Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 91: Thủ vọng đồng hành (10)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà của thiết kế sư trong cùng tiểu khu, năm phút trước mới thông báo cho đối phương, chuẩn bị tương đối vội vàng.

Dưới sự nhiệt tình giới thiệu của Tiểu Phương, mọi người quen biết bạn của bạn — Lý Chí Viễn, Triệu Hiểu.

Bắt tay với thiết kế sư Triệu Hiểu, Cao Viễn vui mừng trong lòng, Tôn Lợi được “Đẹp chính là vương đạo” hun đúc năm này qua tháng nọ không có tới đây.

So sánh với căn nhà nhỏ lúc trước, căn nhà lớn được tạo thành từ hai căn hộ thông nhau có vẻ tương đối trống trải. Trang trí bên trong lấy xa hoa và đơn giản hỗ trợ lẫn nhau, rất tương xứng với thân phận thiết kế sư. Đương nhiên, đối với chuyện nơi này có hai chủ nhân nam, những vị khách đã quen tình huống như vậy đều không biểu hiện ra dị dạng.

Những người lớn giao thiệp với nhau, không ảnh hưởng đến sự hiếu kỳ với nơi xa lạ của đứa nhỏ, đường nhìn của Tống Tiểu Uy, Tiểu Giai Giai lập tức bị một con mèo Russian Blue nằm trên ghế sofa trong phòng hấp dẫn

(*giống mèo Nga mắt xanh)

chapter content


Vẻ ngoài uy nghiêm của con mèo, hù dọa mấy nhóc một phút đồng hồ.

Rất nhanh, vì tranh đoạt quyền sở hữu chú mèo không hề sợ người lạ, hai đứa nhỏ bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt chủ quyền. Tiếp xúc toàn phương diện hai ngày, giữa hai nhóc con cũng quen thuộc, lần này, tính độc chiếm của Tiểu Giai Giai không được anh trai nhỏ Tống Tiểu Uy khoan dung nữa, thấy chú Lưu không để ý, Tống Tiểu Uy thình lình nhéo Tiểu Giai Giai một cái, chờ Tiểu Giai Giai bị đau muốn ồn ào, Tống Tiểu Uy chuồn qua bên người cha nuôi, nghễnh đầu, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, lắc lắc đầu, Tiểu Giai Giai hạ độc thủ không phân biệt tốt xấu, chỉ đành hành quân lặng lẽ, khiến những người lớn dùng khóe mắt liếc sang cười thầm không ngớt.

Mâu thuẫn giữa hai đứa nhỏ, hóa giải bằng việc Tiểu Phương xách ra một lồng nuôi trong suốt chứa hamster đáng yêu. Đương nhiên, cái này cũng đại biểu một vòng tranh đoạt chủ quyền mới bắt đầu nổi lên.

Con mèo mắt xanh tạm thời được mấy đứa nhỏ buông tha nhân cơ hội nhảy xuống sofa, bị mấy bạn nhỏ không biết nặng nhẹ sờ mó nắm bắt, nó nổi danh thích an tĩnh cũng chết vì phiền.

Không đợi nó vung đuôi bỏ đi, đã bị Trần Tố một phen bắt được. Từ khi rời quê lên thành phố học đại học, làm việc, liền khó nhìn thấy mèo con, sờ sờ, da lông thật mềm mại; lại sờ sờ, gãi cái cằm uy phong của mèo chơi thật vui.

Lần này, bọn họ đường xa mà đến, cảm nhận được đạo đãi khách tương đối “bình thường” của chủ nhân, trên bàn trong phòng khách bày đầy hoa quả, điểm tâm, trong không khí còn phiêu đãng mùi cà phê.

Đãi khách rõ rệt cao cấp, bầu không khí lại có chút câu nệ mất tự nhiên.

“Biểu tình bất an quá rõ ràng rồi, phải có tự tin.” Tiểu Phương chọc Triệu Hiểu đang có chút khẩn trương. Mỗi người đều có một phần tài năng, cần phải phát hiện, khai thác.

Mấy năm trước, khi biết được Tiểu Phương quay lại trường học bồi dưỡng, nhờ vào hứng thú, Triệu Hiểu cũng tham gia học tập chương trình thiết kế, kiên trì trong phòng học hứng thú và buồn tẻ.

Năm ngoái mượn nhà xưởng cũ hiệu trưởng Trương chuẩn bị dùng để cải tạo thành khu phòng học mới làm căn cứ thực tập, dùng toàn bộ những gì học được trong mấy năm. Sau nỗ lực, bản vẽ cuối cùng khiến chính bản thân đều phải hưng phấn một phen. Dưới sự cổ vũ của Tiểu Phương, bày ra bản đồ thiết kế lập thể đã được tỉ mỉ làm ra cho hiệu trưởng Trương và luật sư Trịnh, chẳng những nhận được khen ngợi, còn trổ hết tài năng từ rất nhiều phương án cải biến, được hiệu trưởng Trương, luật sư Trịnh tuyển chọn.

