Thẩm Ngữ

Chương 69: Chương 69:



Chương 69: Xét nghiệm ADN
 
Diệp Lệ Thành chỉ vài lần sau đó lập tức đi đến nhà Chu Chính Nam, anh đặt tóc mình và tóc đứa bé lên bàn.
 
“Đây là tóc của… ‘con trai’ tôi, cậu xét nghiệm ADN giùm tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặt Chu Chính Nam như thấy quỷ: “Không phải của cậu?”
 
Diệp Lệ Thành dừng một chút: “Tôi nghi ngờ.”
 
“Ba mẹ tôi rất vui nên tôi không thể cho họ biết chuyện xét nghiệm này.”
 
“Nếu xét nghiệm ra không phải con của cậu thì họ làm sao chịu nổi?” Chu Chính Nam nhíu mày nói.
 
“Tiểu Ngữ cũng sắp sinh rồi.” Diệp Lệ Thành lời ít ý nhiều, Chu Chính Nam hiểu được, sau đó nói ra mục đích của anh: “Cậu muốn ly hôn với Cố Uyển Như?”
 
“Nói sau đi, bây giờ giải quyết vấn đề trước mắt trước, tôi không muốn nuôi con của người ta.” Diệp Lệ Thành vỗ vỗ vai Chu Chính Nam, đứng lên chuẩn bị rời đi, “Cảm ơn nha anh bạn.”
 
Bây giờ là 6 giờ rưỡi, anh phải về trước khi Thẩm Ngữ thức.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Chính Nam tiễn Diệp Lệ Thành xong, sau đó cẩn thận lựa tóc. Chu Chính Nam để những sợi không có chân tóc qua một bên, tổng cộng chỉ có bảy sợi là xài được.
 
Chu Chính Nam chia làm ba phần, hai phần đưa đến bệnh viện tư của Diệp gia và bệnh viện công lập lớn nhất thành phố để xét nghiệm, một sợi có chân tóc và những sợi tóc vô dụng thì giữ lại.
 
Một tuần sau Diệp Lệ Thành nhận được kết quả xét nghiệm, cả hai bệnh viện đều trả kết quả ADN chính xác 99.8%, chứng tỏ đứa nhỏ là con ruột của anh.
 
Diệp Lệ Thành nhìn hai tờ kết quả rồi trầm tư một lúc lâu, anh vẫn cảm thấy đứa nhỏ kia không phải của anh.
 

Diệp Lệ Thành xoa xoa mày, đi đến bên cửa sổ trò chuyện cùng Chu Chính Nam.
 
“Cậu nói cậu còn một sợi tóc đúng không?”
 
“…” Người bên kia điện thoại im lặng một lát, “Lệ Thành, cậu còn chưa từ bỏ ý định sao? Đứa nhỏ là của cậu!”
 
“Cậu tìm một người không quen biết với vòng quan hệ của chúng ta rồi nhờ người đó đem tóc đến thành phố kế bên để xét nghiệm.”
 
“…Được rồi.” Chu Chính Nam cạn lời, là anh em tốt thì phải giúp đỡ Diệp Lệ Thành.
 
Kết quả xét nghiệm còn chưa có thì đến lượt Thẩm Ngữ sinh.
 
Lúc triệu chứng chuyển dạ mới xuất hiện là Diệp Lệ Thành đã đưa Thẩm Ngữ đến bệnh viện. Nhưng là con đầu nên Thẩm Ngữ không may mắn như Cố Uyển Như mà phải đau suốt cả đêm, đến sáng sớm hôm sau thì đứa bé mới chào đời.
 
Diệp Lệ Thành vốn định ở bên cạnh lúc Thẩm Ngữ sinh. Thẩm Ngữ đau đến đầu óc mơ hồ nhưng cô chợt nhớ ra, sau đó liều mạng đuổi anh ra ngoài.
 
Cô không muốn để anh thấy vẻ mặt dữ tợn và xấu xí của mình lúc sinh.
 
“Chúc mừng ngài Diệp.” Y tá bế bé ra khỏi phòng, Diệp Lệ Thành đã dặn trước là muốn tự xem giới tính của đứa bé.
 
Nhưng không ngờ là Diệp Lệ Thành lại làm lơ đứa bé, anh canh lúc y tá vừa bước ra thì lập tức lẻn vào.
 
Thẩm Ngữ của anh hét lâu như vậy, nhất định là rất đau.
 
