Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 304: Hiệp lộ tương phùng, tỷ muội so chiêu (Thượng)



Cửa hàng vải trước mặt Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi là cửa hàng lớn nhất Hạ Đô, tên là Phượng Minh trang.

Vải vóc nơi đây bán ra cũng là mặt hàng thượng hạng nhất ở đại lục. Ngay cả Thái hậu, Hoàng hậu, các Quý phi trong Hạ cung có lúc cũng cần phải mua sắm vải vóc ở Phượng Minh trang.

Vừa nhìn thấy biển hiệu trước cửa, Lam Thải Nhi liền rất là hứng thú.

“Lăng Nguyệt, cửa hàng vải này có Bắc Thanh vân cẩm, chúng ta vào xem đi?”

Bắc Thanh Vân thượng cẩm chính là tơ lụa nổi danh trên đại lục.

Một xếp vân thượng cẩm, người ta nói cần tới mười cô gái thêu giỏi nhất Bắc Thanh. Mất ba ngày ba đêm làm việc khẩn trương, cho dù vậy thì một năm sản lượng quốc nội Bắc Thanh cũng không quá năm nghìn xếp.

Những vải vóc đó, đa số đều cung cấp cho quý tộc và hoàng tộc ở Bắc Thanh, chỉ có một lượng rất ít vải vóc mới có thể bán được đi nước ngoài. Cửa hàng Phượng Minh trang này có được vải Bắc Thanh vân cẩm, vốn đã là một việc rất hiếm gặp rồi.

Trước đây, lúc Lam Ứng Vũ điều nhiệm trở về Hạ Đô, Phượng Tân cũng đã từng sai người đưa tới vài xếp vân cẩm. Cảm nhận cùng màu sắc đều vượt quá sức tưởng tượng, lúc đó Lam Thải Nhi cũng rất là thích.

Nhưng Lam phu nhân lại cho rằng, Bắc Thanh vân cẩm là Phượng Tân đưa cho Diệp Lăng Nguyệt, không cho phép Lam Thải Nhi dùng để may xiêm y. Lam phu nhân đem toàn bộ mấy xếp vải đều cho xả quần áo và đầu hoa, còn có vài món Phương Sĩ bào cho Diệp Lăng Nguyệt.

Lam Thải Nhi thấy vậy mà muốn chảy nước miếng, nàng vẫn luôn muốn tìm mua loại vải đó trên thị trường nhưng đều là không tìm được nguồn cung cấp. Hôm nay vừa nhìn thấy, lập tức liền như mèo thấy mỡ, kéo Diệp Lăng Nguyệt đi về Phượng Minh trang.

Diệp Lăng Nguyệt cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi cùng nàng vào trong.

“Hai vị tiểu thư, xin hỏi muốn mua gì?”

Trong Phượng Minh trang, đã nhiều ngày vì Bắc Thanh vân cẩm nên người đến xem vải đặc biệt là nữ khách nườm nượp không ngớt.

Lúc Diệp Lăng Nguyệt cùng Lam Thải Nhi đi vào, trong cửa hàng chật ắp các tiểu thư và phu nhân trong thành.

Một nhân viên bán hàng nhanh nhẹn vội vã ra chào đón.

Lam Thải Nhi liếc mắt nhìn vải vóc chung quanh, nhưng nhìn không ưng cái nào, liền bĩu môi hỏi.

“Nghe nói Phượng Minh trang có Bắc Thanh vân cẩm đặc cung, chúng ta muốn xem một chút.”

Vừa nghe nói đến việc muốn xem Bắc Thanh vân cẩm, tên nhân viên kia liền lắc đầu liên tục.

“Xin lỗi, hai vị cô nương, người đến xem vân cẩm thực sự có rất nhiều, nhưng quy định của cửa hiệu là chỉ có gia quyến cùng nhân tài trong cung của quan viên tam phẩm trở lên mới có thể được xem vải.”

