Thần Hoàng

Chương 492: Tông môn tam kiệt (1)



Lúc trước đi vào không suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này nghĩ đến sợ rằng tiểu viện này hơn phân nửa có đặc thù.

Vốn định tìm một người hỏi, chỉ thấy tình hình này hơn phân nửa là không thành. Tông Thủ quyết đoán đóng cửa viện lại, đem tất cả ánh mắt ngăn benengoaif.

Không biết là người nào rít lên. Cũng chẳng biết tại sao bị người vây xem như khỉ, cảm xúc kích động biến mất vô tung.

Mà liên hệ lúc này cũng không còn nữa.

Tông Thủ thầm nghĩ quả nhiên là ảo giác. Không biết ở lại nơi nào bao lâu, tích bụi dày chừng một thước, cũng may mấy người có linh pháp. Thúc dục phù chú quét qua, có thể bay bụi đi. Rồi sau đó Sơ Tuyết như bị kích động đem các dụng cụ trong túi càn khôn lấy ra ngoài.

Tông Thủ sao cũng được, hắn cùng với Tông Nguyên như nhau, kỳ thật chỉ cần một giường lớn là đủ rồi.

NHưng nếu có thể thư thái càng không cần phản đối.

Hơn phân nửa tinh lực ngược đặt lên linh trận, lúc trước đã hỏi qua Hàn Phương, tông môn tuy đối xử đệ tử như nhau, đãi ngộ như nhau. Thực sự đệ tử có thể dùng tiền tài cải tạo sinh hoạt. Tông Thủ dứt khoát hoặc không làm, đã làm thì cho xong, đem Tụ Linh Trận trải rộng độc viện.

Trong khoảng thời gian ngắn vô số linh năng trong khung cảnh truyền tới. Trọn vẹn vượt qua bình thường gấp ba mới dừng lại.

Linh năng trong khung cảnh nồng đậm vốn gấp mười bên ngoài. Mà tiểu viện này gấp ba mươi lần của Kiền Thiên Sơn.

Hiệu quả trực quan nhất chính là tu luyện Nội Quan Huyền Đình Đoán Thể Quyết cùng Đại Dịch La Thiên Không Minh Pháp.

Trong vòng một đêm mặc dù không sử dụng đan dược phụ trợ, hiệu quả tu hành cũng còn hơn sáu thành bình thường!

Tông Thủ thử tu hành nửa đêm, rồi sau đó không khỏi thầm than, tu hành trong khung cảnh quả nhiên không giống.

Kiền Thiên Sơn đỉnh Hàm Yên cung, linh năng xem như phong phú, có thể có hiệu quả căn bản không cảm giác được.

NHưng mà linh năng trong khung cảnh ảnh hưởng trực tiếp lên người tu hành.

Có bảo địa bực này, cho dù là một kẻ bình thường thì thành tựu ngày sau cũng không bình thường.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai Tông Thủ đi gặp bọn người Tông Nguyên, tự mình hoạt động. Bản thân không chờ được đi tàng thư lâu.

Hắn muốn mượn toàn bộ thư tịch võ đạo. Rồi sau đó đi tới Giảng Kinh Điện nghe pháp.

Tuy là một ít trụ cột, nhưng mà nghe được thì có cảm giác quán thông.

Ban đầu còn khá tốt, dần dần Tông Thủ cảm thấy đồng môn chung quanh đang chuyên tâm nghe giảng dần dần nghị luận nhao nhao, đều liên tiếp dịch chuyển khỏi vị trí.

Giống như bên người Tông Thủ có kịch độc vậy, không dám tới gần. Ngẫu nhiên ánh mắt nhìn qua có khác biệt. Hoặc là cực kỳ hâm mộ, hoặc là không phục, hoặc là kinh ngạc, hoặc là thương cảm, cũng có hiếu kỳ, không phải trường hợp cá biệt.

Trong nội tâm Tông Thủ có chút trầm xuống, chợt trong nội tâm hơn phân nửa đã biến là gì.

Đáng tiếc nơi này cũng không phải Kiền Thiên Sơn, chung quanh đều là đồng môn. Nếu không trực tiếp bắt một người hỏi nguyên nhân rồi.

Giảng bài một lần nửa canh giờ, có thể nghỉ ngơi nửa khắc đồng hồ. 

Theo cách nói của Hàn Phương thì chương trình học tại đây là không ngừng tuần hoàn. Chính mình vận khí tốt thì nghe được giảng sư giảng trụ cột nên mới tới không lâu có thể học từ đầu.

Thời điểm giảng bài Tông Thủ còn có thể chuyên tâm nghe giảng, mà sau khi chấm dứt lại cảm thấy hơi trầm xuống, có thể cảm giác được nhiều đồng môn chung quanh nhìn qua anh mắt băng lãnh và bài xích.

Lúc không biết nguyên do, ánh mắt nhìn qua thì cảm thấy hai thân ảnh thướt tha quen thuộc hiện ra. 