“Tiểu Ngữ, sau này chúng ta không sinh nữa, có một đứa là được rồi.” Diệp Lệ Thành nắm tay Thẩm Ngữ, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, khóe mắt anh phiếm hồng.
 
“Con đâu? Chú nhìn chưa? Là con trai hay con gái?” Thẩm Ngữ lần đầu làm mẹ, cho dù cơ thể đang đau đớn nhưng cô vẫn quan tâm đứa bé trước.
 
Y tá ôm đứa bé đặt vào trong lòng Diệp Lệ Thành.
 

Dưới ánh mắt mong đợi của cả hai, Diệp Lệ Thành đưa tay kéo phần vải xuống.
 
Là bé trai.
 
Diệp Lệ Thành được như ý nguyện, sau đó anh đưa đứa bé cho y tá để y tá đặt bé vào lồng ấp.
 
“Em còn chưa thấy mặt con.” Thẩm Ngữ bất mãn nói.
 
“Sau này còn nhiều thời gian để nhìn lắm, em nghỉ ngơi trước đi.” Diệp Lệ Thành từ chối yêu cầu của Thẩm Ngữ.
 
Suốt quá trình sinh sản không có ba mẹ hỗ trợ hay chỉ điểm, may là lúc sáng sớm Diệp Lệ Thành đã hỏi kinh nghiệm từ chị Nguyệt giúp việc nên mới không đến nỗi chân tay luống cuống.
 
Đứa bé chưa có tên, Diệp Lệ Thành định để bé nhận tổ quy tông rồi mới đặt tên.
 
Diệp Lệ Thành không để Thẩm Ngữ đến trung tâm hậu sản để hộ lý chăm sóc cho cô. Thẩm Ngữ còn nhỏ tuổi, anh sợ người ta nói lời quá đáng với cô.
 
Anh mời bác sĩ đến nhà, một ngày ba lần, thời gian còn lại đều là anh chăm sóc cô, Thẩm Ngữ cũng đã dần dần khôi phục.
 
Mười ngày trôi qua, cuối cùng cũng nhận được kết quả xét nghiệm, Chu Chính Nam đưa đến nhà Diệp Lệ Thành.
 
Giống như Diệp Lệ Thành đã cảm thấy, bọn họ hoàn toàn không có quan hệ máu mủ.
 
“Chú đang làm gì đó?” Thẩm Ngữ đột nhiên đẩy cửa tiến vào, cô ôm đứa bé trong ngực, “Chú xem, bé con trắng hơn mấy hôm trước nhiều!”
 
Diệp Lệ Thành bình tĩnh cất bản kết quả vào ngăn kéo.
 
“Đó là cái gì?” Bản báo cáo được đựng trong túi văn kiện màu vàng, Thẩm Ngữ nhìn một cái là đã thấy được động tác của Diệp Lệ Thành.
 

“Một ít văn kiện.” Diệp Lệ Thành đóng ngăn kéo lại.
 
Gần đây hành động của Diệp Lệ Thành rất khả nghi, Thẩm Ngữ đi đến lấy túi văn kiện ra.
 
“Xét nghiệm ADN?” Đồng tử Thẩm Ngữ run lên, “Chú nghi ngờ bé không phải con chú?!”
 
Thẩm Ngữ giận run người.
 
“Tiểu Ngữ, em ngồi xuống nghe anh nói.” Diệp Lệ Thành trấn an, anh định để cô đỡ mệt khi ẵm bé nhưng lại bị Thẩm Ngữ trừng mắt nhìn.
 
Diệp Lệ Thành bất đắc dĩ nói: “Không phải em, là Uyển Như.”
 
“Cô ấy mang thai, anh nghi ngờ đứa bé không phải con anh, đây là kết quả xét nghiệm.”
 
Thẩm Ngữ muốn khóc: “Vậy… Đứa bé là của chú sao?”
 
“Không phải, kết quả xét nghiệm xác nhận không có quan hệ cha con.” Diệp Lệ Thành nói, “Sau khi cùng em ở bên nhau, anh không chạm vào Uyển Như, trừ ngày hôm đó, đúng là do anh sơ ý…”
 
“Là hôm ở khách sạn sao?” Thẩm Ngữ xen vào, vẻ mặt có chút do dự.
 
“Đúng thế, sao vậy?”
 
Thẩm Ngữ thấp giọng nói: “Ngày đó… Em cũng là người sai.”
 
