Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 97: Phá trận



" Trong đó chướng khí rất nhiều..."_ Lãnh Minh Dực cau mày.


Nàng quan sát xung quanh... phần lớn các học viên khác đều e dè nhìn cánh rừng âm u...nhưng sau đó không còn cách nào khác đành phải liều mình đi vào.


" Các ngươi vẫn chưa đi à?"_ Bạch Khinh Lục bước đến.


" Đây chỉ mới ải đầu tiên thôi đấy"_ Đông Phương Triệt nói.


" Bên trong đó có gì?"_ Nàng hướng mắt về cánh rừng hỏi.


" Thì là ma thú, oán linh... hầu như chúng chỉ dọa hay nặng lắm là làm con người bị thương rồi trục xuất ra ngoài thôi"_ Bạch Khinh Lục nhún vai.


" Các huynh đã vượt qua ải này như thế nào vậy?"_ Hoàng Ái Ny hỏi.


" Thì cứ thế băng qua cánh rừng này là đến ải thứ hai"_ Hoàng Việt Minh lãnh đạm nói.


" Bọn ta nhớ lúc đó toàn thân đều bị thương mà thoát ra ngoài... trong đó có loài Âm Lang Vương khá mạnh nhưng rất ít khi xuất hiện... hazzz bọn ta không biết vui hay buồn mà gặp trúng nó... nên mất khá nhiều thời gian để vượt qua ải này"_ Bạch Khinh Lục nói mà rùng mình.


" Không lẽ không còn cách nào ngoài việc đi vào khu rừng kia hả?"_ Vũ Hồng nhăn mặt.


" Nàng yên tâm... có ta ở bên nàng, ta sẽ bảo hộ nàng"_ Hoàng Thiên ôm vai nàng.


" Này đây không phải là nơi cho các ngươi thể hiện tình cảm đâu!!!"_ An Nhiên chống hông trêu ghẹo.


Vũ Hồng đỏ mặt đẩy Hoàng Thiên ra rồi chạy vòng sau lưng Nhạc Phượng Hy đứng.


Nhạc Phượng Hy nghiêm túc nghiên cứu địa hình... nhìn thoáng qua thì khu rừng này khá giống ở sơn mạch Nam Viễn vào lúc tối, địa hình hiểm trở, chướng khí dày đặc, không gian âm u, quỷ dị... bất thình lình có thể bị tấn công hay bị trúng độc chướng khí.


Nhưng như thế nàng chưa thể kết luận cách vượt qua ải này như thế nào...


" Ta đã thử đi vòng bìa rừng... nhưng dường như có ảo trận, đi mãi vẫn không thấy điểm đến, chỉ thấy cánh rừng bạt ngàn này"_ Hiên Viên Ngạo đột nhiên xuất hiện.


" Ta tưởng ngươi chọn đi thẳng vào trong rừng thay vì đi đường vòng chứ?!"_ Nàng khoanh tay nhìn Hiên Viên Ngạo.


" Ta cần phải vượt qua những ải đầu sao cho ít tốn sức nhất... ta không muốn bị thua ngươi chỉ vì bị mất sức đâu"_ Hiên Viên Ngạo nói.


Đúng vậy... đó cũng là lý do nàng do dự không muốn tiến vào trong rừng. Chỉ mới là ải đầu, nàng không muốn mất sức tý nào.


Bất chợt nàng nhìn thấy Lâm Như Tuyết đứng cách đó không xa đang nhìn nàng đầy căm tức...


Lâm Như Tuyết cắn môi không cam tâm...Đáng lý nữ chủ như nàng phải được các mỹ nam bao quanh. Sao tất cả đều chỉ chạy theo cái tên Lãnh Phi ẻo lả như gay thế kia!


Lãnh Phi... hắn ta không chỉ tạo cho nàng cảm giác bất an, có khuôn mặt làm cho nàng chán ghét mà còn cướp đi hào quang của nàng.


Quan sát hắn ta từ lâu... nàng nhận ra hắn ta không dám bước vào trong khu rừng.


Hahaha... không ngờ tên nam nhân kiêu căng ngạo mạn kia lại có lúc sợ hãi những thứ tầm thường như vậy.


Nàng sẽ cho những người kia thấy Lâm Như Tuyết nàng mạnh mẽ, cường đại như thế nào, hoàn toàn khác xa tên Lãnh Phi đáng ghét kia... và rồi đám nam nhân đầy quyền lực kia sẽ tự động đi theo nàng thôi...