Vốn được bạn bè tán thành, đã là chuyện rất vui rồi, không nghĩ tới nhờ lần này, lại có người đặc biệt tới “cầu hiền” (thỉnh cầu người có tài), ngoại trừ vô cùng kinh ngạc, “Triệu Hiểu đương nhiên cũng khẩn trương không thôi.

Tiểu Phương khuyến khích, khiến tâm tình khẩn trương của Triệu Hiểu thoáng giảm bớt, ngay sau đó, điện thoại trong túi Tiểu Phương vang lên, khí tức bất an lần thứ hai quấn lấy Triệu Hiểu.

Điện thoại là Thịnh Tắc Cương gọi tới, hắn giục Tiểu Phương về nhà.

Kéo Tiểu Phương nhận điện thoại liền muốn rút lui lại, Triệu Hiểu kiên quyết không cho Tiểu Phương biết tạo không khí nhất chạy mất. Lý Chí Viễn trì hoãn đi làm, đặc biệt ở lại ủng hộ Triệu Hiểu, tỏ ra bất mãn với hành vi rút quân của Tiểu Phương, đây là thời khắc cực kỳ quan trọng với Triệu Hiểu, Tiểu Phương không thể ở lâu một chút, giúp đỡ hài hòa không khí sao.

Tiểu Phương trừng Triệu Hiểu Lý Chí Viễn, cậu ta và Tắc Cương nhà cậu, quanh năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hiếm khi Thịnh Tắc Cương về nhà một chuyến, vì chuyện cá nhân của Triệu Hiểu, đã hại cậu và vợ xa cách lâu như vậy rồi, mặc kệ!

Liếc cuộc giằng co không có gì che chắn bên góc tường, mấy vị khách đều có nhãn lực cùng cố ý xem như không thấy. Thưởng thức cà phê, nhìn báo ảnh màu sắc rực rỡ, lại nhìn nhìn hai nhóc con đang tính toán làm sao lấy hamster khỏi lồng nuôi, bầu không khí phi thường ấm áp.

Khôn khéo của người trưởng thành, không ảnh hưởng sự thuần khiết của mấy bạn nhỏ. Tống Tiểu Uy rất tôn trọng anh Tiểu Phương giống như anh hùng bảo vệ tính mạng bọn họ, buông tha cuộc chiến tranh đoạt mèo nhỏ với Lưu Giai Giai, chạy qua như một làn khói, tới bên cạnh anh Tiểu Phương, nghễnh đầu, nhìn chằm chằm chú Lý, chú Triệu đối địch với Tiểu Phương.

“Vì sao mấy chú khi dễ anh Tiểu Phương?”

Nhìn Tống Tiểu Uy nhảy ra bảo vệ “anh Tiểu Phương”, những vị khách bưng cà phê cùng nhau đưa mắt sang Tống Uy.

Nhìn chằm chằm con trai nhảy ra xen vào việc của người khác, Tống Uy dùng khóe mắt lườm lại mấy tên đang theo dõi y, tức giận nói: “Làm gì!”

Tấm tắc hai tiếng, Cao Viễn nói: “Nếu không tận mắt nhìn thấy, tôi tuyệt đối không dám tưởng tượng con trai Tống Uy cậu, cư nhiên có thể thuần khiết không tỳ vết như vậy, thật đáng yêu.” Lưu Trấn Đông bên cạnh càng không ngừng gật đầu, không sai. Có người ba vô lương như vậy, Tống Tiểu Uy lại còn có thể thiên chân vô tà, thật sự là kỳ tích.

Trần Tố mỉm cười đẩy đẩy Vương Tuấn bên cạnh, làm cha nuôi nhóc con nhũ danh Tống Tiểu Uy, đại danh Tống Tuấn, Vương Tuấn không muốn nói gì sao?

Vương Tuấn thật sự khó có thể mở miệng, cách nghĩ của anh cơ bản là nhất trí với Lưu Trấn Đông, Cao Viễn đang khiêu khích Tống Uy, nếu không tận mắt thấy, anh cũng thật rất khó tin, dưới sự nuôi dưỡng đầy rẫy bịp bợm của Tống Uy, Tiểu Uy còn có thể hồn nhiên như vậy, chỉ có thể nói vật cực tất phản* thôi.

