Thần Giữ Của

Chương 4: Bà cô thần giữ của



Bà Cảnh từ sáng cho tới giờ trong lòng vẫn luôn lo âu thấp thỏm mãi không yên, bà hết đứng rồi lại ngồi, nhất là lại từ lúc nghe Vũ kể ra chuyện lạ trong giấc mơ như thế. Bà Cảnh nào còn tâm trí gì để làm nổi các việc nữa, cho tới lúc này như không còn đủ kiên nhẫn thêm nữa. Bà vớ vội đôi dép đứng phắt ngay dậy, ngửa mặt nhìn trời một lượt rồi dứt khoát gọi với xuống nhà thật lớn:

- Vũ! Vũ ơi.. Con lên mẹ nhờ việc đây.. Con mau lấy xe chở mẹ qua nhà cụ Cả Vĩnh luôn đi, phải nhờ cụ cúng kiến giải hạn cho mới được. Nào!.. Nhanh, nhanh lên con. Không khéo lại muộn mất.. mẹ sốt ruột sốt gan lắm rồi.

Quả thực hôm nay Vũ có thái độ rất lạ, hắn ta tính tình trái ngược hẳn so với ngày thường, bình thường với tính tình ngỗ ngược bất hiếu như hắn lý nào lại dễ dàng nghe lời bà Cảnh như vậy. Hắn lừ lừ đi lên từ khu nhà công trình phụ, đưa tay với vội chiếc áo đang vắt trên dây phơi rồi mặc lên người. Sau đấy thì cung cúc chẳng nói lời nào, cứ thế đi vào trong bếp dắt ra chiếc Honda cũ kỹ đã bạc phếch, sơn xe cũng đã bong tróc loang lổ gần hết, nhìn mà thấy chán.

Bà Cảnh thì thừa biết tính con, vớ vẩn nhiều lời có khi còn bị nó đập cho mấy cái u đầu. Hôm nay tự nhiên Vũ tỏ ra hiền vậy, cũng khiến cho bà phải ngạc nhiên mất một lúc. Thôi khéo thì cũng là phúc đức tổ tiên phù hộ độ trì, sau này bà kiểu gì chả được nhờ cậy.

Bà mừng thầm trong bụng, rồi cũng không nói thêm một lời nào nữa, vớ vội lấy cái nón mê đội lên đầu rồi lặng lẽ trèo lên ngồi sau xe của Vũ. Sau đấy trên suốt đoạn đường từ làng "Đại Minh" nhà bà xe bon bon chạy xuyên qua bên làng "Ninh Tào", hai mẹ con bà Cảnh cũng chẳng ai nói với ai lấy một lời nào cả, mỗi người trong lòng đều đang mang những suy tư lo lắng. Phải mãi tới lúc qua đến chỗ bến đò bãi tắm làng Sà, hai mẹ con họ mới gặp được bà Lành cùng làng vừa đi chợ phiên về tới. Bỗng nhiên bà Lành hốt hoảng, liền chỉ tay lên mặt Vũ rồi hét lớn:

- Úi trời ơi! Mặt cậu Vũ có dính thứ gì mà ghê vậy?

Vũ thấy bà Lành trả khách sáo gì mà chỉ thẳng tay vào mặt hắn thì cảm thấy khó chịu lắm, mặt đã tím tái sa sầm ngay lại. Chả là đêm qua thì Vũ cũng có sử dụng thuốc hơi quá liều, thế nên hắn không kìm chế được, hắn hùng hùng hổ hổ sừng sộ dựng xe rồi nhảy xổ xuống, phen này quyết nẹt dằn mặt cho bà ta một trận nhớ đời mới được. Mắt hắn đã ngậu đỏ trừng trừng dòm tới, miệng không ngừng quát lớn lên điên dại:

- Á à.. cái con mụ điên này chứ. Mụ.. mụ nói cái gì? Mụ có muốn tao đập cho u đầu lên không?

Thật may là bà Cảnh vừa thấy thế, bà đã phát hoảng vì thừa biết tính của thằng con nghịch tử này. Chẳng may Vũ mà làm liều.. thì thật chả còn kẽ nứt nào mà cho bà chui xuống.

