Thái Cực Biến

Chương 24: Khuất Hiên Tế Thiên Khế Ước




Tối hôm đó cả làng giết dê đốt lửa trại ăn mừng, có nhiều cặp tình nhân trai gái sau nhiều ngày xa cách nhớ nhung, đã cùng nhau hò hẹn tổ chức nhảy múa ca hát suốt đêm.
Huy Tân thì một mực âm trầm ngoài hướng tới người trưởng làng hỏi thăm vài câu về những sự tích kì lạ xảy ra trong thôn làng và tình hình của những ngoại vực xung quanh thì không nói không cười với ai nữa.
Nốc hết bầu rượu sữa dê này đến bầu khác, nhìn Mộc Vân Anh mãi mê trò chuyện với các chàng trai đến phát chán, Huy Tân một mình một ngựa chạy ra ngoài trại hóng mát.
Nói cho hay thế thôi, chứ về đêm ở thảo nguyên nhiệt độ có khi rơi xuống dưới âm 10 độ. Dưới đất thường có sương lạnh phủ xuống đọng lại trên cỏ thành giọt rồi kết băng như những viên ngọc pha lê trong suốt. Trên cao hơi nước ngưng tụ thành từng mãng sương khói mù mịt chắn lại hết cả áng trăng.
Hai cột khói trắng không ngừng thở hắc ra từ mũi hắc mã, khi Huy Tân thúc gót dục nó phi nước đại thẳng về phía trước. Chẳng mấy chốc cả người và ngựa đã mất hút trong màn đêm tối lạnh giá.
Khi chắc rằng không có ai đuổi theo phía sau mình, Huy Tân cho ngựa chạy chậm lại, rồi nhảy xuống vỗ vỗ mông đuổi nó tự tìm đường về. Mặc kệ cái lạnh chết người hắn tiếp tục đạp phi kiếm bay đi.
Ngoài tiếng gió không ngừng rít ngào bên tai Huy Tân một đường phi hành bình yên, mãi đến ba tiếng sau trong bóng đếm tối như mực từ phía chân trời bổng xuất hiện đường sáng đỏ lờ mờ. Với tốc độ phi hành cực nhanh của hắn, chớp mắt vài cái màn sánh đỏ từ xa đã lớn dần rồi trở thành một bức tường lửa khổng lồ kéo dài đến vô tận bao bọc cả xa mạc vào trong, chắn ngang trước mặt giữa thảo nguyên phân biệt thành một đường ranh giới.
Thu linh lực lại hạ phi kiếm đáp xuống mặt cỏ bị đống băng, Huy Tân đề khí đạp chân lại hướng về phía trước chạy đi.
Thân thể Huy Tân hơi run lên khi vừa tiếp xúc với màn lửa nóng chết người kia, lớp da thịt bên ngoài của hắn bị hỏa khí thiêu đốt một cách tàn nhẫn. Nỗi đau khôn tả nhân lên gấp bội do sự thay đổi đột ngột của nhiệt độ trong một thời gian cực ngắn, từ âm 10 độ lên tới trăm mấy độ.
Trong nháy mắt hơi sương đống băng trên quần áo đã bị nấu chảy biến thành hơi nước, rồi bốc lên thành khói trắng bao trùm cả người hắn lại. Nếu đổi lại là một người bình thường khác ở trong trường hợp này sẽ bị hấp chính trong tíc tắt như một cái bánh há cảo .
Bất quá một khi đã làm quen với môi trường xung quanh, cơn đau kinh hãi kia liền nhanh chóng tiêu biến thay thế bởi một cảm giác thoải mái thư giãn như đang được gâm suối nước nóng giữa mùa đông vậy.
Quay đầu đánh giá khu vực xung quanh một chút rồi chọn đại một hướng mà đi, nhưng lần này chỉ được vài phút gắn ngủi hắn đã dừng lại gật đầu quyết định sẽ bố trận ở đây.
Huy Tân cầm vài viên ngọc châu đỏ như máu trong tay lên nhìn tự thì thầm nói. “Có trận châu vừa tế luyện thành công này thay thế cho thượng phẩm tinh thạch, Cửu Thiên Tuyệt Hành trận dùng để khốn trụ mãnh thú cấp 4 chắc cũng tạm ổn. Tiếp theo kế hoạch có thành công hay không phải xem vào vận khí của mình rồi.”
