Thân Phận Số 019

Chương 151: Trở về



Tiền Hán cúi đầu, mái tóc xoăn của cậu dính vào trán, trên khuôn mặt ngây ngô lăn đầy mồ hôi.

Trần Ngưỡng thấy Tiền Hán im lặng một lúc lâu, thì nói: "Lần trước khi thủy triều lên, cậu liên tục xoa tay, nên tôi hỏi cậu có chuyện gì vậy..... Thì cậu nói cậu bắt cá hơi dính nhớp, rửa sạch rồi nhưng cảm giác đó vẫn còn.... Thật ra lúc đó cậu chỉ đang khẩn trương, vì đã bắt được con cá có tên, giấu nó đi rồi đúng chứ."

Đồi mồi miếng chặt của Tiền Hán lộ ra một khe hở, nhưng hắn vẫn không nói gì.

"Con cá đó có lẽ là của Châu Châu." Trần Ngưỡng nói tới đây liền ngừng lại.

Tiền Hán há miệng, hắn nói gì đó, lại không phát ra âm thanh, thật lâu sau mới thốt ra một tiếng nghẹn ngào.

Ngày đó hắn bắt được con cá có tên của Châu Châu, hắn hoảng hốt đến mức không ngừng xoa tay, không ngờ rằng Trần Ngưỡng sẽ quan sát thấy hành động của một tân binh như hắn.
Lúc ấy khi ứng phó với Trần Ngưỡng, tim hắn đập nhanh như sắp nhảy khỏi cổ họng, suýt nữa thì sợ chết khϊếp.

Tiền Hán giấu con cá đó ở một nơi mà không ai biết, lúc ấy hắn còn không biết phải làm gì với nó, lại rất sợ con cá sẽ bị chuột ăn mất, hoặc là bị người khác bắt được, mỗi ngày trải qua đều rất khó khăn.

Tiền Hán đã nghĩ ra rất nhiều cách để xử lý con cá đó, nhưng hắn không có bất kỳ hành động nào, do do dự dự.

Sau đó chuyện Các Phi dùng con cá của lão Ngô làm thí nghiệm, lão Ngô từ Loạn Thạch Cốc trở về, đêm hôm đó bị mưa nước sôi làm bỏng chết.

Chuyện đêm đó Tiền Hán không có nhớ nhầm, chính Cát Phi dùng thân thể của lão Ngô che mưa cho mình, đối phương còn tưởng đẩy hắn, nếu không phải hắn phản ứng đủ nhanh, cũng sẽ có cùng kết cục như lão Ngô.
Và Châu Châu cũng làm điều tương tự như Cát Phi.

Em gái mắt to kỳ thật có tỉnh dậy trước khi chết, cô nàng chỉ vào Châu Châu, nói cho Tiền Hán biết sự thật.

Còn có chiếc khuyên tai của Châu Châu, nó bị em gái mắt to nắm chặt ở trong tay, là Tiền Hán móc nó ra, tối hôm qua trộm bỏ vào trong túi của Châu Châu.

Ngày hôm qua khi phát hiện tất cả người dân trong thị trấn đều mất tích, Tiền Hán đã nghĩ đến công dụng và giá trị của con cá đó, hắn bắt đầu lập kế hoạch dựa trên những gì anh trai dạy cho mình, và cuối cùng đã hoàn thành suôn sẻ mà không mất một sai lầm nào.

"Lần này tôi tìm đúng lỗ hổng rồi đó." Tiền Hán đỏ mắt nhìn mọi người.

Không ai nói gì.

Nhiệm vụ là tìm ra người đã lấy đi nhiều tuổi thọ của người khác nhất, nhưng không nhất thiết là người dân thị trấn, đây là lỗ hổng.
Và khi tất cả người dân thị trấn đều đã chết, người chỉ ăn một con cá có tên sẽ là người có tuổi thọ cao nhất, đây là một kẻ hở trong quy tắc .

"Làm sao cậu biết được Cát Phi nảy lòng tham?" Hướng Đông đánh giá lại thằng nhóc trước mặt một lần nữa, "Nếu nó giống như Cao Đức Quý cùng con mèo kia, không muốn ăn cá đoạt tuổi thọ của người khác, vậy thì người ăn cá và người bị ăn đều sẽ được giải thoát, chẳng phải là thành công cốc sao."

Tiền Hán nhẹ giọng nói: "Tôi không chắc, tôi chỉ đang đánh cược, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cược thôi."

Tối hôm qua Tiền Hán nhân lúc Cát Phi đổi thuốc đã đánh ngất hắn, mạnh mẽ đúc con cá đã mềm gục vào trong miệng hắn, lại sợ đối phương nghi ngờ, nên rất cẩn thận xóa bỏ mùi tanh của cá trong miệng hắn.
Tiền Hán quay trở lại nhà trọ thì biết tin Châu Châu đã chết, nên biết chắc chắn kế hoạch của mình đã thành công.

Vì nếu như Cát Phi không có lòng tham niệm, Châu Châu sẽ giống như lão Ngô, nhiều lắm là có đặc điểm của một con mèo, sau đó từ Loạn Thạch Cốc trở về, còn Cát Phi sẽ nổi điên đập đầu mình vào tường như con mèo lúc trước, sau đó từ từ khôi phục lại, cả hai đều sẽ không chết.