(*sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)

Ba người lớn xoắn xuýt bên huyền quan, cùng nhau mỉm cười thân thiết với nhóc hải quân xông tới. Cái tuổi này còn được gọi ‘anh’, Tiểu Phương vui muốn chết. Ôi, cậu hải quân nhỏ này thiệt đáng yêu, vội vàng hôn hôn.

“Mấy chú tuyệt đối không có đánh nhau a, chỉ là đang tiến hành giao lưu tư tưởng thôi.”

“Phải không?” Ngôn ngữ tay chân và bầu không khí của những người lớn không hòa hợp, nhóc hải quân dùng con ngươi đen bóng nhìn thấy rõ ràng.

Bạn nhỏ bây giờ không dễ gạt như vậy, đối mặt câu hỏi của nhóc hải quân, Tiểu Phương cười nói: “Là thật, chú Lý và chú Triệu đang mời anh Tiểu Phương ở lại, thế nhưng trong nhà anh Tiểu Phương có một con mèo cô đơn phải nuôi, anh Tiểu Phương phải về nhà bồi nó.”

Con mèo cô đơn? Nói Thịnh Tắc Cương đi? Hình tượng Thịnh Tắc Cương bộc lộ khí thế không hề thua kém Vương Tuấn, bị so sánh với con mèo Nga lười biếng co rút bên đầu gối Trần Tố, đổ mồ hôi, bị người yêu hình dung như vậy, không biết là nên ê răng, hay là nên đồng tình.

Lừa được nhóc hải quân, ra dấu tạm biệt những vị khách đang ngồi, Tiểu Phương chạy đi nhanh như chớp, tốc độ rất nhanh, khiến Lý Chí Viễn, Triệu Hiểu, nhóc hải quân đều trở tay không kịp.

“Có phải nguyên nhân của tôi khiến Tiểu Phương không vui?” Thấy Tiểu Phương kiên quyết rời đi, Trần Tố có chút bất an không khỏi hỏi. Vương Tuấn nhìn Trần Tố, sao Trần Tố đa tâm vậy?

“A?” Triệu Hiểu đang đấu tranh với tâm tình khẩn trương nghe xong ngẩn ra, có ý gì? Nghe không hiểu.

“Tôi nghe nói, Tiểu Phương cũng muốn đầu tư vào trường của hiệu trưởng Trương, cậu ta tựa hồ có chút không thoải mái tôi chen vào.”

Lý Chí Viễn, Triệu Hiểu cùng nhau xua tay, bật cười nói: “Anh nghĩ đi đâu vậy, làm sao có thể có chuyện này? Tiểu Phương rất kính trọng anh, cậu ta như vậy, là bởi vì công việc của Thịnh Tắc Cương, hai người bọn họ trường kỳ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Nếu là ngày thường, muốn đuổi cậu ta cũng không đi.”

Trần Tố cười, nếu như vậy, cậu liền an tâm. Cậu đối với Tiểu Phương được hiệu trưởng Trương khen ngợi có thừa, ấn tượng phi thường tốt, nếu như bị bài xích, hai bên không làm bạn của bạn được, vậy thì thật là đáng tiếc.

Bầu không khí hài hòa, khiến tâm tình Triệu Hiểu dần dần ổn định, lục tục lấy bản phát thảo ngày thường hứng thú sáng tạo ra, cầm tới cho khách xem trước một chút.

Thấy Triệu Hiểu ổn định tâm tình, Lý Chí Viễn cũng yên tâm, ở một bên tiếp tục yên lặng tiếp sức cho vợ.

Tống Uy và Cao Viễn đã rời xa thương nghiệp, ở trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, Vương Tuấn và Lưu Trấn Đông đến phòng sách tiến thêm một bước giao lưu với Triệu Hiểu.

Không đuổi kịp trào lưu mới, không có nghĩa là bọn họ không có đủ năng lực nắm bắt trào lưu. Vương Tuấn, Lưu Trấn Đông tiếp nhận bản phát thảo thường ngày sáng tác của Triệu Hiểu lật xem, chú ý từng chi tiết.

Mỗi một tờ, mỗi một trang, đều thể hiện ý vị bất đồng, màu sắc, cổ điển, trào lưu, mode mới không ngừng đan vào nhau, cảm giác đan xen vừa mâu thuẫn vừa dung hợp. Cho dù không hiểu nghệ thuật, cũng có thể từ đó tìm được sắc thái chạm đến mình.

