hạ Đô tranh nhau mua, nếu là vân cẩm chân chính của Bắc Thanh, thật không biết sẽ còn ra giá cao như thế nào.

“Phượng Tân, ngươi mới vừa nói Vân Tằm rất khó nuôi trồng, ta vừa hay quen biết một vị sư phụ nuôi tằm rất lợi hại, trong tay ngươi bây giờ có mầm trùng của Vân Tằm hay không?” Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe Phượng Tân nói xong, trong lòng liền có chút rung động.

Hồng Mông Thiên bây giờ đã đột phá thêm ba cấp, diện tích đã lớn hơn mấy lần so với trước đây, ngoài việc trồng thảo dược ra thì còn có thể còn có thể gia tăng tỉ lệ sống của các loại linh thú.

Vân Tằm ở bên ngoài rất khó nuôi nhưng nếu như được nuôi ở trong Hồng Mông Thiên, nhất định có thể sinh trưởng rất tốt.

“Việc này cũng dễ thôi, ở chỗ của chưởng quỹ Phượng Minh Trang có một chút mầm trùng Vân Tằm, Lăng Nguyệt, nếu như vị bạn hữu kia của nàng có thể thành công nuôi trồng Vân Tằm thì Phượng phủ có thể ra giá cao để thu mua.” Chuyện liên quan đến Vân Tằm cũng là tâm bệnh nhiều năm năm của Phượng phủ, việc nuôi trồng khó khăn khiến cho vân cẩm của Bắc Thanh rất khó có thể sản xuất qui mô lớn.

“Không cần phải thu mua với giá cao, nếu như nuôi trồng thành công, ta chỉ hy vọng, ngươi có thể để ta độc quyền tiêu thụ vân cẩm Bắc Thanh ở Đại Hạ.” Diệp Lăng Nguyệt nói chắc chắn với mười phần tin tưởng.

“Không ngờ nàng cũng có hứng thú đối với việc buôn bán.” Phượng Tân thấy gương mặt của Diệp Lăng Nguyệt tràn đầy phấn khởi nên cũng không nỡ từ chối.

Linh trùng Vân Tằm thật sự rất khó nuôi, đây là chuyện mà ở toàn bộ Đại Lục này đều biết nhưng nếu Diệp Lăng Nguyệt đã muốn thử thì Phượng Tân đương nhiên sẽ không làm phật ý của nàng.

Hai người cứ như vậy đi tới quyết định.

Phong ba xảy ra ở trong Phượng Minh Trang đã khiến Diệp Lăng Nguyệt phát hiện ra một cơ hội làm ăn nhưng cũng khiến hai vị tiểu thư của Hồng phủ ôm theo một bụng tức trở về.

“Tức chết ta.” Hồng Ngọc Oánh vừa về tới phủ, liền bực tức nói.

“Ngọc Oánh, con sao thế. Không phải con và Minh Nguyệt cùng đến Phượng Minh Trang để mua vân cẩm sao?” Chư Cát Nhu thấy sắc mặt của hai cô con gái không được tốt liền ân cần hỏi han.

“Tức chết ta. Mẫu thân, khi nào thì cha mới có thể xử lý Diệp Lăng Nguyệt, ả ta hôm nay liếc mắt đưa tình cùng với Phượng vương, làm nữ nhi tức chết.” Hồng Ngọc Oánh vừa nghĩ tới Phượng vượng mà nàng ngày đêm mong nhớ nhưng ngay cả liếc mắt nhìn cũng không muốn thì lửa giận trong lòng lại nhanh chóng kéo đến.

“Tại sao lại là Diệp Lăng Nguyệt nữa, ả ta còn có mặt mũi đi dạo chung quanh sao, mà ả ta sao có thể quen biết Phượng vương chứ?” Chư Cát Nhu nhíu mày, lão gia nhà mình không phải đã gieo tiếng xấu cho ả ta rồi sao, khiến cho ả ta không thể trở thành công chúa.

Sau khi Hồng Ngọc Oánh nhìn trúng Phượng vương, vẫn quấn lấy Chư Cát Nhu, để bà tìm cách xin cha tác hợp cho nàng và Phượng vương.

Chư Cát Nhu đã vài lần nhắc đến chuyện này với Hồng Phóng nhưng đều bị Hồng Phóng giáo huấn cho một trận, khiến Hồng Ngọc Oánh không dám si tâm vọng tưởng.