Bà Cảnh tất tả chạy vội lên đầu xe định rằng ngăn cản Vũ lại, nào ngờ vừa nhìn đến con thì bà cũng tá hỏa hoảng sợ mà hét lớn:

- Úi trời!.. Cái gì thế này? Sao mặt con lại có dính thứ gì bám lên bẩn thỉu thế?

Nào.. Mau cúi xuống đây mẹ lau đi cho. Thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì thứ bà Cảnh thấy trên mặt con lại không phải vết bẩn thỉu gì, mà hằn trên má hắn lại chính giống một bàn tay có năm ngón đen sì sì in lên rõ mồn một. Bà Cảnh đưa tay lau thế nào nó cũng không hết, mà quái lạ hơn là càng lau chùi thì vết đen ấy lại càng thêm đậm. Vũ lại càng thêm đau, hắn kêu lên oai oái.

Biết rằng chuyện kỳ quái này thật khó mà giải thích, bà Cảnh vội chào bà Lành rồi giục Vũ mau dắt xe xuống thuyền qua sông cho kịp. Bà Lành thấy thế thì cũng chả dại gì xía mũi dây dưa vào chuyện của hai mẹ con Vũ, chỉ khẽ gật đầu mặt cắt không còn hạt máu, lấm la lấm lét len lén nhìn lại Vũ lần nữa rồi chuyển gót quẩy vội quang gánh đi thẳng.

Sau đấy hai mẹ con bà Cảnh cứ vậy chạy xe một mạch băng qua đến mấy cánh đồng, lại thêm hai ba cây số nữa thì mới tới được bên làng Đông Thái.

Thật xui xẻo cho mẹ con bà là cụ Cả Vĩnh đã rời nhà vân du tứ hải, cũng không biết chuyến đi của cụ lần này sẽ là bao lâu nữa.

Quá thất vọng, hai mẹ con bà Cảnh chỉ còn biết cáo từ ra về, đợi vài ngày nữa sẽ quay trở lại cầu cụ cứu giúp.

Chẳng ngờ lúc chuẩn bị xuống đò qua sông hai mẹ con bà Cảnh lại có cơ duyên gặp được cụ Cả Vĩnh cũng vừa về tới. Vừa gặp Vũ thì cụ đã chỉ thẳng mặt mà nói lớn:

- Nghiệp quả! Hầy à!.. Thực là nghiệp số khó cải mệnh trời.. Tiền nhân dòng tộc các ngươi khi xưa phạm vào tài vật bất nghĩa, đổi mạng lấy tiền, con cháu đời sau không ai qua nổi 40 năm niên thọ.

Bà Cảnh mẹ Vũ quả nhiên khi nghe được những lời này từ cụ Cả Vĩnh thì thất kinh bàng hoàng lắm, bà ngay lập tức quỳ sụp xuống đất miệng lắp ba lắp bắt nói mãi chả nên lời:

- Dạ.. dạ bẩm cụ! Lậy cụ ạ! Dạ.. Chúng con người trần mắt thịt, có tai như điếc có mắt như mù, nay phúc phần mà gặp được cụ đây chính là người trời hạ phàm cứu nhân độ thế. Mong rằng cụ cứu giúp cho gia đạo chúng con thoát cơn bể khổ với ạ.

- Khó.. khó đấy.. Cứu các ngươi thì sức lão đây không đủ, thực khó cản lại mệnh trời. Nhưng thấy chết lại không cứu thì lòng lão cũng không yên.. Thôi được rồi, may mà trong dòng tộc nhà các ngươi hiện có một vong ma bà cô chết trẻ, hồn này linh thiêng lắm, lại ứng với cung mệnh cậu đây nên vẫn theo về mà phù trợ.

Kia kìa.. vong ấy hãy còn đang đứng đằng xa bám theo các người đấy, vết năm ngón tay in hằn rõ mồn một trên má cậu đây chính là do vong ấy đánh ra đấy. Muốn rằng cảnh báo giáo huấn nhắc nhở cho cậu biết, quay đầu hối cải hãy còn kịp.