Nói rồi hắn vung tay áo cuốn hàng trăm hành nghìn trận kỳ trận bàn bay rợp trời theo một quỷ tích thần bí nào đó rơi xuống dung nhập vào mặt cát rồi biến mất. Đây là lần đâu tiên Huy Tân một hơi bố liền tám đại trận khổng lồ bao vây bốn phương tám hướng cả vùng xung quanh lại.

Chuẩn bị đâu vào đấy Huy Tân đi vào chính giữa trung tâm ngồi sếp bằng bắt đầu vận hành pháp trận. Đại trận được hắn kích hoạt đầu tiên lại là để phong bế dao động linh lực xung quanh lại, theo phía sau mới là các loại ảo trận, khốn trận, và sát trận.
Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy khu vực này hào quang không ngừng chớp lóe đủ loại màu sắc, sáng bừng cả góc trời. Huy Tân ngưng thần ngửng đầu chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy bàn tay quái thú kia xuất hiện thì thở phào một hơi vui mừng, vì kế hoạch tới đây hầu như đã được thành công một nữa.
Tuy nhiên ngay sau đấy mọi chuyện mới chính thức được bắt đầu, trước hết hắn cần nắm bắt được độ nhạy cảm và tốc độ của bàn tay kia. Để thực hiện việc vày hắn đơn giản chỉ cần để lộ dao động linh lực ở một góc nhỏ của đại trận rồi khi tình huống trở nên nguy hiểm thì đóng lại ngay.
Cũng phải mất hai ba ngày công phu bỏ ra thí nghiệm, Huy Tân mới hiểu sơ bộ về cách thức hoạt động của bàn tay lửa. Khi có dao động linh khí từ trình độ trúc cơ trở lên, trong vòng mười giây hỏa linh lực trong không trung sẽ có phản ứng lại và ngưng tụ thành hình. Nhưng nếu dao động linh khí lên tới cấp Nguyên Anh kỳ thì chỉ trong hai ba khắc sau một bàn tay quái thú hoàng chỉnh khác đã kết tụ xong.
Biết được việc này giúp hắn điều chỉnh trận pháp lại sao cho phù hợp với kế hoạch đã vạch sẵn ra từ trước đó.
Chuyện duy nhất khiến Huy Tân tiếc hận đó là vì quy mô trận pháp này quá to lớn không thể tùy ý di chuyển hay mang theo bên người, bằng không thì hắn đã có thể tung hoành ngang dọc nơi đây mà không phải cố kỵ điều gì.
Ngồi đã toạ tịnh dưỡng đến trạng thái tốt nhất, bấy giờ Huy Tân mới từ trong giới chỉ lấy ra một cái hộp ngọc có linh quang xanh biếc ẩn hiện trông vô cùng bất phàm.
Cẩn thận dùng ngón tay bật mở rồi nắm lấy một viên nội đan hệ thổ lên ngắm nghía. Đây lại chính là nội đan của con ong chúa cấp năm ngày đó Huy Tân đã thu lại. Hiểu rõ được giá trị to lớn của nó, hắn thích thú đùa nghịch trong tay một lúc rồi lại cất vào hộp ngọc. Sau đó lại thấy hắn cầm ra hai cái xác không hồn của con ong con và ong chúa đặt lên mặt cát vàng rồi không có hành động gì khác, chỉ nhắm mắt chờ đợi.
Lần này ngồi xuống chờ đợi vậy mà đã ba ngày liền, rất lâu sau mới có tiếng gió rít từ trên cao xà xuống. Một con diều hâu dài bốn mét chuyên đi ăn xác chết vương vuốt nhọn bổ nhào đến định một trảo cắp thức ăn mà bay đi.