Sắc thái thịnh hành chỉ có thể dùng cảm giác để nắm bắt, nếu như dùng ngôn ngữ, dùng xúc giác để nắm bắt, vậy không còn là màu sắc đi trước thời đại. Bản nháp chỉ có thể thể hiện mặt ngoài, tiếp theo, Triệu Hiểu chuẩn bị dùng máy chiếu, triển lãm sáng tác của mình bằng lập thể 3D, như vậy càng có thể biểu đạt quan niệm thiết kế của thiết kế sư.

Không đi quấy rầy baba chăm chỉ làm việc, Lưu Giai Giai nâng lồng hamster, nhanh như chớp chiếm cứ bắp đùi chú Tống nhàn rỗi ngồi một bên, đều không nhường anh Tống. Khiến Trần Tố bên cạnh cảm thấy đặc biệt thú vị, bé gái bây giờ, thường đều cường hãn hơn bé trai.

Bắt lấy Tống Tiểu Uy từ hoang mang tới bất mãn, Cao Viễn cười rộ lên an ủi nhóc nam tử hán nho nhỏ, “Đừng buồn, đừng buồn, đừng thấy hiện tại Tiểu Giai Giai dương nanh múa vuốt, tương lai sớm muộn gì cũng có người thu thập cô bé.”

Lý Chí Viễn tiếp đãi khách, mang tới cho mấy bạn nhỏ DVD mới nhất, không bao lâu, Cừu vui vẻ và sói xám* liền hấp dẫn lực chú ý của bọn nhỏ.

(*Pleasant Goat and Big Big Wolf)

Vuốt con mèo ngoan ngoãn nằm trên đầu gối, Trần Tố lấy album cũ trong túi giấy ra, lặng lẽ xem một chút, bối cảnh đen trắng, bề ngoài mộc mạc, rốt cuộc sẽ có sự thật thế nào? Nhìn danh thiếp của Vương Anh Đường Thịnh Tắc Cương bỏ bên trong, nghĩ lại nghĩ, đứng dậy đi qua một bên, gọi mấy cú điện thoại.

Ở trong phòng nghe nhìn xem xong hình ảnh lập thể của tác phẩm, Vương Tuấn và Lưu Trấn Đông rất hài lòng, về phần những chi tiết chuyên nghiệp khác, sẽ sắp xếp dân chuyên nghiệp trao đổi với Triệu Hiểu.

Cảnh ngộ cuộc sống không giống, kiến thức cũng có bất đồng khá lớn. Thay vì nói Triệu Hiểu có tài về phương diện kỹ thuật của thiết kế, không bằng nói, đối với Triệu Hiểu có trải nghiệm nhân sinh khác biệt, nắm bắt được màu sắc và trào lưu, tràn đầy năng lực. Không cần xác định nữa, bọn họ kết luận chuyến đi này rất tốt.

Lưu Trấn Đông nói, “Chúng tôi mời anh, hy vọng anh có thể tới Bắc Kinh nói chuyện. Anh có thể chọn lọc từ những ý tưởng này ra số liệu mẫu, tôi muốn giới thiệu bạn trong giới thiết kế bên chỗ chúng tôi cho anh, hẳn có thể giúp đỡ cho sự phát triển của anh.” Hàng năm bọn họ có vô số nhân tài đối nội đối ngoại, nhưng, thật đáng tiếc, không thể phủ nhận, Bắc Kinh chưa bao giời đứng trong hàng ngũ thời thượng. Giúp Triệu Hiểu thể hiện tài hoa, nhất định có thể có được kết quả song phương toàn thắng, trong vòng quan hệ của bọn họ, có một ít quân tử chi giao có thể để cử.

(thật sự không hiểu đoạn này nói gì luôn, tác giả dùng từ gì mà search gg cũng không ra kết quả -_-)

Nghe câu này, Triệu Hiểu khát vọng được thừa nhận, khát vọng có thành quả, khát vọng được tán thưởng, kinh ngạc, hưng phấn, không thể tin, trong lòng ngũ vị tạp trần xâu chuỗi thành tiếng truy vấn: “Được chứ?” Không khỏi khiến người nghe sinh ra thương xót.

Phải có quá trình nhân sinh thế nào, mới có thể khiến người cực kì có năng lực nắm bắt màu sắc này không tự tin như vậy?

“Vô cùng, vô cùng được.” Đối mặt Triệu Hiểu cực độ khát vọng được công nhận, Lưu Trấn Đông có thể nói thế nào, xét thấy bản thân Triệu Hiểu thật sự có tài, hắn cũng liền tận sức khen ngợi, “Anh phải tự tin, có thể dung hợp nghệ thuật và chức năng thực dụng, đây là tài năng.”

“Tôi… tôi không có bằng cấp, cũng không thi tới chứng nhận cấp bậc nghề nghiệp, có thể chứ?”