Bờ sông chìm trong im lặng.

Trần Ngưỡng Cát Phi trên đất, hai mắt đã biến thành mắt cá, nhất thời sẽ không khác giá được, hơn nữa còn bị trọng thương, trên mặt da thịt đều nhăn lại, cảm thấy không thoải mái cũng là bình thường.

Mà tối hôm qua Tiền Hán ở trong sân nói tìm được người dân rồi, lớn giọng như vậy là đang nói cho Cát Phi nghe, làm đối phương buông lỏng cảnh giác.
Tiền Hán dường như nhìn thấy hoạt động tinh thần của Trần Ngưỡng, hắn Nắm lấy mái tóc xoăn của mình: "Tôi không thể làm Cát Phi ý thức được chính hắn mới là mục tiêu, nếu không hắn sẽ ôm ý tưởng " tao không sống được, thì chúng mày cũng phải chết cùng tao", sẽ trốn đi không cho chúng ta tìm thấy, hoặc tự sát trước khi chúng ta tìm được, hắn làm được chuyện như vậy."

Trần Ngưỡng nghe những lời Tiền Hán nói, nhìn Cát Phi, bỗng nhiên phát hiện ra điều không thích hợp, không có người thân ăn cá có tên không phải sẽ chết sao? Tại sao cậu ta còn chưa tắt thở?

Toàn thân Trần Ngưỡng nổi da gà, chỉ có một loại khả năng.

Người thân của Cát Phi có ở trong thế giới nhiệm vụ này.

Trần Ngưỡng đột ngột đứng bật dậy, hô hấp rối loạn, anh giẫm lên tay Triều Giản lúc nào cũng không để ý, mỗi một nhiệm vụ giả tiến vào đều có số nhận dạng, cái gọi là công dân hợp pháp.
Lần theo hiện tượng không hợp lý của Cát Phi để suy đoán, thì người thân của bọn họ có phải cũng ở......

Khi những suy nghĩ của Trần Ngưỡng sắp kết nối với nhau, thì bị lời mắng mỏ bắt thình lình phân tán.

"Đ má*, nóng quá!" Hướng Đông nhảy cẳng lên như kiến bò trên chảo nóng, nói, "Mặt đất cũng đang nóng lên!"

Trần Ngưỡng cũng không đứng yên được nữa, vội vàng kéo Triều Giả lên trên lưng, nhìn thực vật xung quanh dần dần đổi màu, sắc mặt ngưng trọng: "Thị trấn giống như biến thành một cái nồi, vạn vật đều sẽ bị nấu chín."

Hướng Đông cảm thấy bàn chân mình sắp chín tới nơi, nổi khùng hét lên: "Vậy chúng ta phải làm gì đây? Mẹ kiếp không phải tìm thấy mục tiêu rồi sao, sao còn chưa được về nữa?"

"Ăn cá, chính là người của cái thị trấn này." Hương Tử Mộ ấn tay lên cổ tay trái, đôi mắt đen trắng nhìn Trần Ngưỡng, cùng giọng nói chậm rãi của cô dường như không mấy hợp nhau.
Hướng Đông chợt hiểu ra, hắn chộp lấy Cát Phi ném người bay xuống sông.

Trong nháy mắt đó, khung cảnh trước mặt Trần Ngưỡng biến đổi, anh quay trở lại phía sau đường Tiểu Phúc ở vùng ngoại ô phía đông.

"Đã về rồi......" Trần Ngưỡng lẩm bẩm tự nói một câu, không quá thích ứng xách túi mua sắm lên, ngẩng đầu hỏi cộng sự, "Chúng ta nên tiếp tục mua sắm hay là bắt taxi đi về ngủ?"

Triều Giản trầm mặc đặt nạng vào cạnh tường, đứng bằng hai chân, hơi cúi đầu và gian rộng vòng tay với anh.

Linh hồn của Trần Ngưỡng vẫn còn ở trong thế giới nhiệm vụ, nhất thời không hiểu ra ý của đối phương: "Làm gì vậy?"

"Cảm giác nghi thức mà anh muốn." Triều Giản lộ ra vẻ cực kỳ không kiên nhẫn.

"A? Hả, đúng rồi, tôi muốn có nghi thức cảm để ăn mừng vì có thể trở về, nào ôm một cái." Trần Ngưỡng đặt túi đồ xuống, đi tới gần hắn, hồi lâu cũng không tiến thêm bước tiếp theo.
Lần trước là Trần Ngưỡng chủ động ôm lấy hắn, lần này anh giương cánh tay về phía Triều Giản, nhất thời không biết nên để tay ở đâu, nghiêng đầu về hướng nào.

Hai người như bị bấm nút đứng hình.

Lúc Trần Ngưỡng còn đang loay hoay với những chi tiết khó hiểu này, thì một bàn tay đã túm lấy eo anh, đem anh ôm gọn vào lòng.

"Ưm, được rồi." Trần Ngưỡng muốn lui ra sau.

"Thời gian quá ngắn, nghi thức cảm không đủ mạnh, ôm thêm chút nữa đi." Triều Giản khép hờ hai mắt nói.

Quá đặc sắc luôn đúng không, em của Tiền Tần đâu thể tầm thường được.