Huy Tân phong bế khí tức hai mắt vẫn nhắm nghiền bất động như tượng đá. Mãi đến khi con diều hâu cấp hai kia chỉ còn cách mặt đất vài mét cao, ánh mắt hắn như điện trợn chừng lên bất chợt quát một tiếng "khởi", rồi hai tay đập mạnh xuống đất linh lực trong người như thác đổ ầm ầm chuyền vào trận đồ. Linh quang đủ loại màu sắc không ngừng chớp loé hoá thành dây xích ánh sáng bay lên khốn trụt con mãnh thú trên cao lại.
Tiếng yêu thú gào thét điếc tai, con diều hâu dùng hết sức lực vẫy vùng cà xát trên mặt đất tìm cách trốn ra ngoài làm lông tơ trên người rời rụng bay đầy trời. Nhưng đã có chuẩn bị sẵn từ trước, Huy Tân lẽ nào để cho nó dễ dàng bỏ đi như vậy.
Cầm đoãn kiếm cấp E-3 hắn lạnh lùng chém một đường tuyệt đẹp cắt ngang qua ngay yết hầu trên cái cổ vừa dài vừa cao của nó. Huyết dịch đậm đặc cùng chất đờm dãi, và thức ăn từ bên trong ào ào bắn ra ngoài rồi hoà trộn lại với nhau tụ thành một vũng đỏ trên các.
Bỏ cái xác vẫn còn liên hồi co giựt lại sau lưng, Huy Tân quay về chỗ cũ nhắm mắt đã toạ điều dưỡng nguyên khí không lý gì đến những chuyện xung quanh mình nữa.
Qua cuộc chém giết mở màn này, tiếp theo sau sẽ là dài dằng dặc chiến đấu không ngừng nghỉ. Để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới có thể xảy ra bất cứ vào lúc nào, hắn phải giành giựt từng phút từng giây mà tranh thủ khôi phục thể lực đến đỉnh cao nhất.
Như Huy Tân dự đoán, dù đã tiến giai đa số yêu thú luôn thường dựa vào bản năng bẩm sinh vốn có là lần theo mùi máu tanh mà săn tìm ra con mồi. Quả nhiên sau khi diệt sát con yêu thú đầu tiên chỉ trong vòng hai tiếng sau đã có ba con linh cẩu cấp hai dựa vào mùi tanh mà mò tới.
Cứ thế dựa vào pháp trận Huy Tân không ngừng chém giết yêu thú cấp thấp, hắn càng giết sát khí và huyết tinh càng tích tụ. Không lâu sau ngay cả yêu thú cấp ba cũng đã lộ dạng. Tuy vậy hắn vẫn không khẩn trương thất sắc tiếp tục thẳng tay một người một kiếm tiến lên mà giết.
Chẳng mấy chốc xác chết đã chất thành đống, máu chảy thành dòng, sát khí cuồn cuộn. Bầu trời vốn đã đỏ rực nay hoà quyện thêm màu máu trông lại càng kinh khủng hơn, không khác gì địa ngục ở chốn gian trần.
Đổ lấy một viên Hồi Khí đan cho vào miệng, Huy Tân bắt đầu vận hành thái cực ở chính giữa đan điền luyện hoá hết dược lực trong người để bổ sung lại chút nguyên khí. Một mạch đồ sát năm mươi ba con yêu thú cấp hai, hai con cấp ba tuy không có thương tổn gì nghiêm trọng bất quá hao tổn linh lực và thể lực là điều không thể tránh khỏi.
Đang tĩnh toạ thầm tính toán thì bổng có tiếng ồ ồ như tiếng chó sói hú gọi đàn từ đằng xa vọng lại. Thần tình chấn động mục quang sáng ngời hắn hưng phấn lẩm nhẩm. " Không ngờ nhanh như vậy đã có dã lang đánh hơi tìm tới, xem ra số mình cũng không quá tệ như tưởng tượng."
Nhãn thần quét về hướng tiếng động phát ra Huy Tân tập trung thầm đếm. Một, hai, ba...năm, mười, hai mươi, tổng cộng hai mươi hai con cất cả. Trong đó mười chín con cấp ba, ba con cấp ba đỉnh...
Bị hai mươi hai con chó sói bao vây, Huy Tân chỉ điềm đạm mở mắt mà dò xét ngoài ra không có hành động gì khác.