Lâm Như Tuyết tiến đến chỗ bọn nàng, tỏ ra mạnh mẽ, không sợ hãi gì cả... mắt sáng lên nhìn Hoàng Việt Minh còn tự nhiên nép gần người hắn.


" Thái tử vẫn chưa vượt ải sao?"


" Ừm"_ Hắn lạnh lùng tránh xa.


" Chẳng hay Lâm tiểu thư không biết cách vượt ải?"_ Nhạc Phượng Hy xen vào. Nhìn thái độ Lâm Như Tuyết thì nàng đã đoán phần nào mục tiêu của nàng ta...


Hẳn là muốn câu dẫn thái tử điện hạ Hoàng Việt Minh đây mà!!!


Nàng cảm thấy rất khó chịu khi Lâm Như Tuyết cứ dán thân mình lại gần Hoàng Việt Minh, mặc dù hắn cố ý lùi lại giữ khoảng cách với nàng ta.


" Ải này có gì khó. Chỉ cần vượt qua cánh rừng này là được, không lẽ ngươi lại sợ không dám vào đó?"_ Lâm Như Tuyết giả vờ lo lắng.


" Quả thật... ta e ngại... không muốn vào đó"_ Nhạc Phượng Hy tỏ ra buồn bã.


Lâm Như Tuyết cười thầm trong lòng. Đúng như nàng đoán, tên Lãnh Phi này rõ ràng là hèn nhát... thật tức khi nàng lại thua dưới tên yếu kém này.


" Thái tử sao có thể đi chung với loại người hèn nhát như vậy chứ? Người hãy cùng nhóm với tiểu nữ, chắc chắn sẽ vượt ải thành công thôi"_ Lâm Như Tuyết nắm lấy tay Hoàng Việt Minh nói.


" Không..."


" Thái tử xin hãy nghĩ kỹ, đưa hắn đi theo chỉ phải vướng bận tay chân thôi, lỡ may gặp nguy hiểm gì còn phải nghĩ cách cứu hắn ta thì sẽ rất phiền phức"


Hoàng Việt Minh dường như mất hết kiên nhẫn, dằn mạnh tay Lâm Như Tuyết ra khỏi người hắn.


" Đa tạ Lâm cô nương đã quan tâm. Bọn ta đều đã có kinh nghiệm nên sẽ thuận lợi vượt ải này thôi"_ Bạch Khinh Lục chen vào kéo Lâm Như Tuyết ra xa.


" Ta đã có ý khuyên nhủ như vậy tại sao lại..."_ Lâm Như Tuyết nghẹn ngào nhìn Hoàng Việt Minh... trong lòng thì phẫn nộ, nàng ráng nhẫn nhục vì đọa vị của nàng còn thua xa đám người ngu ngốc này.


" Lâm cô nương không cần vì chúng ta mà chậm trễ việc trước mắt. Ta nghĩ với thực lực hiện tại của cô nương sẽ mau chóng vượt ải này thôi"_ Đông Phương Triệt có ý đuổi nàng ta đi.


" Ta... nếu các người không nhận ý tốt của ta thì ta đi vậy. Hắn ta..._ Lâm Như Tuyết chỉ tay về phía Nhạc Phượng Hy_"... chỉ là một tên hèn nhát, mọi người đi theo hắn sẽ không có kết cục tốt đâu"


Nàng ta nói xong liền phất áo đi thẳng vào trong rừng... những học viên còn lại cũng lần lượt vào hết...


" Bây giờ chúng ta làm gì đây?"_ An Hiểu nhìn bóng người cuối cùng khuất dần trong bóng đêm của khu rừng... mà giờ bọn nàng vẫn còn ở điểm xuất phát chỉ đợi ý của Lãnh Phi.


" Này Lãnh Phi. Ngươi không định vượt ải sao?"_ Hiên Viên Ngạo đẩy đẩy vai nàng.


" Các ngươi muốn vượt ải thì sao không vào trong đó luôn đi... ta không phải đã nói rồi sao, ta không muốn vào trong đó"_ Nàng nói.


" Không phải đó chỉ là lời trêu tức Lâm Như Tuyết thôi sao???"_ Hoàng Thiên ngạc nhiên mà nói lớn.


" Lời ta nói đều là thật"_ Nàng khẳng định chắc nịch.


