Thẩm Khê

Chương 217: Thẩm Hủy tức giận



Tống Tử Hoành hết đường chối cãi, một bên ôm lấy không cho Thẩm Khê đi, một bên ôn nhu dụ dỗ nói.

"Anh không phải có ý này, anh chỉ cần em, em còn không biết sao?"

"Nghiên cứu sinh kia anh không mang theo, chỉ mang em theo, được rồi chứ?"

"Nhưng cô ấy là người quen của hiệu trưởng, anh có thể không mang theo sao?"

"Không mang theo."

Lần này Tống Tử Hoành cự tuyệt thật sự nhanh.

"Mặt mũi này của anh, ông ta vẫn nể trọng."

Ngữ khí hắn cực kì tự tin nói, Thẩm Khê lúc này mới đè xuống tư thế rời đi, Tống Tử Hoànb liền ngồi xổm xuống giúp cô mặc qυầи ɭóŧ.

"Cả qυầи ɭóŧ cũng chưa mặc xong, em dám ra ngoài sa?"

Tống Tử Hoànn vỗ nhẹ nhẹ cái mông mum múp.

"Lần sau không được kích động, có biết không? Mặc kệ xảy ra chuyện gì anh đều có cách giải quyết."

"Vâng."

Nữ nhân mềm mại ôm lấy hắn cọ cọ. Hắn hôn toàn thân cô, lại hỏi.
"Tiểu huyệt còn đau không? Hôm nay làm có hơi tàn nhẫn, chút nửa phải bôi thuốc mới được."

"Ừm, anh làm lâu quá."

" Vậ nhấc chân, anh rể bôi thuốc cho em."

Tống Tử Hoành nói xong liền về bàn làm việc bên, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc mỡ màu trắng. Thẩm Khê nhấc chân dẫm trên ghế, qυầи ɭóŧ nửa cởi để tiểu huyệt đối diện anh rể.

Tống Tử Hòanh thuần thục lấy ngón trỏ quẹt thuốc, từ khe hở bôi đến đường đi bên trong, đem có thể nhìn thấy địa phương sưng đỏ, đều bôi lên thuốc mỡ.

Huyệt Thẩm Khê thật nộn, đây là kết luận Tống Tử Hoành rút ra sau hơn.ba năm, nếu thao sâu và lâu một chút tiểu huyệt sẽ sinh đau, cho nên mỗi lần làʍ t̠ìиɦ vượt qua một tiếng đồng hồ, xong việc hắn đều sẽ bôi thuốc cho cô.

Bình thường đi đường không có gì trở ngại, chỉ là khi lên cầu thang, vẫn là dãn cơ bắp, Thẩm Khê không thể không đỡ lấy tay vịn chậm rãi đi lên đi, khiến Thẩm Hủy ở phía sau nghi hoặc không thôi.
"Khê Khê đây là có chuyện gì? Bước chân sao lại như thế? "

Còn có thể vì sao chứ? Chẳng phải bị đàn ông thao lộng thô lỗ sao.

Nam nhân bĩu môi, nói câu " có thể đi không ", liền đi lên ngồi xổm đưa lưng về phía Thẩm Khê. .

"Lên đi, anh cõng em đi lên."

Thẩm Khê hoảng sợ quay đầu lại nhìn Thẩm Hủy còn ở cửa thang lầu, nói lắp bắp.

" Không, không cần,em vẫn có thể đi."

Tống Tử Hoành nghe vậy, ninh khởi lông mày liền muốn giáo huấn một phen, dưới lầu Thẩm Hủy lạnh mặt, "Tống Tử Hoành!"

Nam nhân quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt vợ thâm trầm.

"Xuống đây, em có việc muốn nói với anh"

Thẩm Hủy nói xong, đứng khoanh tay trước ngực, bày ra một bộ dạng bắt buộc hắn phải xuống. Thẩm Khê ở trong lòng hối hận không thôi, không nên lên lầu tìm sách, muộn hai ngày đến lấy không cũng không ảnh hưởng?
Với tâm tình mà nói, Tống Tử Hoành tất nhiên muốn đem Thẩm Khê về trước, hắn mới vừa nhìn về phía Thẩm Khê, Thẩm Khê liền cười gượng nói.

"Em lên trước rồi."

Nhịn xuống cảm xúc thân thể không khoẻ, chạy trốn lên trên lầu, Tống Tử Hoành nhìn chằm chằm bóng dáng cô bé hai giây sau mới xuống lầu.

Còn chưa có bước xuống bật thang cuối cùng, giọng Thẩm Hủy đã vang vọng.

"Anh có biết Khê năm nay đã 18?!"

"Anh còn muốn cõng nó sao?"

Thẩm Khê liền lén ở cửa thang lầu, từng chữ chị gái nói không mấy rõ ràng nhưng vẫn đủ lọt vào lỗ tai. Không cần Thẩm Hủy nói, ngay cả bản thân cô cũng muốn khiển trách anh rể một phen. Nếu cứ như vậy sớm hơn cũng bị phát hiện, nếu hai người họ ly hôn, cô biết phải làm sao?

Thanh âm dưới lầu lại vang lên, Thẩm Khê không rảnh tự hỏi, ngồi ở chỗ rẽ thang lầu, thần sắc lo lắng tiếp tục nghe.
"Khê Khê đã là người trưởng thành rồi! Để người khác nhìn thấy, sẽ nghĩ như thế nào?"

Thẩm Hủy nói có chút khàn cả giọng.

Tống Tử Hoành cũng ý thức được chính mình xúc động chút, nhìn thấy em vợ không thoải mái, theo bản năng liền muốn giúp. Đối mặt với vơi đang phẫn nộ, nam nhân đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương

"Em bình tĩnh trước..."
chapter content