Thần Hoàng

Chương 406: Ma Hỏa Tinh Nghĩ (1)



Hắn hôm nay một người, một bữa đã có thể ăn một con dã nha trư. Giờ phút này lại ăn hơi nhiều một chút, tuy có thể chứa đựng khí lực, nhưng lại hơi có chút cảm giác trướng bụng.

Cẩn thận nghĩ nghĩ, Tông Thủ vẫn lắc đầu. Lại lục tục đánh hơn trăm viên tứ giai tinh thú vào cự nham ở bên cạnh. Trên Tuyết Vân Nham kia cũng bày ra một cái linh trận.

Cũng không phải là có lòng tốt không để ý đến hiềm khích trước kia, cho những người Lâm Hải thư viện kia một nơi an toàn để đặt chân.

Chỉ là nhiều một người nhiều một phần lực lượng, có người đi phân tán lực lượng bầy kiến kia thì không còn gì tốt hơn nữa rồi.

Linh trận này cũng là một loại linh trận chế thức tứ giai cực kỳ thô thiển học được ở Lâm Hải trong thư viện, cũng không ngăn cản được Ma Hỏa Tinh Nghĩ kia bao lâu. Bất quá nghĩ đến người Lâm Hải thư viện tự có thể cường hóa nó, không cần phải hắn lo lắng.

Mỉm cười, Tông Thủ lẳng lặng chờ. Quả nhiên bất quá chỉ một lát, chỉ thấy một đám người, điên cuồng chạy trốn về. Sắc mặt đều là một mảnh trắng bệch, sợ hãi vô cùng.

Người cầm đầm kia đúng là Khích Ngạn. Vốn hoảng hốt thất thố, lúc trông thấy hai cái cự nhãm chỗ hai người Tông Thủ thì lập tức mắt có chút sáng ngời, ngự lấy Linh Khí bay vút tới.

Tông Thủ thấy thế, lập tức ‘ Xùy~~ ’ cười. Người này cũng thật vô sỉ, rõ ràng còn làm người dẫn đội. Tiếp theo hắn còn chưa mở miệng, bên kia Tông Nguyên đã hiểu ý.

Một thương đâm ra, hạo liệt thương ảnh, đâm thẳng về trăm trượng bên dưới, trong miệng hừ lạnh nói:

- Cút qua bên cạnh đi!

Khích Ngạn bất đắc dĩ, chỉ đành gập thân hình, xa xa tránh đi. Sắc mặt nhất thời vô cùng tái nhợt, lập tức sau đó mặt liền lộ vẻ vui mừng.

Nhảy lên cự sơn bên cạnh, nhìn chung quanh. Sắc mặt vui mừng càng tăng lên, vội vàng lại móc ra một ít thú tinh, hoàn thiện lấy linh trận.

Lúc này Lâm Hải thư viện càng nhiều người chạy đến, Khích Ngạn vốn mắt lộ lệ ý, trong tay áo linh quyết hơi giương. Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua, trông thấy Tông Thủ từ bên cạnh nhìn tới, bắt gặp ánh mắt như người như không kia lại là lập tức ngừng lại, tùy ý để những người còn lại, xông lên khối cự thạch này.

Một đoàn người Lâm Hải thư việ hơn năm mươi người, có thể bình yên trở về đây cũng chỉ chừng hai mươi.

Trong những tiến sĩ giáo viên dẫn đội kia, tuy có người nóng lòng chạy trốn giống như Khích Ngạn, nhưng cũng có người lưu lại bọc hậu khổ chiến để đệ tử chạy thoát.

Có thể bình yên lui về trên Tuyết Vân Nham chỉ có bốn vị cường giả lục giai cộng thêm một ít học sinh, trong đó chỉ có mấy người là đã đến Tiên Thiên hoặc là cảnh giới Xuất Khiếu.

Bọn họ đều liều mạng không ngừng tăng cường lên linh trận trụ cột mà Tông Thủ lập trước. Cũng may đều là đồng môn, sở học đều không sai biệt lắm. Chia nhau bố trí xuống thú tinh, cùng với vẽ linh vân phù lục, vậy mà không hề có chỗ nào xung đột không hài hòa.

Tông Thủ nhìn những người này liền không cảm thấy hứng thú. Tiếp theo lại nhíu mày, trong nhóm người này, hắn chỉ không phát hiện ra thân ảnh đệ đệ của Củng Hân Nhiên.

Lại ngưng mắt nhìn xa, chỉ thấy một mảnh nghĩ triều màu đỏ thẫm đang chen chúc đánh úp lại. Mỗi một đầu, đều chừng cao cỡ nửa người, hình tượng vô cùng dữ tợn. Trên người đều có hỏa diễm màu đen thiêu đốt, giáp xác trên người lại óng ánh sáng long lanh, giống như là thủy tinh màu hồng đỏ thẫm vậy.

Bất quá trước nghĩ triều kia còn có mấy người đang liều mạng chạy trốn. Một người trong đó, chính là đệ đệ của Hân Nhiên kia.