Tất cả chúng đều có thân hình to lớn, có con cao đến hai mét dài ba mét, đa số cùng có bộ lông đen tuyền phủ từ đầu đến đuôi. Riêng chỉ con đầu đàn đi chính giữa hai con dã lang cấp ba đỉnh khác là có một đốm trắng ngay trên trán.
Nó dùng ánh mắt băng lãnh đầy linh tính nhìn chằm chằm vào con mồi trước mặt. Thay vì ra lệnh cho bầy đàn cùng lên tấn công ngay, nó lại đi vòng quanh khảo sát địa hình rồi đánh giá từng mảnh thi hài bị gom lại chất thành đống ở chính giữa. Thỉnh thoảng lại dùng cái mũi kỳ dị của mình để đánh hơi tìm mùi nguy hiểm ẩn tàng xung quanh đây.
Thoáng chốc vài phút căng thẳng đã trôi qua, Huy Tân đề cao tinh thần cảnh giác, nhất cử nhất động của con sói đầu đàn điều không thoát khỏi ánh mắt sắt bén của hắn. Hai bên vẫn luôn giữ một khoảnh cách nhất định mà thầm đánh giá nhau từ đằng xa.
Đúng lúc này sự tĩnh lặng nặng nề bổng bị phá vỡ bởi một tràng tiếng rít kì lạ từ phía đằng sau truyền đến. Cả đám dã lang nhảy dựng cả lên, tất cả cùng chồm người xuống dồn trọng lực lên bốn chân của mình súc thế rồi đứng yên bất động. Chỉ riêng những con cấp ba đỉnh còn bình tĩnh ngẩn đầu chăn chú nhìn về nơi có hơi thở của thần chết không ngừng phát ra.
Con dã lang có đốm trên trán khẽ nhe rằng năng gừ gừ vài tiếng, cả đàn như nhận được lệnh liền nhanh chóng theo đội hình trong yên lặng từ từ rút lui khỏi nơi này.
Hơi liếc nhìn Huy Tân đang một mình đĩnh đạt ngồi đã toạ đằng xa một cái rồi sau cùng nó cũng quay đầu bỏ đi, liên hồi hối thúc đàn em mình gấp rút bỏ chạy thật nhanh như một cơn gió chợt đến rồi chợt đi. Thoáng cái đã biến mất không còn thấy tung tích đâu, cứ như chưa bao giờ xuất hiện ở nơi đây.
Cùng một thời điểm ở đầu phía bên kia đã lờ mờ hiện ra hai đầu mãng xà có khí tức vô cùng khủng bố mà yêu thú cấp ba không thể nào có được. Cả hai to như những toà xe lửa dài hàng trăm mét, toàn thân đầy những hoa văn yêu dị mà một trận pháp tông sư như Huy Tân cũng không tài nào nhìn ra được. Nhấp nhô vài lần chúng đã chia thành hai hướng bao chọn Huy Tân vào trong vòng vây. Dù trong thời gian này hắn đã trải qua khá nhiều trận chiến sinh tử tuy vậy trán giờ đây vẫn đang đổ đầy mồ hôi lạnh, tóc sau gáy dựng đứng hết cả lên.

Khi đứng trước hai dãy núi cao dài do hai con mãng xà tạo thành, toàn thân Huy Tân cảm giác vô lực như bị lọt vào một thung lũng không đáy. Như một con kiến hôi đối diện với uy nghiêm của thiên địa, khí thế của hắn không ngừng bị chúng đè bẹp rồi tan vỡ tán loạn.
Một khi con mồi đã mất đi ý chí chống cự, cũng chính là thời cơ tốt nhất để tấn công.
Nhìn từng đống xác yêu vật trên mặt đất mà cả hai hoa cả mắt, cả đời chúng chưa bao giờ đi săn được nhiều thức ăn như vậy. Hai đầu cự xà không chần chừ được thêm giây phút nào nữa, đã cùng nhau há miệng đánh về phía trung tâm của vòng vây, nơi mà tên nhân loại yếu ớt đáng khinh kia đang không ngừng ngồi ôm đùi run rẫy.