Cụ Vĩnh sau khi đã nói ra hết lời trần tình vừa được gửi gắm từ người đã khuất, cụ tiếp tục hướng ánh mắt sắc lẹm đến hai mẹ con Vũ rồi lại thốt:

- Cậu trai trẻ! Thay vì đợi người cứu giúp chi bằng hãy tự cứu mình, cậu hãy tự vấn lại xem bản thân mình trong thời gian qua đã làm những gì không phải đạo. Cậu còn trẻ người, xuân xanh hãy còn phơi phới. Nếu lão phu đoán không lầm thì năm nay cậu cũng đã 39 tuổi, cuối năm là bước qua tuổi 40 phạm vào đại kỵ dòng tộc. Lão đây sức lại không thể thắng thiên, duy chỉ có điều đã gặp nhau đây ắt cũng là tương ngộ, thấy chết lẽ nào không cứu. Từ giờ cho tới hết năm, nhất là vào các tháng 10, 11 âm lịch thì quan tuần sát thường sẽ đi lại liên tục. Khi đó cậu tuyệt nhiên không nên đi lại ra ngoài làm gì, rất dễ chuốc họa vào thân đấy.

Thế nhưng Vũ có khi nào tin vào những lời nói ấy của cụ Vĩnh, hắn cho là thầy bà bói toán nhảm nhí. Không hiểu làm sao hôm nay tự nhiên hắn lại nghe theo bà Cảnh mẹ hắn, đi cả đoạn đường dài tới đây để rồi phải nghe cái lão già này lảm nhảm mãi. Từ nãy tới giờ hắn vẫn luôn ngứa mắt lắm, nay lại thấy lão ta bảo gì là phạm vào tài vật bất nghĩa, rồi người âm đeo bám phù trợ suốt ngày. Thế thì những của nả tài vật ấy ở đâu, người âm phù trợ thế nào mà hắn vẫn cứ nghèo mạt rệp, chưa khi nào ngóc đầu lên nổi?

* * *

Lại nói về cha Vũ lúc còn tại thế, quả thực ông ta đã phạm vào sát nghiệp tài vận, lúc sắp lìa đời rời xa trần thế mới nhận ra lỗi lầm thì đã quay đầu không kịp. Còn định đốt huỷ đi toàn bộ các giấy tờ văn tự lưu truyền chỉ dẫn kho tàng, nhưng rồi lại không dám. Cuối cùng bố của Vũ âm thầm chôn những thứ ấy vào một hốc đá sau vườn nhà, muốn rằng con trai ông sau này không dẫm vào vết xe đổ ấy một lần nữa.

Và rồi thế sự đổi thay, theo năm tháng Vũ tuy đã lớn khôn trưởng thành nhưng vẫn vất vưởng lông bông, suốt ngày tụ tập đàn đúm ăn chơi với đám bạn xấu, hắn làm ở đâu cũng chỉ được có dăm ba hôm rồi tự phải nghỉ việc hoặc bị người ta sa thải. Nhìn chung là tương lai của Vũ không mấy sáng lạng, cũng vì thế mà khiến cho bà Cảnh mẹ hắn lo lắm. Gia cảnh mẹ góa con côi, vay mượn thiếu thốn quanh năm. Cứ như này khéo đến lúc bà nhắm mắt xuôi tay, chưa chắc gì bà đã có lấy đứa cháu mà bế. Vì rằng trên đời này chả có đứa con gái nào nó lại ngu dại đến thế, ngó ngàng làm gì đến Vũ, một thằng phá gia chi tử, ăn tàn phá hại chả có tương lai.

Rồi một ngày nọ cách nay đã hơn hai năm về trước, hôm đó Vũ về nhà rồi gọi thợ sửa sang lại căn phòng nối liền phía sau phòng thờ nhà tổ. Nào ngờ trong lúc thi công, đám thợ đập phá thế nào lại tìm được một chiếc rương gỗ cổ, màu sắc xỉn đục nhìn đã cũ kỹ lắm. Tối đó Vũ đợi lúc đêm đã về khuya thanh vắng, hắn liền đóng cửa phòng rồi một mình cậy phá khóa mở ra chiếc rương cổ. Vũ vẫn đinh ninh bên trong rương cổ nhất định sẽ là vô vàn biết bao nhiêu ngọc ngà châu báu, nhất nhất món nào cũng mang giá trị liên thành.