Tông Thủ lập tức thần sắc khẽ buông lỏng, hướng về phía Tông Nguyên ý bảo. Người kia lập tức nhảy lên, thân như điện thiểm, bất quá chỉ giây lát đã đến trước nghĩ triều kia.

Một đám thương ảnh, lập tức như tật vũ cuồng phong đâm về trước. Dùng lôi điện chi lực kia kích thích thôi động, đúng là vô số thương ảnh màu tím mang theo dòng điện, ngàn vạn, triệt để bao trùm nghĩ triều đầy trời kia.

Tông Thủ ánh mắt lập tức sáng ngời.

Một thức này, gọi là ‘cuồng đình thiên phong’, là chiêu pháp có thể thể hiện cuồng đình thương ý nhất. Ngày trước hắn từng ở trước mặt Tông Nguyên thi triển với Hùng Khôi một lần.

Mà Tông Nguyên giờ phút này cũng đã học xong, lực khống chế mặc dù không bằng hắn, chỉ có thể tinh chuẩn trên hai thành. Nhưng loại khí thế bá đạo kia còn trên hắn trước kia một ít.

Theo thương ảnh kia, trong hư không nổi lên từng đợt khí lưu cương mãnh khốc liệt, xông lăng tứ phương!

Lập tức là mấy chục đầu Ma Hỏa Tinh Nghĩ, bị thương thế mãnh liệt kia triệt để xé thành mảnh nhỏ!

Tinh nghĩ còn lại chung quanh cũng bị cương phong kia lay cho thân hình thất thường, tập tễnh muốn ngã.

Cũng ngay khi nghĩ triều có chút cứng lại thì Tông Nguyên liền bắt lấy đệ đệ Hân Nhiên, không dám có nửa phần trì hoãn. Bay vọt một cái liền một lần nữa về tới trên cự nham kia.

Mấy người còn lại, cũng bắt lấy cơ hội này tiếp tục chạy như điên. Đợi đến lúc nghĩ triều kia khôi phục lại thì mấy người kia cuối cùng cũng may mắn chạy trốn tới trên cự nham, trong đó có Chung Ly Sương.

Chỉ có một người là tốc độ hơi chậm, cơ hồ bị sinh sinh nuốt lấy trước mặt mọi người, chỉ nháy mắt, ngoại trừ trên mặt đất tung tóe ra một ít máu ra thì không còn thấy bóng dáng nữa.

Không chỉ những người Lâm Hải thư viện yên lặng không nói gì mà Tông Nguyên trong nội tâm cũng phát lạnh, nhìn số lượng bầy kiến kia, đâu chỉ 3000?

Chỉ đếm sơ qua đã có hơn vạn Ma Hỏa Tinh Nghĩ. Mà Binh Nghĩ cao tới lục giai kia thậm chí còn không hiện thân.

Mới rồi chỉ cần hắn phản ứng chậm một chút, hoặc là thoáng ham chiến, sợ rằng chưa hẳn có thể binh yên quay về.

Khích Ngạn thì ánh mắt lạnh lùng, thấy Tông Nguyên bình yên trở về, cũng không biết sao trong mắt lại hiện lên một tia thất vọng. Thoáng trầm ngâm, liền hướng về phía Tông Thủ ôm quyền nói:

- Đa tạ điện hạ nhắc nhở trước đây, lại dự bố linh trận khiến chúng ta có thể có nơi tị nạn! Lần này quý thuộc ra tay, cứu tính mệnh mấy đệ tử thư viện ta, Khích Ngạn càng vô cùng cảm kích!

Tông Thủ liếc nhìn, cũng lười phản ứng. Mà ngay cả những người kia của Lâm Hải thư viện mặt đều lộ vẻ xem thường.

Những học sinh bối cảnh bình thường kia thì còn may, nhưng người giống như Chung Ly Sương, có thế lực gia tộc dựa vào đều lạnh lùng nhìn về phía Khích Ngạn. Một ít người thậm chí hận không thể ăn sống nuốt tươi người này.

Khích Ngạn có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng liền không nhiều lời nữa. Làm bộ chú ý linh trận và tình hình Ma Hỏa Tinh Nghĩ, nhìn về phía bên dưới.

Những con kiến kia chỉ cần bò qua thôi thì sẽ khiến hai cột đá khổng lồ này đều bị phủ kín.

Bên phía Lâm Hải thư viện bố trí xuống chính là lôi trận, chỉ cần những tinh nghĩ này hơi tới gần thì sẽ ó vài chục Lôi Đình chém xuống. Cộng thêm hơn vài chục vị Linh Sư, đồng thời kích phát linh phù, trong khoảnh khắc liền đánh chết hơn sáu mươi đầu Ma Hỏa Tinh Nghĩ. Khiến cho nghĩ triều kia thoáng lui bước.

Còn một khối mà Tông Thủ chiếm cứ lại là linh trận hàn hệ.