" Ngươi đừng đùa nữa, không vui đâu!!!"_ Khóe miệng Bạch Khinh Lục giật giật.


" Ai bảo ta đùa! Ta nghiêm túc đấy chứ!?"


" Vậy ngươi không muốn vượt ải sao? Không qua nổi ải 4 sẽ bị đuổi học đấy!!!"_ Bạch Khinh Lục lay mạnh vai nàng.


Nàng gật đầu tỏ vẻ ngây thơ làm Bạch Khinh Lục tức chết... nàng là cố ý trêu chọc hắn a~


" Thôi Lãnh Phi... bọn họ đã sợ đến xanh mặt rồi kìa"_ Lãnh Minh Dực vỗ vai dỗ nàng.


Nàng nhìn thẳng đôi tử mâu của hắn... thì ra... hắn cũng biết nàng đã tìm ra cách vượt ải này rồi.


" Ta không vào trong rừng cũng không từ bỏ cuộc thi này"_ Nàng nhếch miệng cười.


" Ngươi hẳn đã tìm ra cách khác tốt hơn!"_ Hoàng Việt Minh lãnh đạm nói, mắt sáng lên nhìn nàng.


" Là cách gì? Lần trước chúng ta đều phải vượt rừng sao?"_ Đông Phương Triệt nghi hoặc.


" Chỉ cần giải pháp trận ở bìa rừng thì chúng ta sẽ vượt qua"_ Nàng nói.


" Giải pháp trận???"_ mọi người đều ngạc nhiên.


" Hiên Viên Ngạo đã nói hắn đi ven bìa rừng nhưng lại bị pháp trận khóa lại không thể đi qua sao? Chỉ cần biết được bản chất thật của pháp trận là gì thì sẽ phá được trận"_ Nàng giải thích.


Nàng đã từng đọc nhiều sách nói về các trận pháp như thế này, ngay cả cách tạo và phá trận nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay... chỉ là đây là lần đầu tiên nàng trải nghiệm thực tế thế này, thật háo hức a~ ^_^


" Vậy chúng ta phải làm như thế nào đây?"_ An Hiểu hỏi.


" Long, ngươi sử dụng ám linh cảm nhận pháp trận"_ Nàng nói.


Dương Hàn Long gật đầu nhắm mắt tập trung vận ám linh rồi truyền đi xung quanh.


Ải này không có nằm trong bóng tối, ít ánh sáng, luồn chướng khí dồi dào rất thích hợp cho hệ ám phát huy sức mạnh. Nàng cũng đoán phần nào trận này có thuộc hệ ám nhưng nàng đã thử dùng quang linh để giải nhưng không được... chứng tỏ rằng còn có một hệ khác hỗ trợ nó.


Không lâu sau đó, Dương Hàn Long thu hồi lại linh lực rồi nói với nàng.


" Là hệ ám - thổ... phía tây cách đây không xa có ranh giới pháp trận"


" Được! Chúng ta sẽ đi đến ranh giới đó, nói đó là điểm yếu của pháp trận"_ Nàng vui mừng nói.


Mọi người đều theo sau nàng... bọn họ thật hiếu kỳ, chưa có ai vượt ải đầu mà sử dụng trí óc như nàng.


Nhạc Phượng Hy dừng chân lại, vận băng linh đánh lên khoảng không phía trước.


Ùng!!! Ùng!!!


Một cơn chấn động vang lên từ lòng đất sau đó ám linh dần xuất hiện lên và tác động lên băng linh mà tạo thành lớp sương mù dày đặc và tối dần.


" Tất cả tập trung lại một chỗ. Cẩn thận kẻo lạc!"_ Nàng nhắc nhở.


Hoàng Ái Ny phát ra hỏa linh soi sáng... sau khi tập trung đầy đủ thành viên, cả đám đều thở phào nhẹ nhõm.


" Kia rồi!"_ Lãnh Minh Dực chỉ tay về vòng xoáy đen ngòm đang chuyển động


Hiên Viên Ngạo và Dương Hàn Long nhanh chóng rút kiếm ra chém vòng xoáy đó...


Vòng xoáy nhìn thì ghê rợn nhưng rất mỏng manh... nó bị chém vỡ toang ra. Sau đó dần hiện lên tia sáng nhỏ ở phía trước.