“Bằng cấp? Giấy chứng nhận?” Lưu Trấn Đông nở nụ cười, “Đó là thứ gì? Anh từng nghe nói đại sư nghệ thuật vì cầm văn bằng nhà trường mà nổi tiếng chưa? Cho dù có chăm chỉ cố gắng, mà không có trời thiên phú và tài năng, đều không thể vượt qua cánh cửa nghệ thuật.”

Ai, Lưu Trấn Đông né tránh ánh mắt mấy người bạn liếc xéo hắn, không phải hắn muốn thuyết giáo, chẳng qua là cảm thấy để vị Triểu Hiểu cực kì không tự tin này tiếp tục không tự tin nữa, thật sự lãng phí tài năng khó có được của cậu ta.

Tự tin của Triệu Hiệu được Lưu tiên sinh khích lệ, cậu gật đầu, chỉ cần có người nguyện ý cho cậu một sân khấu biểu diễn, làm không công cũng được, cậu nhất định sẽ đi!

Trao đổi danh thiếp, xác định thời gian tới Bắc Kinh, được rồi, tới lúc đó giải quyết. Uyển chuyển chủ nhà nhiệt tình giữ lại, cách buổi trưa còn có chút thời gian, hành trình tiếp theo, bọn họ tự sắp xếp.

Chim dậy sớm có sâu ăn, thu hoạch hôm nay cũng rất nhiều, nếu như Vương Tuấn chịu tiết lộ một chút nội dung trao đổi trong ba phút với Thịnh Tắc Cương, thì tốt rồi. Đây là ý tưởng chung của mấy nam nhân vui vẻ đi ra cửa tiểu khu.

Vương Tuấn bị để mắt tới, lướt qua mấy ánh mắt chớp chớp với anh, bọn người này hiếu kì vậy sao?

Suy nghĩ một chút, không có gì cần giấu diếm, dù sao việc này cần mọi người cùng làm.

Đi ra ngoài tiểu khu, ngoại trừ chuyện Vương Anh Đường không đề cập tới, Vương Tuấn đại khái thuật lại nội dung nói chuyện với Thịnh Tắc Cương.

Sau khi nghe, nhìn nhìn Vương Tuấn, nghẹn một hồi, Lưu Trấn Đông, Cao Viễn, Tống Uy nói thẳng: “Tên Thịnh Tắc Cương này là ai a? Cảm thấy hình như không quá đáng tin.”

“Hắn có thể điều tra chúng ta, chúng ta cũng đi điều tra hắn đi.” Lưu Trấn Đông nhìn Tống Uy, Cao Viễn chiếm 3% cổ phần công ti. Ô, trong lúc bất tri bất giác, đại hội cổ đông lần đầu tiên đang tiến hành a.

Đối với việc này, Cao Viễn và Tống Uy không có ý kiến. Dù sao chân chính đạt thành hiệp nghị, phải qua rất nhiều phân đoạn, không vội mà một miệng phủ định.

“Sau khi trở về, tôi liền bắt tay điều tra. Theo lời hắn nói, tôi cảm thấy, hắn hẳn là nhảy dù tới chỗ đó. Tống Uy, rất có thể cần cậu dùng quan hệ tra một chút.” Lưu Trấn Đông sờ sờ cằm, gần đây ngoại trừ ngồi nghe vợ và mẹ biện luận, sống có hơi rảnh rỗi, nên tìm chút chuyện làm.

“Biết rồi.” Tống Uy gật đầu, một cái nhấc tay, nhớ chia súp cho y là được.

Trần Tố đi theo sau nghe được, cảm thấy có chút quỷ dị, sao nghe giống như sắp xếp công tác điều tra bắt tội phạm vậy, đủ khoa trương.

“Cậu phải chú ý một chút, Thịnh Tắc Cương đàm phán rất ra dáng, hắn rất biết nắm bắt không khí và phương hướng câu chuyện.” Vương Tuấn nhắc nhở Lưu Trấn Đông xung phong.

“Biết. Liên hệ làm sao a? Hắn chưa cho cậu danh thiếp?” Lưu Trấn Đông gật gật đầu.

Vương Tuấn xoay người nhìn về phía Trần Tố dắt Tống Tiểu Uy, Tiểu Giai Giai. Nói đến chuyện này, Thịnh Tắc Cương hẳn không thể không đưa danh thiếp cho bọn họ.

Theo đường nhìn của Vương Tuấn, Trần Tố trải Tống Tiểu Uy, Tiểu Giai Giai lại cho các baba, lục danh thiếp Thịnh Tắc Cương để lại trong túi đưa cho Lưu Trấn Đông.