Thẩm Ngữ kể lại việc hôm đó cô đã thủ dâm và khẩu giao cho anh.
 
“Sau khi làm chú cứng lên thì dì đuổi em ra ngoài.” Thẩm Ngữ đột nhiên nghĩ đến, “Không lẽ chú hoàn toàn không phát sinh quan hệ với dì ấy? Nếu không thì dì ấy cũng sẽ không bảo em làm chú bắn ra!”
 
Diệp Lệ Thành ôm hai mẹ con vào ngực, “Mặc kệ đi, không phải con anh là được rồi, anh sẽ xử lý. Em đó, đừng nghĩ nhiều mấy chuyện linh tinh, chăm sóc bản thân mới là quan trọng nhất.”
 
Thẩm Ngữ rất tin Diệp Lệ Thành, anh nói anh sẽ xử lý thì cô cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa.
 
Hai vợ chồng đang thân mật thì bé con trong ngực lại gây mất hứng “Oa oa” khóc lớn.
 
“Cục cưng ngoan nào, cục cưng đừng khóc…” Thẩm Ngữ nhẹ nhàng đứng lên, cởi nút áo rồi cho con bú.

 
Thẩm Ngữ đã có thể phân biệt được các loại tiếng khóc ứng với yêu cầu của bé, khóc khan không có nước mắt là đói bụng muốn uống sữa, vừa khóc vừa đá là muốn thay tã.
 
Lần đầu nhìn thấy Thẩm Ngữ cho con bú thì Diệp Lệ Thành không đồng ý, sau khi bị Thẩm Ngữ nói đi nói lại mấy lần thì mới hậm hực cho qua. Nhưng Thẩm Ngữ cũng biết cắt đất đền tiền, cô đồng ý mấy điều kiện không biết ngượng của anh, một trong số đó là quyền lợi được uống sữa.
 
Diệp Lệ Thành ghen tuông ngậm bên đầu vú còn lại, Thẩm Ngữ bất đắc dĩ nhìn hai cái đầu một lớn một nhỏ trước ngực: “Anh tức giận với con làm gì.”
 
Thẩm Ngữ thầm nghĩ, chờ cục cưng lớn hơn một chút thì nhất định phải ngăn lại sự ngang ngược của Diệp Lệ Thành, nếu không thì cục cưng sẽ đói bụng mất…
 
***
 
Một tháng sau khi Diệp Lâm Lâm thi đại học xong, Diệp Lệ Thành chính thức đưa ra đơn ly hôn với Cố Uyển Như. Diệp Lâm Lâm biết tin thì lập tức bay từ nước M về khóc lóc với ông nội bà nội, ba mẹ Diệp thương cháu gái, ông bà lập tức kêu Diệp Lệ Thành đến giải thích.
 
“Đang yên đang lành sao lại muốn ly hôn?” Diệp mẫu khuyên nhủ, “Cháu nội mới ba tháng, Lâm Lâm còn chưa thành niên, con muốn bỏ hai đứa nhỏ này sao?”
 
“Đứa bé không phải của con.”
 
“Hả? Cái gì không phải của con?” Mẹ Diệp chưa kịp tiêu hóa những lời anh nói.
 
Diệp Lệ Thành đưa kết quả xét nghiệm ADN ra trước mặt ba mẹ.
 
Ba Diệp cầm bản xét nghiệm lật qua lật lại: “Bệnh viện nào đây? Ba chưa nghe tên bao giờ.”
 
“Là một bệnh viện nhỏ ở thành phố kế bên, bệnh viện ở đây đều bị cô ấy ‘chào hỏi’.” Diệp Lệ Thành nhổ mấy sợi tóc của mình xuống, “Nếu ba không tin thì có thể đem ra nước ngoài xét nghiệm.”
 
Ba mẹ Diệp thấy Diệp Lệ Thành nói đâu ra đó như thế thì bắt đầu cảm thấy lung lay.
 
Nếu con trai mình đã dứt khoát đến thế, chẳng lẽ đứa bé đó thật sự không phải con ruột của nó sao?
 
Mẹ Diệp nhớ lại dáng vẻ của đứa bé đó, giống Cố Uyển Như nhưng đúng là không giống con trai mình, đứa bé hơi đen nên bà còn tưởng là được di truyền từ ông nội. Bây giờ có kết quả xét nghiệm này, mọi thắc mắc trong lòng dường như đều được lí giải.
 
Trong phòng bỗng im lặng.