- Yên Nhiên, Vận Lan?

Tông Thủ âm thầm kinh hãi, hai thân ảnh này, ở trong rất nhiều đệ tử của Thương Sinh Đạo, giống như là hạc giữa bầy gà, lại giống như minh châu trong biển cát, khiến cho người ta không tự chủ được nhìn qua, quang mang chói mắt kia, cơ hồ không cách nào bỏ qua được.

Hai người này, từ sau khi gặp ở Long Sơn, không phải là nói muốn phản hồi tông môn sao? Như thế nào lại ở đây?

Bất quá trong lòng, cũng chỉ là hơi cảm thấy kỳ quái một chút mà thôi, hai người này chính là đệ tử của Thương Sinh Đạo, tới cảnh nội Thương Sinh Đạo tu luyện, tựa hồ cũng không phải là chuyện lạ gì.

Chân chính khiến người khác ngạc nhiên, là ở giờ phút này hai nữ tử đối với hắn, lại làm như không thấy, thần sắc có vẻ lạnh lùng, cứ như vậy trước sau đều bước ra ngoài.

Chợt nhớ tới, chính mình lúc này, dĩ nhiên là đã được dịch dung, hai người này không biết mình, như thế mới đúng.

Mặc dù đoán được thân phận của mình, ở trước mặt mọi người mà nhận là quen biết nhau, cũng là có chút ít không ổn.

Tông Thủ suy nghĩ một lát, cũng đồng dạng là không nhanh không chậm theo sau, xuyên qua mấy cái hành lang, đi vào trong một cái đại hoa viên, quả nhiên là gặp hai người, đều đang ở đây chờ hắn.

- Vận Lan bái kiến điện hạ, gần đây có khỏe không? Sau khi từ biệt ở Tụ Long Sơn, một thân tu vi của điện hạ, tựa hồ cao thâm hơn rồi.

Trông thấy Tông Thủ đi đến, Hiên Vận Lan như phảng phất là thay đổi thành một người khác, trên mặt cười nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống lúc trước, biểu lộ giống như băng sơn.

Mà Triệu Yên Nhiên đối với hắn, nhưng lại không có thái độ gì tốt, hừ lạnh một tiếng, coi như là đã bắt chuyện, , nhưng mà mặt mày Tông Thủ lại hớn hở, tiện tay cởi bỏ ảo thuật trên người mình, cũng không hỏi hai người tại sao lại ở cảnh nội Thương Sinh Đạo, trực tiếp hỏi một chút:

- Vận Lan ngươi tới vừa đúng, gần đây đang lo không có ai nghe cô đánh đàn đây.

Không có Tĩnh Thần An Linh Khúc của Hiên Vận Lan trấn áp thần hồn, mặt Huyễn Tâm Kính kia, gần đây cũng không dám sử dụng. 

Mặc dù là mình chế tạo ra ảo cảnh, nhưng mà ở bên trong nếu có thương tổn gì, thì thật ra, đã muốn tổn thương đến hồn thức của hắn.

Hiên Vận Lan ở bên cạnh nghe vậy, lại cũng không để ý chút nào, ngược lại là tự nhiên cười nói:

- Hiên Vận Lan đúng là vì thế mà đến, lúc trước cùng điện hạ, định ra ước hẹn ba tháng, đến nay vẫn còn chưa tới, mà hôm nay đến cảnh nội Thương Sinh Đạo, chính là vì đợi điện hạ, hoàn thành hứa hẹn.

Triệu Yên Nhiên nghe vậy đúng là trợn mắt há hốc mồm, thầm mắng một tiếng tên Tông Thủ này, đúng là rất vô sỉ, trực tiếp đem Hiên Vận Lan trở thành người khổ sai, mà người thứ hai rõ ràng là cũng vui vẻ chịu đựng.

Tiếp đó thần sắc nàng nghiêm nghị, lộ vẻ nghiêm túc:

- Tông Thủ! ta không cầu ngươi trong vòng một năm, đột phá Thiên Vị, chỉ mong ngươi sau một năm, có thể không chịu thua kém một chút, ít nhất là trùng kích cảnh giới Đạo Huyền, không biết có thể làm được hay không? Nếu ngươi vẫn là nam nhân, thì đừng khiến cho Yên Nhiên thất vọng!

Tông Thủ ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn xem Triệu Yên Nhiên, rồi sau đó dùng ánh mắt hỏi thăm, quét về phía Hiên Vận Lan.

Ý nói là Triệu Yên Nhiên, chẳng lẽ là ăn hỏa dược? Nói chuyện mạnh mẽ như vậy?

Sau một năm, cảnh giới Huyền Vũ Khí Mạch, hắn ngược lại là có mấy phần nắm chắc, bất quá cân nhắc đến căn cơ hám thế linh giác của chính mình, tốc độ này, vẫn đúng là hơi có chút nhanh.