“Đúng rồi, ý tứ câu cuối cùng Thịnh Tắc Cương nói với em, nghĩ ra chưa?” Vương Tuấn nhìn về phía Trần Tố.

Oh, còn tưởng rằng Vương Tuấn sẽ không để ý, không nghĩ đến còn nhớ tới, Trần Tố lắc đầu, “Không rõ lắm, em nghĩ không ra.”

“Câu cuối cùng? Nói cái gì?” Lưu Trấn Đông hiếu kỳ cực nặng giục Trần Tố nói nghe một chút.

“Lúc bọn tôi gần đi, Thịnh Tắc Cương gọi tôi lại, nói với tôi: [Giống như hội nghị chúng ta thường họp, thế giới này, rất nhiều chuyện không nhất định cần phải tồn tại nhân quả] Tôi còn chưa nghĩ ra đến cùng là có ý gì.” Trần Tố lắc đầu. Nghe rất có triết lý, hẳn không phải thuận miệng nói chơi, về phần nguyên nhân trong đó, cậu không nghĩ ra.

“Là gọi cậu lại, nói với cậu?” Cao Viễn nhìn nhìn Trần Tố, ra vẻ hiểu rõ, khiến Trần Tố hiếu kỳ, Cao Viễn biết ý tứ những lời này?

Vương Tuấn liếc sang Cao Viễn, Lưu Trấn Đông lại không cho là đúng, Cao Viễn biết cách giả bộ trí thức trước mặt Trần Tố nhất, dựa vào cái gì y có thể hiểu được, nói nghe một chút.

“Đừng lườm, Tống Uy, cậu cũng biết.” Cao Viễn ngoặc sang Tống Uy bên cạnh.

Tống Uy thở dài một hơi: “Nếu như lời này là nói với Vương Tuấn, tôi không đoán ra được. Nhưng hắn nhằm vào Trần Tố mà nói, vậy ý tứ liền đơn giản sáng tỏ.”

“Rất đơn giản, hẳn là dưới vài tình huống [mở hội nghị] và [nhân sinh] là từ đồng nghĩa. Không ngừng tái diễn, tuần hoàn, biết rõ là không có ý nghĩa, cũng không ngừng lặp lại quá trình. Còn phải lặp đi lặp lại logic cứng nhắc hoang đường, từ trước kia, vẫn phải kéo dài tới hiện tại.” Cao Viễn lẩm bẩm, “Sáng họp, tối họp, tuần họp, tháng họp, nhóm nhỏ họp, đoàn thể họp, hệ thống cơ quan họp, còn có họp học tập về phát triển xã hội hài hòa, họp báo cáo…”

“Nghe rất thống khổ.” Nhìn Cao Viễn đếm hết mười đầu ngón tay tới mấy lần, Lưu Trấn Đông nhe răng, thật đòi mạng, đều đã là thế kỷ mới rồi, chính phủ còn thích họp như thế? Thảo nào hiệu suất làm việc của cơ quan thấp như vậy.

Tống Uy và Cao Viễn cùng nhau gật đầu, không sai, là rất thống khổ.

“Trần Tố không thể hiểu ra ý tứ trong đó, có thể nguyên nhân là, cậu rất thích đi họp.”

“Không, tôi cũng rất sợ họp hành.”

“Em không thích đi họp.” Vương Tuấn nhìn Trần Tố, mỗi lần đêm trước hội nghị, Trần Tố đều phải nghiêm túc chuẩn bị một phen, chưa từng nghe cậu oán giận gì nha.

“Ai mà thích họp quanh năm suốt tháng a.” Trần Tố lắc đầu, từ lâu cậu đã không còn tâm tính ngây ngô như lúc mới đi làm, sở dĩ chăm chỉ chuẩn bị, chẳng qua là thói quen mà thôi, “Đơn vị bọn em coi như thoáng, chỉ cần bên trên không kiểm tra theo thông lệ, cục trưởng bọn em sẽ không cưỡng ép mở họp.”

Trần Tố nhìn nhìn Cao Viễn, Tống Uy, so sánh với cơ quan trong sạch của cậu, giáo dục tư tưởng chính trị của bọn họ hẳn là rất chặt, rất quan trọng, bọn họ tuyệt không thể có lãnh đạo tốt như cậu được.

“Đây là thái độ gì.” Thấy Trần Tố rõ ràng có chút hả hê với cảnh ngộ bọn họ gặp phải, Tống Uy Cao Viễn cùng nhau tỏ vẻ bất mãn.

“Kỳ quái, Thịnh Tắc Cương nói cái này với cậu là có ý gì? Hắn thảo luận triết học nhân sinh với cậu làm chi?” Cao Viễn ngó ngó Trần Tố, Vương Tuấn.