“Haiz, điều này cũng thật hiếm thấy nha. Từ lúc nào mua mảnh vải còn phải xem xét thân phận và địa vị.” Lam Thải Nhi vừa nghe thấy liền chống tay vào eo một bộ dạng như muốn cãi lý.

“Cô nương, tiểu nhân cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, xin cô nương không nên làm khó tiểu nhân.” Đừng nói, Lam Thải Nhi giọng nói to lớn, một tay chống nạnh, tư thế như muốn cãi nhau, giống như Lam Ứng Vũ đầu thai, người nhân viên sợ đến rụt cổ, rất sợ có lời nào không làm vừa ý Lam Thải Nhi thì nàng sẽ lập tức tiến lên đánh người.

“Tỷ tỷ, đừng nên làm khó hắn nữa. Nói cho ông chủ của các ngươi, chúng ta là con gái của Binh Mã đại tướng quân Lam Ứng Vũ, tư cách này đã đủ để xem vải chưa?” Diệp Lăng Nguyệt giật nhẹ Lam Thải Nhi, Lam Thải Nhi lúc này mới hậm hực, sắc mặt dần dịu xuống.

Người nhân viên vừa đi vào báo cáo, rất nhanh liền quay trở lại, dẫn Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi đi vào bên trong tiệm vải.

Đi qua một lối hẹp dài yên tĩnh, phía trước xuất hiện một căn phòng yên tĩnh, khác hẳn với không khí nhốn nháo ồn ào đằng trước. Cảnh sắc phía sau Phượng Minh trang này lịch sự tao nhã hơn nhiều.

“Bắc Thanh vân cẩm, được cất ở trong nhã gian kia. Hai vị cô nương cứ đi vào ắt sẽ có người đón tiếp.” Tiểu nhị cúi đầu khom lưng rồi lui xuống.

Hai nàng vừa mới bước vào nhã gian, Diệp Lăng Nguyệt liền dừng chân lại. Trong nhã gian, quả nhiên để hơn mười xếp Bắc Thanh vân cẩm màu sắc sáng chói, tuyệt tác hạng nhất.

Trong nhã gian, ngoại trừ Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi vừa mới tới ra cũng có vài quý tộc, người nhà của các đại quan triều đình.

Điều khiến Diệp Lăng Nguyệt không ngờ tới là hai người phụ nữ đang chọn vải ở trong góc phòng.

Trong hai người, một người vóc người đầy đặn, mặt như ngọc bàn. Còn người kia, thướt tha yểu điệu, dung mạo xuất chúng, dáng đứng ở trong nhã phòng thoạt nhìn có thể khiến người khác nhìn ra.

Cũng theo ánh nhìn của Diệp Lăng Nguyệt, Lam Thải Nhi cũng nhìn sang.

Sau khi vừa nhìn rõ hai người, Lam Thải Nhi nhẹ giọng ồ lên một tiếng.

“Hồng Minh Nguyệt, nàng ta trở về từ khi nào vậy?” Lam Thải Nhi thanh âm rất nhẹ, thế nhưng Hồng Minh Nguyệt đã là Luân Hồi cảnh nên vẫn nghe thấy được.

Nàng vừa quay đầu lại, ánh mắt liền rơi trên người Lam Thải Nhi. Lập tức, Hồng Minh Nguyệt liền để ý đến nữ tử khác cùng đi với Lam Thải Nhi. Lam Thải Nhi, đã mấy năm Hồng Minh Nguyệt không gặp nhưng vẫn nhận ra được.

Nhưng người ở bên cạnh nàng ta kia... Hồng Minh Nguyệt cực kì thông minh, từ thái độ vô cùng thân thiết của hai người, liền đoán ra, bên cạnh Lam Thải Nhi vị kia nhất định chính là người tiếng xấu đồn xa ở Hạ Đô đợt vừa rồi.

Công chúa chờ định, Hạ Đô đệ nhất ác nữ Diệp Lăng Nguyệt.

