Thẩm Khê

Chương 223: Mẹ Thẩm an ủi



" Ừm"

Tề Trác Thắng thật sự tò mò, nhịn không được lắm miệng hỏi một câu, "Hai người thật sự muốn vẫn luôn như vậy sao? "

"Ừ."

" Không muốn công khai?"

Nói đến cái này, Tống Tử Hoành nhẫn nại không được hướng bạn tốt phun nước đắng, cũng để lộ ra ý tứ công khai của mình.

"Cô ấy không muốn, chờ thêm mấy năm nửa lại tính tiếp "

"Được rồi, anh cẩn thận một chút,"

Tề Trác Thắng thiện ý nhắc nhở

" phụ nữ, họ đặc biệt nhạy bén."

Phụ nữ bất luận ở độ tuổi nào đều có sự nhạy bén. Trong lúc nghỉ hè Thẩm Hủy mang hai con về nhà mẹ đẻ chơi, ở chung mấy ngày mẹ Thẩm liền nhận thấy được con gái có điểm không thích hợp, mặt mày nhiều ưu sầu, tinh thần cũng hoảng hốt không ít.

Một buổi chiều, mẹ Thẩm kéo con gái lớn vào trong phòng nói lời thân tình .
"Hủy nhi, con sao vậy?"

"Sao ạ?"

Thẩm Hủy ngẩng đầu, bỗng nhiên lại giật bả vai.

"Không có sao ạ."

Mẹ Thẩm vừa nhìn trạng thái này đau lòng đến không chịu được, lôi kéo Thẩm Hủy an ủi, Thẩm Hủy chung quy vẫn là nhịn không được nói ra nổi lòng tích tụ.

"Giữa con và Tử Hoành xảy ra vấn đề."

Mẹ Thẩm kinh ngạc.

"Sao vậy? Tử Hoành anh ấy hình như có vấn đề?"

"Con luôn cảm giác bên ngoài anh ấy có người khác."

Mẹ Thẩm đối với điều này mắt đều trừng lớn. Mở đầu, Thẩm Hủy ào ào cùng mẹ đẻ kể khổ

"Chúng con đã lâu chưa từng sinh học vợ chồng."

"Bắt đầu từ khi nào?"

Thẩm Hủy nghĩ nghĩ.

"Khoảng ba năm nay."

"Sau khi xong Tử Tiễn sao?"

"Vâng."

Kỳ thật trong thời gian mang thai Tử Tiễn, Tống Tử Hoành đã rất ít chạm qua cô.

" Tử Hoành tuy rằng mỗi đêm đều về nhà, cũng có trách thì với các con, bất luận ai nhìn vào đều cho rằng tình cảm thật tốt. Nhue g con biết rằng từ lâu tâm anh ấy không thuộc về con." Thẩm Hủy ngữ khí bình tĩnh, trong lúc nhất thời nói ra khiến mẹ Thẩm không biết nên làm gì. Sau một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói.
"Vậy con tính làm sao?"

Thẩm Hủy nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

"Con cũng không biết."

"Tử Hành Tử Tiễn cần có ba, anh ấy cũng cũng không đem việc bên ngoài về nhà."

Ý tứ này là, có thể tạm thời không truy cứu, vì hai con nên không suy xét chuyện ly hôn. Nhưng ở trong mắt mẹ Thẩm, hạnh phúc của con gái quan trọng hơn tất cả, bà nhìn Thẩm Hủy nói.

"Cùng Tử Hoành công khai nói một lần, nếu hắn không muốn nghĩ cho gia đình từ bỏ oanh yên bên ngoài, liền ly hôn đi."

"Cuộc đời chỉ sống một lần, không phải vì mẹ và cha con, cũng không phải vì Tử Hành, Tử Tiễn, con phải vì chính mình mà sống. Con còn trẻ, lại có điều kiện không lo không tìm không thấy đàn ông tốt."

Mẹ Thẩm trầm thấp phân giải.

"Phụ nữ không nhiều thời gian như đàn ông, nếu nhìn không thấy hy vọng thì nên dứt khoát cắt đứt"
Lời này của mẹ làm Thẩm Hủy động dung, không thể tưởng tượng được mẹ so với cô còn sáng suốt hơn.

Cầm tay mẹ Thẩm, Thẩm Hủy trong mắt một mảnh thanh minh. Mẹ nói đúng, nên cắt đứt vẫn là nên cắt đứt, mặc dù có nhiều luyến tiếc. Chờ đến ngày cô không thể chịu đựng được cái, chính là đến lúc rời đi.

Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Hủy như đã thông suốt, liền chủ động kéo ra đề tài, nói chút chuyện vui.

"Em con đâu? Lại chạy chơi chỗ nào?"

Thẩm Hủy ánh mắt lập loè một chút, cô hiện tại đối với Thẩm Khê cảm tình thực phức tạp.

"Nghe nói cùng bạn học đi Cổ thành."

" Vừa mới nghỉ đã chạy ra ngoài chơi, con đừng cấp nhiều sinh hoạt phí cho nó đỡ phải về sau biến Khê Khê thành đứa ăn tiêu hoàn phí... "

Mẹ Thẩm nhắc tới con gái nhỏ liền dừng miệng không được, Thẩm Hủy nghe xong vô cớ hiện lên một tia lửa giận. Như thế nào ai cũng đều quan tâm Khê Khê?!
" Con không có cấp phí sinh hoạt cho Khê Khê!"

Mẹ Thẩm dừng lại,

" vậy là đúng "

Êm đẹp như thế còn khởi xướng phát hỏa đâu? Rống xong, Thẩm Hủy trong lòng biết không nên, ngăn chặn tính tình

"Đều là Tử Hoàng cho."

Mẹ Thẩm biết con gái đang tức giận, cười mỉa vài tiếng.

"Được rồi được rồi, mẹ sẽ nói với Tử Hoành. Mẹ xuống xem bọn trẻ, con nghỉ ngơi đi."

Thẩm Hủy đau đầu xua tay ý bảo mẹ Thẩm đi xuống, cô hiện tại cần an tĩnh suy nghĩ xem con đường phía trước nên đi như thế nào.

Bên kia, Thẩm Khê nói là cùng bạn học đi Cổ thành, bên cạnh cũng không thấy dấu vết bạn học, thay thế lại là một người đàn ông cao lớn.

Thẩm Khê kéo tay nam nhân, đi ở trên con đường nhỏ đá xanh, một đường đi vừa đi vừa thưởng thức không khí vùng sông nước Giang Nam. Đi qua cầu hình vòm, Thẩm Khê bày tư thế cho Tống Tử Hoành chụp ảnh.
Nam nhân thủ thế chụp ảnh, cảnh đẹp cũng không thể cứu vớt, cố tình người yêu trong mắt hóa Tây Thi, Tống Tử Hoành chụp liên tục mấy bức ảnh xong còn khoe khắp vòng bạn bè với lời cảm thán "Hôm nay thật đẹp mắt ".
chapter content