Trần Tố không nói, Thịnh Tắc Cương nói bóng gió, đã bị Cao Viễn vạch trần, cái khác, chỉ có thể để Vương Tuấn hiểu.

Cúi đầu nhìn nhìn túi giấy mang theo trong tay, niên đại trong album cũ, đến cùng là đã phát sinh chuyện xưa thế nào, giữa biểu hiện bên ngoài và sự thật bên trong, đến cùng là xung đột thế nào? Đã từng trong dĩ vãng, tích tụ bao nhiêu ân oán, ngoại trừ những người tự thân trải qua niên đại đó, hẳn là ai cũng không thể chân chính hiểu rõ.

Ra khỏi tiểu khu, nhìn thời gian, ôi, hành trình hôm nay quá mức thuận lợi rồi, lúc này còn rất sớ, làm sao bây giờ, hội họp với các cô, tới Chu Trang* gần đây đi dạo?

(*thuộc khu vực Côn Sơn, nằm giữa Thượng Hải và Tô Châu, được mệnh danh là Venice của phương Đông. Thị trấn này nổi tiếng với cảnh phố xá xen lẫn với phố cổ có 900 năm lịch sử với các con sông, suối, kênh.)

“Không thú vị.” Lưu Trấn Đông lắc đầu, ngay cả Cố Cung, Di Hoà Viên đều lười đi, hắn không có hứng thú tới Chu Trang.

“Tiếc là tới sớm một năm, nếu không còn có thể kéo cả nhà đi Hội triển lãm xem.” Tống Uy có chút tiếc nuối, sang năm khai mạc Triển lãm thế giới, vợ chồng y lại không nhất định được rảnh rỗi.”

“Nếu chính sự xong rồi, tôi thấy, tự hội họp với vợ nhà mình, mỗi nhà mỗi ngã.” Ngó ngó hai bên, Lưu Trấn Đông đề nghị. Đã lâu chưa cùng vợ đi dạo phố, hôm nay liền làm ông chồng kiểu mẫu đi.

Cao Viễn tán thành, lại không phải mấy bạn nhỏ đi du lịch, kết bè kết đội dính một chỗ không dễ coi chút nào, “Như vậy, liền tạm biệt vài ngày. Lần này, tôi và Tôn Lợi xin nghỉ thêm mấy ngày, đi thăm mẹ. Lúc trước không nói, là sợ mấy cậu ghen tị.”

Cao Viễn nói rất thoải mái, xem trọng Tôn Lợi đỉnh đạc, cũng không thể thật sự vô tâm vô phế. Lần này quấn lấy viện trưởng xin nghỉ thêm mấy ngày, xem như tuần trăng mật, để Tôn Lợi thả lỏng một chút.

Không ai ghen tị kì nghỉ dài của Cao Viễn, Vương Tuấn nhìn về phía Lưu Trấn Đông.

Nhanh chân chuồn mất, tiền trảm hậu tấu là trò Lưu Trấn Đông thường làm, hồi trước, Vương Tuấn mở một mắt nhắm một mắt không quá để ý, lần này không được, phải xác nhận một chút.

Giơ Tiểu Giai Giai mặc đồ thục nữ, cản trở ánh mắt sắc bén của Vương Tuấn, Lưu Trấn Đông chột dạ nói, “Tiểu Giai Giai nhà tôi còn chưa đi xem sơn thủy Quế Lâm đâu, chỉ dự định đi mấy ngày thôi.”

“Không xem dự báo thời tiết sao, Quảng Tây lũ lụt, sông Li không hạ thuyền.” Vương Tuấn xụ mặt, may mà anh xác định trước một chút, nếu không thật sự để Lưu Trấn Đông chuồn đi.

Tống Uy, Cao Viễn nhìn không vừa mắt hành vị Lưu Trấn Đông lấy con gái ra làm bia đỡ đạn, tà mắt, tầm mắt lại quét tới Trần Tố quay đầu đi, hừ, chuyện không liên quan tới Trần Tố, sao biểu hiện chột dạ vậy? Có chuyện.

Đụng tới đường nhìn chằm chằm của Tống Uy, Cao Viễn, “Cái kia… tôi cũng xin nghỉ thêm mấy ngày. Sở dĩ không nói ra, nguyên nhân giống như Cao Viễn.” Nhìn nhìn Tống Uy Tống Tiểu Uy, Trần Tố có chút ngượng ngùng, “Ngày nghỉ đã xin trước rồi, lúc đó không biết các người sẽ về.”

