Thẩm Khê

Chương 212: Cuộc sống đại học tươi mới



Thẩm Hủy yên lặng suy nghĩ mã số mà Tống Tử Hoành có thể dùng làm mật mã điện thoại, cô tính toán viết xuống, một ngày thử hai lần thẳng đến khi thử chính xác mới thôi.

Dù sao thời gian còn nhiều cô không vội.

Nhưng điều khiến Thẩm Hủy không lường được chính là ngày sinh nhật hắn, kỷ lục ngày cưới, sinh nhật con... Các dãy số linh ta linh tinh cô đều thử một lần vẫn không có thể mở.

Cùng lúc đó, thời gian lặng yên trôi qua, rất nhanh Thẩm Khê bước vào ngưỡng cửa đại học.

Thực trùng hợp, trong lễ khai giảng cô nhóc nhìn đâu cũng thấy người quen.

Từ Triệt làm đại biểu tân sinh viên đọc diễn văn, Thẩm Khê biết hắn cũng ghi danh đại học F, chỉ là không biết hắn thế nhưng lại là đại biểu tân sinh viên năm nay, mừng rỡ giơ lên di động chụp cho hắn vài bức ảnh.
Từ Triệt trên đài, liền nhận được hình chụp do Thẩm Khê chụp, nam thần ngàn năm vô cảm lại phá lệ hiện ra ý cười nhợt nhạt, nhiều nữ sinh dưới khán đài " xôn xao " một trận, rồi sau đó vang lên một tràng thanh âm bàn tán sôi nổi.

Bị đặt vào trung tâm chủ đề bàn luận nhưng Từ Triệt hông hề cảm kích, cúi đầu trả lời Thẩm Khê.

"Cậu ở hướng nào?"

Thẩm Khê nhón chân, ướn cổ nhìn mắt, mếu máo.

"Cách cậu khá xa"

"Vậy sau khi kết thúc, mình ở sân khấu chờ cậu."

Thẩm Khê nhìn nhìn thời gian, 9 giờ rưỡi, đánh giá nếu buổi lễ kết thúc ước chừng là 10 giờ, anh rể 12 giờ mới tan tầm, không cần sốt ruột.

Vừa định hồi đáp tin tức, Từ Triệt lại nhắn thêm.

"Mời cậu cùng ăn cơm trưa."

Thẩm Khê nhíu nhíu mày đẹp.

"Cơm trưa đã có hẹn trước~ lần sau đi, mình mời cậu uống trà sữa"
Từ Triệt mới vừa chuẩn bị nhắn lại " Ok"toàn trường vang lên tiếng vỗ ngực nhiệt liệt, hiệu trưởng buông microphone kết thúc buổi lễ khai giảng.

Thẩm Khê xuyên qua đám đông, một hồi lâu mới đến khu vực sau sân khấu, chỉ thấy Từ Triệt xụ mặt nhìn về phía đám người, tựa như đang tìm kiếm hình ảnh cô. Thẩm Khê hướng hắn vẫy tay, một đường chạy qua, Từ Triệt nhìn thấy không tự giác cười ra tiếng.

Hắn tự hứa với mình sau khi kỳ thi đại học kết quả sẽ thổ lộ với Thẩm Khê, nhưng nay đều đã vào đại học lại đột nhập không muốn thổ lộ. Tự nhiên bạn bè lại phát triển thành tình nhân chẳng phải càng tốt sao?

Nếu như Thẩm Khê độc thân, Từ Triệt trăm phần trăm có thể thành công, nhưng cố tình cô sớm đã có chủ, loại tình cảm lặng thầm bảo hộ đối với Thẩm Khê không đủ nồng liệt, tính tình Tống Tử Hoành hắn bá đạo quả quyết tính tình, chỉ sợ liền nếu để Thẩm Khê biết được thì chính mình ngay cả cơ hội yêu thầm cũng không có.
Từ Triệt đối với việc này hoàn toàn không biết gì, hồi lâu không thấy Thẩm Khê đột nhiên nhìn thấy, tay có loại cảm giác không biết đặt vào đâu, động vài cái mới bỏ vào túi quần.

"Vừa rồi cậu thật đẹp trai nha, mình đã giúp cậu chụp lại tất cả."

Từ Triệt ngượng ngùng dời mắt

" cậu hôm nay cũng rất đẹp, váy thực...."

Đại học bá không am hiểu cách tán thưởng một người. Thẩm Khê cúi đầu nhìn xem vảy đỏ liền áo trên người, cũng ngượng ngùng.

"Phải vậy không?"

Bắt đầu từ tối hôm qua Tống Tử Hoành vẫn luôn nhắc rằng muốn cô mặc cái váy đỏ này, nói là khai giảng ngày đầu tiên phải rực rỡ vui mừng, hiện tại vừa thấy hình như là quá mức bắt mắt.

"Ừm." Từ Triệt nói

"chúng ta đi dạo vườn trường trước? Hiện tại thời gian còn sớm."

"Được nha."

Hai người một bên bước chậm ở vườn trường một bên nói chuyện phiếm.
"Lúc trước nghe cậu nói qua, chị gái cậu cũng dạy học ở đây đúng không?"

"Ừm," Thẩm Khê nói

"Khả năng đụng mặt cũng không chừng"

Lúc này, một nhóm tám người khoảng cách đi theo bọn họ hơn mười mét , một phụ nữ mặc váy ô vuông chạm vào người bên cạnh hỏi.

"Nhìn xem, cô gái mặc váy đỏ kia có phải em gái cô không? "

Thẩm Hủy ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Khê mặc váy đỏ.

"Đúng vậy."

"Trẻ con bây giờ đúng là mau lớn, mới 2 năm không gặp mà đã thành thiếu nữ rồi."

Nữ nhân diện váy vuông cảm thán nói, lại quay đầu lại nhìn nhìn song song đi một nam một nữ, nhịn không được hỏi ra miệng.

"Ai, con bé có phải đang yêu đương không?"

Thẩm Khê dáng người cao gầy, một đầu tóc dài cao cao trát thành đuôi ngựa, cô đam mê mang giày thể thao, tuy rằng trên người mặc váy thục nữ, nhưng đôi giày màu trắng dưới chân lại thiếu đoan trang nhẹ nhàng, thoạt nhìn đều tràn đầy sức sống.
chapter content