Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 36: Ra Ngoài Dạo Chơi





Ăn cơm xong cô lôi kéo Thẩm Đông Phong ra ngoài chơi để tiêu cơm.

Dưới sự dụ dỗ của cô, cuối cùng cô cũng phải chắp tay khuất phục.
"Đợi tôi đi thay đồ!"
"Không cần thay gì hết! Mặc như hiện tại quá là hợp lí rồi! Ở đó họ sẽ chẳng biết anh là ai đâu, nên cứ yên tâm mà chơi thỏa thích!".
Cô cứ như vậy vô cùng tự nhiên kéo tay anh ra ngoài.

Thẩm Đông Phong chưa bao giờ làm việc không có quy củ như vậy.

Không những thế bản thân anh lại phải làm theo sự sắp xếp của cô.
"Anh lái xe đi tôi sẽ chỉ đường cho anh!" Nói là chỉ đường nhưng trên màn hình chỉ dẫn của xe đã có tất cả rồi.
Thẩm Đông Phong giữ thái độ im lặng suốt quãng đường chuyên tâm lái xe.

Ngồi ở ghế phụ nhìn ra cửa sổ lâu lâu lại liếc nhìn anh một chút Diệp Thiên Kì cảm thấy im lặng cũng có lúc trở nên bình yên lạ thường.
Sau hai mươi phút đi đường, xe của hai người dừng bánh trước một khu phố cổ vô cùng nhộn nhịp.
Trên phố đi bộ già trẻ, trai gái, những người yêu nhau họ đều xuống đường đi dạo.

Những ngọn đèn sáng lung linh chạy dài theo dòng người phản chiếu những ánh sáng yếu ớt xuống cả khu phố.

Mọi thứ vẫn là những gì cổ nhất từ nhà cửa tới phong cách ăn uống, con người.
Ánh mắt Diệp Thiên Kì hiện lên sự thích thú.

Thẩm Đông Phong thì không mấy vui vẻ, thậm chí còn có chút khó chịu không hài lòng.

Ánh đứng trước cổng vào đưa vai tay vào túi, vẫn là gương mặt lạnh lùng ấy vô cùng lạnh lẽo.
Thấy được sự bất mãn của anh Diệp Thiên Kì đã thề rằng hôm nay phải khiến anh nhận thức khác về cuộc sống.
Cô kéo tay anh hòa mình vào dòng người nhộn nhịp.

Anh khá là ngạc nhiên với hành động thân mật này của cô nên mặc cô kéo đi đâu thì đi đó.
Cô kéo anh đi hết nơi này đến nơi khác.

Các gian hàng ăn nhanh ngoài vỉa hè vô cùng hấp dẫn.

Cô gọi mấy xiên thịt nướng cay vàng ươm vô cùng hấp dẫn.

Cô đưa cho anh.
"Anh ăn thử đi ngon lắm.

Tới đây không ăn sẽ rất phí!"
"Tôi không ăn".

Anh nói bằng giọng khinh bỉ
"Anh đừng coi thường mấy thứ tầm thường này nha! "
Cô đưa tới trước mặt anh, anh lùi đằng sau né tránh.

Lần này cô vô cùng nhiệt tình đưa lên tận miệng anh.
"Nói a đi!".

Đi với người phụ nữ này đúng là không còn gì để mất.
Cô vẫn đưa cho anh dù cho anh một mực chối từ.
"Anh yên tâm đi chẳng ai để ý anh cả".

Theo lời của cô anh nhìn một lượt đúng là chẳng ai để tâm tới hai người.

Lúc này anh mới tự nhiên lên một chút.
"Ưm! Thử đi!" Cô lại đưa xiên thịt lên trước mặt anh khẩn cầu.

Anh cúi xuống cắn thử một miếng.

Mùi vị cũng thật sự là không tệ nhưng chỉ là...!cay quá dạ dày anh lại không tốt.
Cô tỏ vẻ thích thú!
"Sao nào tôi nói không sai đúng không? Đi! Tôi đưa anh đi ăn thêm nhiều món ngon".
"Ông chủ cho tôi thêm mười xiên thịt nướng, cái này, cái này, cái này nữa gói lại để mang về giúp tôi!"
"Xin đợi một lát xong ngay đây!"
Thẩm Đông Phong tới sợ rét run cả người.


Không ngờ sức tàn phá của cô còn hơn cả loài châu chấu.
Hành trình một người kéo một người lại tiếp tục.

Nơi đây cũng đầy đủ các trò chơi vô cùng thú vị.
Cô bắt đầu đâm đầu vào trò vớt cá bằng vợt giấy.

Sau vài lần thất bại cô bắt đầu nổi nóng và quyết bắt cho bằng được.
Thấy cô nóng lòng anh cầm tay cô, cả thân hình to lớn của anh bao phủ lất cô.

Hơi thở của anh thật gần kề sát bên tai khiến Diệp Thiên Kì mặt đỏ bừng.
"Trò này cần sự kiên nhẫn, đừng vội vì giấy sẽ rất dễ rách!" Theo sự chỉ dẫn của anh cô bắt đầu di từ từ chiếc vợt.

Cuối cùng con các cũng đã bị mắc và được vớt lên.

Cô reo lên thích thú như đứa trẻ.
"A! Vớt được rồi nè!" Cô nhảy lên xung sướng.

Ông chủ bán hàng bỏ vào một cái túi nhỏ gói lại cho hai người còn chụp lại một bức ảnh kỉ niệm nữa.
"Hai đứa làm gì vậy! Nào đứng lại gần nhau một chút, có gì mà phải ngại đâu!"
Thẩm Đông Phong cùng Thiên Kì nhích lại gần nhau.

Anh nhìn cô rồi ôm lấy bả vai cô thân mật.

Anh nhìn vào ống kính cười, còn cô nhìn anh ngạc nhiên.
"Rồi! Quá xứng đôi! Trai tài gái sắc!"
Thẩm Đông Phong đón nhận tấm ảnh từ tay ông lão quầy bán tiện tay đút vào túi.

Cô vẫn đứng ngẩn ra một bên.
"Mau đi thôi! Anh cầm túi đồ giýp cô đi về phía trước.


Cô cười lẽo đẽo theo sau.

Nơi đây đúng là rất thoải mái không có những sự ghen ghét bon chen.

Nơi con người ta có thể sống là chính mình.

Cô nảy ra một ý kiến trong đầu.
"Chúng ta chơi trốn tìm đi!"
"Ấu trĩ!" Anh buông một câu không hài lòng với ý tưởng vô cùng nhạt nhẽo của cô.
"Haha Thẩm Đông Phong là anh sợ mình thua đúng không?" Cô cười nói trêu đùa anh.

Dùng tay mình ấn lên người anh trêu trọc.
"Em dám coi thường tôi!
"Tôi chính là coi thường anh đấy!" Cô làm mặt xấu chuẩn bị tinh thần chuồn trước khi bị anh tóm.
"Em đứng lại đó cho tôi!" Thẩm Đông Phong đe dọa
"Anh nghĩ tôi là đứa ngốc chắc!" Nói đoạn cô cắm cổ chạy.

Thẩm Đông Phong đuổi theo.

Hai người vờn nhau như mèo vờn chuột vậy.

Không cần phải quan tâm tới anh mắt của mọi người xung quanh mà chỉ quan tâm tới đối phương có đang cười không?.