Trong giây phút hồi hộp nhất đời hắn, chiếc rương cuối cùng cũng được bật mở ra. Trời ạ!.. cái gì thế này? Thứ hắn đang mong đợi mỏi mòn chả có gì gọi là quý giá, chỉ có mỗi một cái hộp gỗ nhỏ tí, nhưng được cái hoa văn trang trí trên hộp hết sức đẹp đẽ tinh sảo.

Những gì tìm thấy đã khiến Vũ vô cùng thất vọng, vàng bạc châu báu đâu chả thấy mà chỉ vớ được có mỗi cái hộp gỗ ghẻ rách thế này. Hắn điên tiết rồi trút giận lên những thứ đồ vật vô tri vô giác, cú đập quá mạnh khiến cái hộp gỗ hắn vừa cầm trên tay vỡ tan tành trong nháy mắt.

Lập tức từ trong hộp ấy bỗng văng bắn ra một tấm da dê cũ nát đục sỉn, lật mở ra thấy vẽ chi chít toàn những chỉ dẫn loằng ngoằng rối mắt như giun dế. Thực quá bất ngờ với những gì vừa thấy, nhưng ngay sau đấy hắn cũng rất thận trọng, lại tìm cách hỏi dò thông tin về tấm da dê này. Kết quả nhận được khiến lại lần nữa hắn phải bàng hoàng, vì rằng tấm da dê ấy chính là bản đồ chỉ dẫn tới một kho báu cất trữ vô số của nả liên thành.

Bản thân Vũ cũng đã nhiều lần theo manh mối trên tấm da ấy rồi mò vào núi tìm vàng, ngặt nỗi chỉ có vị trí mà thiếu mất khẩu quyết thì làm gì nổi. Vì thế nên hắn đã phải ngậm ngùi, đành phải nuốt hận quay trở về mưu tâm tính kế cho lần khác.

Ngày hôm này lão thầy bà này tự dưng lại chạm vào nỗi đau của hắn, thử hỏi làm sao hắn chịu nổi. Lập tức Vũ nổi đóa hét lớn, hắn còn không tự kiềm chế định rằng thượng cẳng chân hạ cẳng tay, phen này quyết đánh phủ đầu cụ Cả Vĩnh một trận ra trò mới được:

- Á à.. cái lão thầy bà vớ vẩn khốn nạn này, lão hù dọa ai đấy? Lão định lừa phỉnh bịp tiền mẹ con tao đấy phỏng? Được rồi.. đã vậy hôm nay tao thì tao sẽ đập cho lão già lếu láo này một trận nhớ đời, phải đập vỡ cái a lô cho lão không hát được nữa.

Bà Cảnh thấy con hỗn hào còn định hành hung đánh cả cụ Vĩnh, lập tức bà tái mặt kinh hãi liền xông tới chặn ngay Vũ lại. Bà vội vàng ôm lấy chân con, miệng thì mếu máo khóc lóc thảm thiết khuyên can:

- Không được làm thế!.. Vũ.. sao con hỗn láo, còn dám bất kính với cụ thế hả? Cụ là người trời xuống trần cứu vớt sinh linh bể khổ, nay cụ đã hết lời mở ra cho mẹ con ta một sinh đạo, sao con vẫn còn bất mê bất ngộ mãi thế.

- Dạ.. bẩm cụ ạ! Con dại cái mang.. mong cụ hãy hỉ xả mà châm chước, xá lỗi cho mẹ con con một lần.

Cụ Cả Vĩnh nãy giờ vẫn bị Vũ xỉa xói thậm tệ, còn suýt bị hắn hành hung đánh cho một trận. Thế nhưng cụ vẫn ung dung điềm tĩnh lắm, cụ chỉ lắc đầu lại lặng lẽ thở dài một tiếng rồi quay gót nhằm hướng mé tả triền đê trước mặt đi thẳng.