Mặc dù có cơ thể đồ sộ và nặng nề như vậy, nhưng khi triển khai tấn công hai con mãng xà lại có thể dùng một tốc độ cực nhanh mà phóng tới. Chớp mắt hai cái miệng đỏ lờm với những hàm răng nanh sắc bén đầy nộc độc đã vồ tới trên đỉnh đầu Huy Tân.
Mắt thấy con mồi đã ở ngay trước mặt, chỉ một chút nữa thôi là sẽ bị chúng xé ra làm đôi rồi chia nhau nuốt chửng xuống bụng. Bất quá ngay nát sa này, trời đất bổng quay cuồn hàng loạt ánh sáng chói loá đủ loại màu sắc từ dưới lòng đất bắn lên cuốn chặc lấy chúng, không thể cử động mảy may dù chỉ là một chút.
Trận châu lúc này đã hoàn toàn biểu lộ ra sức mạnh đáng sợ của mình, cộng với lượng hoả linh khí nơi quá đây đậm đặc và tinh thuần vượt ngoài sự tưởng tượng của Huy Tân. Nên khi kết hợp với đại trận liên hoàn này với một nguồn năng lượng khổng lồ và vĩnh cửu do trận châu hút vào đã có thể khốn trụ yếu thú cấp bốn một cách nhẹ nhàng.
Thành thử nếu là một Nguyên Anh kỳ tu sĩ bình thường khác bị lọt vào, thì đừng mơ mộng đến chuyện phá trận thoát ra khỏi đây, có thể chết được toàn thay hay không cũng khó mà nói được.
Cảm nhận được uy lực thật sự của Cửu Thiên Tuyệt Hành trận, Huy Tân hớn hở cười toét cả miệng ra. Hai tay không ngừng chà xát lại với nhau, liếc nhìn hai con yếu thú đang bị nhốt lại lơ lững giữa không trung. Kaka... Không ngờ trận châu lại có tác dụng lớn đến như vậy, nếu biết trước thế tế luyện thêm vài trăm cục có phải tốt hơn không. Đừng nói cái gì yêu thú cấp bốn, cho dù cấp năm-cấp sáu có đến ông đây cũng đét sợ.
Tất nhiên hắn biết đấy chỉ là ý nghĩ viễn vong mà thôi, bởi vì trình độ trận pháp của hắn vẫn chưa thoát ra khỏi phạm vi năng lực của một Nguyên Anh kỳ và trận châu đâu phải cứ muốn luyện là luyện ra được.
Hai con rắn khổng lồ kia bất chợt cùng uống cong người kiêu gào thảm thiết như gặp phải khắc tinh của mình vậy. Huy Tân hơi ngẩn ra một chút rồi dời ánh mắt lên đám mây đỏ rực như lửa ở trên cao đang huyển hoá ra hình ảnh mơ hồ của một bàn tay bốn vuốt.
Thời gian dần trôi, bàn tay quái thú cuối cùng cũng ngưng tụ thành công, trên mình nó không ngừng toả ra từng đợt khí tức áp đảo mà ngay cả yêu thú cấp bốn hay năm không thể trống cự lại được. Tất cả đều phải thuần phục cuối đầu xưng thần với nó.
Nhận ra tình cảnh nguy ngập của mình, hai con mãng xà dùng áng mắt đau khổ nhìn nhau gầm rít trao đổi những lời từ biệt cuối đời.
Huy Tân dù không hiểu được ngôn ngữ của yêu thú bất quá dùng đầu ngón chân út để nghĩ thì cũng đoán ra được vài phần chuyện gì đang xảy ra. Tuy vậy hắn vẫn lạnh lùng đứng nhìn không hề có ý sẽ tha mạnh cho bọn nó.
Chờ mãi đến tận lúc bàn tay quái thú hạ xuống chỉ còn cách đầu hắn khoảng mười mét, Huy Tân cấp tốc vung tay áo lên đánh ra một đạo phát quyết khởi động đại trận phong bế dao động linh khí xung quanh lại.
Như mất đi mục tiêu bàn tay quái thú thình lình dừng lại giữa không trung, không biết nên phải đánh vào đâu cứ đảo quanh một vòng rồi dần hoà tan vào trong không khí.