" Bây giờ chúng ta mau chạy đến đó, hệ thổ sẽ nhanh chóng hỗ trợ lập lại pháp trận"_ Nhạc Phượng Hy cảnh báo.


Hoàng Ái Ny cầm ngọn lửa trên tay nhanh chóng chạy lên trước cùng mọi người vượt qua ải 1 thành công.


Đứng trước một khung cảnh khác, không còn âm u, đen tối, không còn chướng khí hay âm thanh rùng rợn thay vào đó là một rừng đào nở rộ, ánh nắng chan hòa, hương thơm ngát dịu...


" Đẹp quá!"_ An Nhiên chạy lên phái trước quan sát.


" Nhiên Nhiên cẩn thận, lỡ bị tấn công thì sao?"_ An Hiểu kéo An Nhiên lại nhắc nhở.


" Cẩn thận đừng ngửi hương thơm này"_ Bạch Khinh Lục nói lớn cảnh báo.


" Đây là ải gì?"_ Nàng quay sang hỏi Hoàng Việt Minh đi bên cạnh.


" Rừng đào này có mê hương làm tinh thần con người trở nên thoải mái, đồng thời làm cho họ mê muội, mất đi tinh thần, chỉ muốn ở mãi trong này. Nếu mãi không vượt qua ải mà chết đi thì sẽ bị biến thành cây hoa đào..."_ Hoàng Việt Minh giải thích.


" Không lẽ... mấy cây này đều do người biến thành???"_ An Nhiên lùi lại nấp sau lưng An Hiểu.


" Đúng vậy. Nên ngươi muốn biến thành cây đào xinh đẹp này thì cứ tự nhiên"_ Bạch Khinh Lục trêu chọc.


" Ta mới không thèm làm cây!"_ An Nhiên chu môi cãi lại.


" Vậy các huynh làm cách nào để vượt qua ải này?"_ Hoàng Thiên hỏi.


" Chỉ cần đi thẳng hết khu rừng này là được"_ Đông Phương Triệt nói.


" Chắc không đơn giản như vậy nhỉ?!"_ Lãnh Minh Dực cau mày hỏi.


" Càng đi vào sâu thì mùi hương càng nồng, khó cưỡng lại được ngoài ra còn phải tránh các cánh hoa chạm vào da thịt nếu không sẽ bị hút đi sinh lực"_ Hoàng Việt Minh nói.


" Vậy chúng ta đeo khăn che mũi lại, ăn mặc kín đáo là được nhỉ?!"_ Vũ Hồng có ý kiến.


" Cách đó không tồi nhưng ở đây có người không mang nhiều y phục hơn nữa khăn che mặt cũng không có nhiều tác dụng, hương hoa đào này rất mạnh..."_


" Bọn ta là nhờ tinh thần kiên định mới vượt qua ải này đấy!"_ Bạch Khinh Lục tự hào nói.


An Nhiên trề môi khinh thường hắn. Tên này tự luyến quá rồi!


" Khục... không phải nhờ ta và Minh đâm ngươi vài nhát cho tỉnh rồi kéo ngươi ra à?"_ Đông Phương Triệt cười.


" Hahahaha thì ra Bạch công tử đây cũng vướng phải mê hương a... còn vụt mất phúc phận trở thành hoa đào xinh đẹp a~"_ An Nhiên cười phá lên.


" Triệt!!! Không cần ngươi nhắc lại!!! Còn ngươi!!! Là tiểu thư đài các của An gia mà thô tục như vậy à? Cấm cười nữa... này nghe ta nói không??? Không được cười!!!"_ Bạch Khinh Lục tức giận bịt mồm An Nhiên lại...


" Ưm... ưm..."


" Aaaaaa... sao ngươi cắn ta?!"_ Bạch Khinh Lục thả An Nhiên ra, ôm bàn tay đau nhói.


" Hứ!!!"_ An Nhiên xoay mặt đi, giấu đi khuôn mặt đỏ ửng, ngại ngùng.


Dám lấy bàn tay đã từng chạm bao nhiêu nữ nhân vào mặt bổn tiểu thư đây à? Cắn chết ngươi!!!


...nhưng mà... tay hắn to thật còn rất ấm áp...


Nàng đang nghĩ gì vậy??? Tên Bạch Khinh Lục kia không phải nam nhân tốt.


An Nhiên à... mày đừng bị bàn tay của hắn mê hoặc đấy!!!