Mỗi người đều sắp xếp thời gian của mình, chính y cũng vậy, Tống Uy nói: “Đã biết, tôi sẽ áp giải Lưu Trấn Đông về, hắn đừng nghĩ đi tới được đâu.”

Đối với Lưu Trấn Đông đã sắp xếp đi du lịch xong, Trần Tố chỉ có thể xin lỗi, với cậu mà nói, ngoại trừ ngày nghỉ chung, ngày nghỉ của cậu và Vương Tuấn rất khó xếp ra. Trần Tố nói: “Tôi rất hiếm có thể xin nghỉ dài hạn, Vương Tuấn cũng thật lâu không ra ngoài giải sầu một chút, chờ bọn tôi trở về, các anh lại chọn dịp khác đi sông Li.”

Nếu là Trần Tố mở miệng, mặt mũi nhất định phải cho. Lưu Trấn Đông vẫy tay, “Đi đi, đi đi, đi chơi một phen, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, nếu không, tôi cho mấy cậu mượn Tiểu Giai Giai?”

Cái này một chút cũng không buồn cười, khiến mọi người cười lạnh. Tống Uy vẫy tay gọi taxi, trời khô nóng không thoải mái, khẩn trương giải tán, nên làm gì thì làm đó.

Nhìn bọn họ đi xa, Trần Tố và Vương Tuấn cũng lên xe xuất phát. Trước khi rời khỏi thành phố này, phải đi tế lễ bác gái một chút.

Xe taxi chậm rãi lái trên con đường uốn lượn, hơi lạnh bên trong xe hóa giải khô nóng, kề bên Vương Tuấn, Trần Tố nói: “Em gọi điện báo bình an với Cố tiên sinh rồi.”

Vương Tuấn không nói, quan hệ với bên mẹ đã hoà dịu từ lâu, nhưng cũng không có giao thiệp gì, xét thấy tình trạng của ông ngoại, Vương Tuấn càng ít tiếp xúc với bên kia. Mỗi dịp năm mới nghỉ Tết, đều do Trần Tố gọi điện thông báo bình an.

“Em cũng gọi điện cho bác trai, ông ấy… xuất ngoại khảo sát, không ở trong nước.”

Nhìn Vương Tuấn, Trần Tố bị lời nói của Thịnh Tắc Cương chọc thủng tư duy cố chấp, tâm tình có chút phức tạp. Vốn cậu muốn lấy danh nghĩa Vương Tuấn, mời Vương Anh Đường ăn bữa cơm, khi nghe nói Vương Anh Đường không ở trong nước, trong lòng cậu bao phủ một chút tiếc nuối, lại có chút thoải mái. Dễ dàng bị người khác thao tún tâm tình, liền tùy tiện hẹn ông, thiếu suy nghĩ. Hai cha con vẫn luôn như người xa lạ, cần để tâm tình lắng đọng theo thời gian, có thể, ở tương lai không xa, cha con bọn họ sẽ tự nhiên ngồi lại, uống chén trà, ăn bữa cơm, trò chuyện.

Cầm bàn tay đụng chạm ngón tay anh của Trần Tố, Vương Tuấn không nói gì, cho dù bị kích động, cho dù thiếu suy nghĩ, tâm tư của Trần Tố đều đặt trên người anh, không cần thiết vì việc này khiển trách Trần Tố.

Nhận được ám chỉ tha thứ, Trần Tố nói: “Trong lúc trò chuỵên với bác trai, em thuận tiện hỏi chuyện của Thịnh Tắc Cương, bác trai nói, [trong thương nghiệp nói chuyện thương nghiệp là được].”

Vương Tuấn quay đầu nhìn ra ngoài xe, đây xem như khẳng định trực tiếp bối cảnh của Thịnh Tắc Cương đi.

Trước ngã tư đường giống như nhân sinh, giữa đèn đỏ, dừng một chút đi một chút, lộ trình dài đằng đẵng lại khô khan. Vào lúc giữa trưa, mới tới được điểm đến.

Bước chậm trong màu xanh biếc khắp nơi, mỗi một lần tới nghĩa trang kiểu lâm viên núi xanh vây quanh, nước biếc ôm ấp này, Trần Tố đều có lỗi giác nhảy ra khỏi rừng rậm xi măng. Đem hoa tươi đặt trước bia đá cẩm thạch, đứng lặng một lúc lâu, hai người nắm tay rời đi. Ngày nghỉ khó có được còn dư lại, Trần Tố và Vương Tuấn dựa vào cảm giác đi về phía trước, nhìn về phía trước, canh giữ (thủ vọng) không gian yên tĩnh thuộc về bọn họ…

Cả đời này, nắm tay cùng em/anh đồng hành…[TOÀN VĂN HOÀN]