Từ trong vực thẳm tuyệt vọng bước ra, hai con cự xà nước mắt lưng tròng hạnh phúc đắm đuối nhìn nhau nghẹn lời, trong giây phút lãng mạng thắm thiết này lại bị tên nhân loại khốn nạn kia phá rối.
"Hai ngươi thật có đãm lượng! Bộ chán sống sống rồi hả? … Hửh, không trả lời coi như là ta đoán đúng rồi! Được, ai bảo ta đây là người tốt làm chi, dù rất đau lòng nhưng sẽ thành toàn nguyện vọng cho các ngươi được siêu thoát." Nói rồi hắn lắc đầu thần sắc phi thường sầu khổ như đang thương cảm ột người bạn quá cố, phẩy tay bải bỏ cấm chế phong toả đi, hoả linh khí trên cao liền có phản ứng lại bắt đầu gom chung vào một điểm tích tụ thành một bàn tay khác.
Hai yêu đờ đẫn nhìn hắn tự biên tự diễn từ đầu đến cuối một mình nói rồi một mình làm. Nếu là trong một trường hợp khác thì chúng sẽ bỏ mặt không lý gì đến tên điên này, chẳng qua lần này thì lại có liên hệ trực tiếp đến sinh tồn của mình, nên không thể cứ làm ngơ như không có gì được.
Không hẹn mà cả hai chúng nó đồng thời cùng hướng về phía Huy Tân một hồi thì gật đầu một hồi lại lắc đầu, cứ xì xì như muốn nói gì đó. Hắn nghe mà trả hiểu được gì cứ như là đàn gãy tai trâu không ăn nhập gì với nhau.
Đợi một lúc thấy chúng nhường như đã phân bày xong, hắn mới gật đầu cười cất tiếng. "Được, hai ngươi căm xương hận tuỷ ta đến như vậy thì cứ từ từ mà hưởng thụ cảm giác làm rắn nướng đi."
Nghe thế chúng càng gấp gáp làm đủ mọi cách để bày tỏ thành ý của mình, chỉ hận cha mẹ xưa kia đẻ ra chúng mà lại không có chân để mà quỳ xuống đập đầu phân giải nói cho hắn hiểu.
Cho dù chúng có kêu la hay vang xin gì đi nữa Huy Tân chỉ quay lưng đứng ngẩn đầu nhìn trời bộ dạng sống chết mặc bay không liên can gì đến ông.
Một trong hai con mãng xà liếc nhìn người bạn đời của mình kề bên mà tim quặng thắt đau đớn, cắn răn cong người khạc ra một viên nội đan màu đỏ chói lơ lững từ từ bay đến trước mặt Huy Tân.
Hơi kinh ngạt từ bất ngờ, hắn nghiêng đầu đánh giá viên nội đan trước mặt rồi nhìn sang con rắn đực kia với ánh mắt dò hỏi. Nhưng lần này nó lại không có hành động gì, chỉ cuối đầu nhắm mắt giao quyền quyết định cho hắn.
Ngay sau đó con rắn còn lại cũng làm theo chồng mình ép đẩy nội đan chân quý mà nó đã tu luyện suốt mấy ngàn năm mới thành mà dâng lên.
Cầm lấy hai viên nội đan màu đỏ như máu trong lòng bàn tay, cảm thấy từ luồn hơi ấm từ đó toả ra Huy Tân gật đầu nghiêm nghị nói. "Hai ngươi thật cam tâm tình nguyện nhận ta làm chủ, sẽ không hối hận chứ?"
Cả hai cùng dùng cái đầu to lớn của mình gật gật rồi lại lắc lắc vô cùng có linh tính.
"Haha... Được, ta đây nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi." Nói rồi Huy Tân phẩy tay đánh ra một pháp quyết khác, dao động linh khí nơi đây lập tức lại được ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Xong việc hắn chưa vội thả hai con đại xà ra mà lại ngồi xếp bằng nhắm mắt bắt đầu thiết lập cấm chế chủ tớ lên nguyên hồn của hai xà ẩn sâu trong nội đan.
Khế ước chủ tớ là một trong những loại cấm chế tàn bạo và ác độc nhất trong vũ trụ, nhưng trên cơ bản thì vẫn phải dựa vào tu vi và thần thức của hai bên mà thiếc lập nên.
