Thẩm Khê

Chương 231: Dã ngoại



Thẩm Khê sắc mặt đỏ hồng nhìn một bên là con trai, một bên là quả đầu tóc đen của Tống Tử Hoành, nhịn không được đẩy một phen.

"Được rồi nếu anh còn uống ngày mai con lại khóc cho coi"

Nam nhân trong miệng trề môi reo lên.

"Có sữa bột, nó không đói chết được."

Thẩm Khê kéo một nhúm tóc của hắn, dỗi nói.

"Anh làm vậy mà đáng làm ba sao?"

"Hiện tại không hút, đợi chút sữa căng, còn không phải em muốn kêu anh giúp sao? "

Tống Tử Hoành nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, dứt lời, yên tâm thoải mái lại vén áo lên chuyển dời đến bên ngực khác.

Thẩm Khê không lay chuyển được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn thức ăn của con bị hắn từng chút nuốt vào bụng. Cho nên, bảo bảo cũng không có hưởng thụ sữa mẹ được bao lâu đã đổi thành sữa bột.

*

*

Mặc dù con cũng đã sinh, Tống Tử Hoành vẫn thích cùng Thẩm Khê hưởng thụ thế giới hai người, mỗi khi đến cuối tuần, nhất định sẽ đem bảo bảo ném cho bảo mẫu, riêng mình mang theo Thẩm Khê đi hẹn hò, lâu thì hai ngày một đêm, ngắn thì cũng một ngày.
Thẩm Khê cùng Thẩm Hủy khác nhau, mặc dù thương con nhưng không phải chỉ biết quấn lấy con, Tống Tử Hoành muốn làm gì cô đều vui vẻ đi cùng, hai người cảm tình ngược lại càng ngày càng tốt.

Duy chỉ có một tiếc nuối đó là không thể quang minh chính đại bên nhau, đặc biệt là khi Tống Tử Hoành cùng đám bạn hội tụ, nếu như mang người nhà đi cùng hắn nói sao cô cũng không chịu đi cùng.

Không có cách khác, đám bạn hữu kia của hắn đều cho rằng vợ hắn là Thẩm Hủy, ít khi gặp qua Thẩm Khê, nếu như bị nhìn thấy xác định sẽ truyền ra tin đồn nhảm nhí. Dần dà, Tống Tử Hoành cũng ít khi tham gia tụ họp.

Thẳng đến khi chúng bạn tốt thật sự nhìn không được, không đành lòng nhìn phân đội cắm trại câu cá vì Tống Tử Hoành mà giải tán liền lên kế hoạch cho một cuộc đi câu. Ngoại trừ Tống Tử Hoành những người khác giống như cũng không mang theo người nhà.
Vì thế ngày thứ sáu, Thẩm Khê liền kéo tay Tống Tử Hoành vô cùng cao hứng bước lên thuyền câu. Tề Trác Thắng sớm biết bọn họ có gian tình, trải qua thời gian dài trong lòng hắn đã sớm tiếp nhận, nhưng vẫn là nghe nói qua nay mới nhìn thấy hai người họ lần đầu tiên xuất hiện. Đột nhiên nhìn đến nữ nhân rúc vào bên người bạn tốt, Thẩm Khê xinh đẹp lại trẻ tuổi khiến ba người đàn ông đứng tuổi nhịn không được run lên.

Cô gái này đã hai mươi sao? Nhìn nhìn, nhịn không được ở trong lòng "Sách" một tiếng. Đây là trâu già gặm cỏ non ư? _Tề Trác Thắng thấy một lần cảm khái một lần. Khi biết Thẩm Khê cô chỉ là cô bé 15 tuổi, nay gặp lại đã là nữ nhân 24-25 tuổi. .

Ánh mắt hắn sâu kín liếc bạn tốt nhìn một cái, trong lòng lại lần nữa trào ra cảm xúc cực kỳ hâm mộ cùng tiếc hận phức tạp. Hâm mộ bạn tốt có được tình nhân vừa tuổi trẻ xinh đẹp còn đối với hắn toàn tâm toàn ý, đồng thời lại tiếc hận Thẩm Khê tuổi còn trẻ liền theo người đã có gia đình, người này vẫn còn là anh rể cô.
Hơn nữa Tống Tử Hoành còn chưa ly hôn, nữ nhân có thể nói là đã làʍ t̠ìиɦ nhân hắn mười năm, còn sinh cho hắn đứa con trai. Đứng ở góc độ đành nghĩ ngợi, nói thật, hắn đối với Tống Tử Hoành càng có rất nhiều hâm mộ. Nếu có người giống như Thẩm Khê

không cầu cạnh gì toàn tâm toàn ý đi theo mình làm tiểu tình nhân, nói không chừng hắn cũng sẽ cầm lòng không được. Ở điểm này, Tề Trác Thắng thật ra có thể hiểu cho Tống Tử Hoành.

Tay Tống Tử Hoành đặt ở trên vai Thẩm Khê, trấn an cô đừng căng thẳng, làm lơ phóng tới các loại ánh mắt, ôn nhu hướng Thẩm Khê giới thiệu

"Đó là chú Tề cùng chú Mao, em đã gặp qua rất nhiều lần, còn có..."

Cuối cùng, đối với kia ba người lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Khê gật gật đầu, ngắn gọn nói.

"Thẩm Khê .. "

Mặc dù nội tâm sóng to gió lớn, trên mặt vẫn như cũ gió êm sóng lặng, mặc kệ nội tâm nhiều kinh ngạc, bọn họ vẫn là bình thản đối với Thẩm Khê xuất ra tín hiệu thân thiện. Vừa mới bắt đầu gặp mặt, nói không khẩn trương là không có thể, đặc biệt trên thuyền còn có không ít người từng gặp.
Thẩm Khê luôn sợ bọn họ dùng ánh mắt khác thường đối đãi với mình, dù sao thân phận mình cũng không tiện đưa ra ánh sáng, cũng may mọi người

chưa có ai chú ý quá nhiều về chuyện của cô, quây quần một chỗ câu cá, cắm trại. Thẩm Khê ở một bên nghe được mùi ngon dần dần cũng thả lỏng lại.
chapter content