Không sai, lần sắc phong này của Hạ Đế, bị tứ Đại Quý Tộc Hầu cùng dư luận tạo ra một áp lực rất lớn nên tạm thời vẫn chưa hoàn thành.

Nhưng dưới áp lực của Hà Thái hậu và Hoàng hậu, Hạ Đế chỉ nói rằng phong hiệu Diệp Lăng Nguyệt làm Công chúa, tạm thời chờ định đoạt.

Ánh mắt Hồng Minh Nguyệt và Diệp Lăng Nguyệt giao nhau tại một chỗ, trong mắt Hồng Minh Nguyệt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Có Hồng Ngọc Oánh mấy ngày nay thêm mắm thêm muối, ấn tượng của Hồng Minh Nguyệt về Diệp Lăng Nguyệt, khoảng chừng dừng lại ở kiêu ngạo hống hách, gái xấu nhiều tác quái.

Thế nhưng hôm nay vừa gặp, vị Diệp Quận chúa này, một chiếc váy dài lịch sự tao nhã màu trắng hoa lê, tóc dài như dải thác xỏa trên người, khuôn mặt trắng trẻo không có một chút phấn son, bờ môi hồng hào, hàng lông mi thanh tú, đích thị là một giai nhân lịch sự tao nhã, hoàn toàn sai lệch so với những gì mà trước đây Hồng Minh Nguyệt tưởng tượng.

“Muội muội, muội xem ta mặc màu này thế nào?” Hồng Ngọc Oánh còn đang chọn vải, cũng xoay người lại, trên tay còn ôm vài xếp Bắc Thanh vân cẩm.

Lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi thì khuôn mặt Hồng Ngọc Oánh sụp xuống, kỳ quái nói rằng.

“Muội muội à, ta đã nói rồi, hôm nay trước khi ra khỏi cửa, nghe thấy quạ đen trên ngọn cây cứ kêu mãi, thì ra là đi ra ngoài gặp chuyện xui xẻo, gì không gặp mà lại gặp ngay hai tang môn tinh.

“Hồng Ngọc Oánh, ngươi nói chuyện kiểu gì đấy. Ngươi mắng ai là tang môn tinh!” Lam Thải Nhi vốn vẫn còn đang do dự là có nên tránh đi hay không, dù sao thì Hồng Minh Nguyệt cũng ở đây.

Lam Thải Nhi lần này cũng để ý tới, Hồng Minh Nguyệt lần trở về này, tu vi dường như lại llớn hơn rất nhiều.

Thật không biết là, vị tiểu thiên tài Hồng phủ này rốt cuộc là ăn cái gì mà lớn, mỗi một lần trở về thì tu vi cũng phải lớn theo một phần.

Đổi thành trước đây, Lam Thải Nhi cũng phải trừng mắt ngạc nhiên. Nhưng mà gần đây, vừa mới xảy ra chuyện sắc phong Diệp Lăng Nguyệt làm Công chúa, mà người khởi xướng câu chuyện lại là Hồng phủ.

Thù mới hận cũ chung gộp vào với nhau khiến tính tình nóng nảy của Lam Thải Nhi càng thêm mà nhịn không được.

“Chính là chửi hai tỷ muội nhà ngươi đấy. Diệp Lăng Nguyệt, lần này thì ngươi đã biết sự lợi hại của Hồng phủ chúng ta chưa. Ta nói cho ngươi biết, cha ta chỉ cần một quyển sổ, liền có thể làm cho ngươi mất đi phong hiệu Công chúa. Nếu như ngươi còn dám mạo phạm tới hai chị em ta, có tin lần sau thì cả Lam phủ nhà ngươi mất đầu mà rơi đầy nhà không?” Vừa nghĩ tới, phong hiệu Công chúa của Diệp Lăng Nguyệt đến miệng rồi chỉ bởi vì cha mình mà tuột mất, Hồng Ngọc Oánh đắc ý vô cùng.