Dẫu cho khi ngượng ép nội đan ra ngoài hai đầu cự xà đã bị thương tổn nguyên khí nặng nề linh lực chỉ còn một phần mười lúc trước tương đương với yêu thú cấp ba đỉnh phong. Tuy vậy Huy Tân thực chất vẫn chỉ là một tên Trúc Cơ tu sĩ ngoài thần niệm đã bị phế, có thể lực và linh lực thâm hậu hơn cùng giai một chút thì không có gì khác biệt với một tên trúc cơ bình thường cả.
Thành ra một Trúc Cơ muốn thu lấy yêu thú cấp ba làm linh thú đó không khác gì là đưa trứng cho ác, dẫn sói vào nhà, cụ già chê sống quá lâu.
Mà đây cũng chính là độc kế của hai con mãng xà đã vạch ra sẵn, khi dâng nội đan lên là có ý đồ dẫn dụ Huy Tân vào bẫy. Chỉ cần chờ hắn mất đi cảnh giác thu lại pháp trận, là chúng có thể dễ dàng phá bỏ đi cấm chế lấy lại tự do của nguyên hồn rồi lật ngược lại tình thế.
Cả hai nhìn tên nhân loại ngu ngốc kia đang chăm chú làm phép hạ một loại cấm thuật gì đó lên nội đan của chúng thì không khỏi liếc nhau thầm cười lạnh. Nhưng vì sợ khiến hắn có nghi ngờ sinh biến nên bọn nó chỉ xem một chút rồi lại nhắm mắt cuối đầu như chưa có gì xảy ra.
Đen đuổi thay cho bọn chúng bởi vì bị cách ly ở trong Xích Viêm tử vực này quá lâu, nên không ngờ được những việc cấm kị như thế này đã được lan truyền một cách rộng rãi ở thế giới tu tiên bên ngoài, và cũng được xem là một trong những kiến thức cơ bản nhất. Hầu như ai mới bước vào con đường cường giả cũng được biết đến, càng không nói đến Huy Tần đã nhận được truyền thụ của Thiên Vận chân nhân.
Mất một lúc lâu Huy Tân mới hoàng tất quá trình ký kết khế ước chủ tớ với hai cự xà. Cảm nhận được sự liên hệ kỳ diệu giữa hai bên, môi hắn hơi nhíc lên tựa như đang cười mà cũng không phải cười. Hướng sang hai con mãng xà đang bị trói chặc giữa không trung gậc gậc đầu cảm khái nói. "Không khác biệt cho lắm, Khuất Hiên Tế Thiên khế ước dù có hơi rắc rối, nhưng thật may là không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Nếu không, không biết lại phải chờ đợi đến bao lâu mới lại xuất hiện một con yêu thú cấp bốn khác đây!"
"Cái gì? Ý của tên nhân loại này là trong quá trình ký kết nếu có sự cố gì thì chúng xà ta sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng? Mà chính gã đã ngồi đây từ lâu chờ đợi chúng ta xông vào bẩy?" Một giọng nói ẻo lã yêu mị chợt vang lên trong đầu Huy Tân.
"Lữ muội bình tĩnh, đừng để thằng mặc trắng này hồ ngôn loại ngữ làm ê muội. Ta không biết cái gì là Khuất Hiên Tế Thần, nhưng khế ước do một tên trúc cơ thi pháp thì có thể làm gì với tinh thần lực của hai xà ta hợp lại chứ. Muội cứ để ta đối phó với tên nhân loại láo toét này." Lần này cái Huy Tân nghe được lại là một giọng nam tử trầm thấp.
Hửh, xem ra không dạy cho chúng một bài học thì sẽ không cam tâm nghe lời Nghĩ thế hắn vẫy tay thu hồi tất cả pháp trận lại rồi đứng đối diện với với cặp vợ chồng cự xà hỏi. "Vì sao hai ngươi lại chịu nhận ta làm chủ, không phải yêu thú các ngươi thường hay rất kiêu ngạo hay sao?"
Con đại xà bên trái tiến lên dùng cái lưỡi rắn đỏ lờm thụt ra thụt vào xì xì trả lời, nhưng kì diệu là lần này Huy Tân lại có thể nghe hiểu được. "Chủ nhân đáng thương của ta, cạc cạc, bây giờ mới hỏi thì có phải đã quá muộn rồi không. Sắp chết đến nơi rồi còn thắc mắt làm gì, ngoan ngoãn làm thức ăn cho xà ta đi."
Nó mới nói đến chữ thứ sáu thì đã dùng cái đuôi dài của mình quật thẳng hướng đến tên nhân loại ngu xuẩn trước mặt. Do khoãng cách hai bên quá gần, bóng của cái đuôi đen tựa như tia chớp đã đánh đến trên sường phải Huy Tân.
Con rắn đực quả nhiên vô cùng quyết đoán, dùng đòn sấm sét tấn công đối phương bất ngờ không ột chút cơ hội nào để hoàn thủ.
Nếu đổi lại là một người khác, cho dù có là tu sĩ Nguyên Anh kỳ với thời gian gấp rút như vậy thì cũng phải uất ức bỏ mạng dưới đòn phủ đầu chí mạng này.
Con mãng xà còn lại thấy chồng mình đã nắm lấy thắng lợi trong ngang tất thì cực kỳ hớn hở hân hoang.
Trái lại phía bên kia như dưới áp lực của tuyết băng núi lở, Huy Tân không vui không buồn chỉ điềm đạm phán một chữ "Xuống!".
Tức thì thân thể cả hai con mãng xà như bị một lực lượng thần bí nào đó ép đẩy xuống xát mặc đất tuyệt đối không thể chống cự lại dù chỉ là một chút.
Tất cả sự việc chỉ phát sinh trong nháy mắt, Con xà đực vẫn không hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Nó chỉ nhớ rõ ràng trước đó một khắc vẫn còn trong tư thế vẩy đuôi giết địch, nhưng ngay sau đó đã nằm im trên mặt các. Cố gắn lắm mới chuyển được đôi con ngươi nhìn sang muội muội cũng đang ăn không ít đau khổ như mình.
"Được rồi, đã chịu Khuất Hiên Tế Thiên khế ước của ta thì không cần phải tốn công cố phản khán lại làm chi. Tin tưởng lúc này các ngươi cũng đã cảm nhận được một phần nào đó sự lợi hại của khế ước này. Đúng vậy thông qua nó ta không chỉ có thể khống chế nguyên hồn mà còn cả từng hành động, từng lời nói của các ngươi nữa. Sau này các ngươi cứ ngoan ngoãn đi theo ta, nếu không có nguy hiểm thì không cần phải làm gì cực nhọc cả, khi có đồ tốt sẽ không quên phần các ngươi. Ừhm trước hết phải tìm hai cái tên cho các ngươi đã. Àh... Vậy ngươi là Thục xà, còn ngươi mà Hán xà. Sau này chỉ cần kiếm thêm Phát và Mông nữa là đủ số. Mà các ngươi to xác quá rất dễ dẫn đến những chú ý không cần thiết, có thể biến nhỏ lại được không? Đúng rồi, nhỏ nữa, càng nhỏ càng tốt."
Không lâu sau trên cổ tay Huy Tân đã có thêm hai vòng tay hình con rắn giống nhau đang gậm đuôi mình trông vô cùng tinh xảo. Thích thú gắm nghía hồi lâu hắn mới chịu phủ tay áo lên tre dấu chúng đi.
Mục đích chuyến đi này đã thành công không còn lý do gì để nán lại, Huy Tân vội thu lại pháp trận và tất cả thi hài xung quanh vào rồi chạy về hướng biên giới ngăn cách giữa xa mạc và thảo nguyên.
Thân ảnh Huy Tân vừa biến mất sau tấm màn sương đậm đặc hoả linh khí, một cặp đồng tử vàng đầy linh tính của dã lang thầm lặng bám xát theo phía sau, khi đến tận vùng biên giới thì như vì e ngại cái gì đó nên nó đắng đo khó quyết hồi lâu rồi đành phải ngừng lại bỏ cuộc mà quay về.