Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Chương 53: 53





Hà Liêu Tinh còn chẳng biết mình làm sao mà về được đến nhà, Sở Yên đang gọi điện thoại với lãnh đạo, nghe tiếng, kéo lê dép lê đến hỏi: "Tinh à con đi đâu về đấy?"
Buổi trưa bà kêu cậu đi đưa cơm, kết quả một đi không trở lại, gọi điện thoại cậu cũng không nhận, ra ngoài tìm cũng không thấy, nghĩ là có thể ở chơi nhà Bùi Túc, bà không tìm nữa.
Mà không nghĩ tới Hà Liêu Tinh thế mà không nói tiếng nào ở lại nhà người ta cả một buổi chiều.
Hà Liêu Tinh cả người nhìn qua cực kỳ hoảng hốt, nghe vậy, cân nhắc một chút: "...!Con, con ra ngoài đi dạo."
Sở Yên đánh giá trên dưới cậu: "Cùng Bùi Túc à?"
Rõ ràng chẳng qua là một câu hỏi hết sức bình thường, Hà Liêu Tinh lại bỗng nhiên hoảng hốt: "Không phải, con đi một mình!"
Không nghĩ tới Hà Liêu Tinh sẽ phản ứng mạnh như vậy, Sở Yên rất khó hiểu: "Sao không nói một tiếng với mẹ? Thôi, con chưa ăn cơm đúng không? Để mẹ hâm ít đồ ăn cho con."
Hà Liêu Tinh rất chật vật: "Con con con ăn rồi."
Sở Yên đang đi vào bếp, nghe vậy quay đầu: "Ăn ở nhà Bùi Túc à?"
"Không phải!" Hà Liêu Tinh kéo tóc phủ nhận, quay vòng tại chỗ, nói năng lộn xộn, "Con không đói bụng, con lên lầu chơi game đây!"
Nhìn bộ dáng hốt hướng chạy lên trên trốn của cậu, Sở Yên đầu óc bối rối, nghĩ thầm thằng nhóc này làm sao vậy, cứ như mất hồn rồi.
Sau khi lên lầu Hà Liêu Tinh ngồi trước bàn đọc sách một hồi, cũng không bật đèn, cứ ngồi yên như vậy.
Cậu hít sâu vài hơi muốn bình tĩnh lại, nhưng cứ thất bại.
Bùi Túc sao lại thích cậu...? Y sao có thể thích cậu?
Rõ ràng cậu xem y là bạn bè.
Hơn nữa Hà Liêu Tinh thích con gái, cậu sao có thể hẹn hò Bùi Túc?
Y, y còn tỏ tình, y quả thật...
Quá sức loạn lạc, quá loạn.
Hà Liêu Tinh hai tay ôm đầu gối ngồi trên ghế tựa, điện thoại di động trên bàn rung lên, là Tề Thì lớp Bảy gửi tin nhắn cho cậu: [Thì: Vòng loại năm còn thiếu một, lên xe không]
Cậu lúc này vừa khéo cần tìm việc gì đó phân tán lực chú ý, nếu không cả cái đầu đều là Bùi Túc, vì vậy đồng ý.
Sau khi mở game ra, Hà Liêu Tinh chọn Arthur, Tề Thì chơi phụ trợ, họ mở mic trong game, năm người đều là học sinh Nhất Trung.
Có người hỏi thăm Hà Liêu Tinh: "Đã lâu không gặp anh Tinh nha, tụi này nghi mày quên mật khẩu luôn rồi."
"Đúng rồi, bao lâu không chơi rồi? Còn vác tụi này bay nổi không?"
"Đừng có áp lực, mọi người đều là anh em, kêu một tiếng anh ơi tụi này vác mày cũng không thành vấn đề."

Lúc này Hà LiêuTinh đang mẫn cảm, nghe thấy hai chữ anh em, anh ơi này, bất giác lại nghĩ tới Bùi Túc, vị trí anh em duy nhất, lúc giảng bài gọi anh...
A a a a a a quả thực muốn chết!
Thế giới này bị sao vậy? Tại sao cái gì cũng liên quan đến Bùi Túc?
Được tỏ tình thì làm sao chứ? Cậu không đến mức muốn chết muốn sống hồn vía lên mây như một bông hoa chứ?
Cậu vẫn...!không, không thích Bùi Túc, sao phải mong manh xuân buồn thu uất như vậy?
Tâm lý nổi loạn của cậu trai họ Hà thoáng chốc nổi lên.
"Gọi anh thì không được," Hà Liêu Tinh nói, "Chú kêu anh đi, anh vác chú bay."
Mọi người đồng loạt nở nụ cười, cũng thật sự hò hai câu.
"Anh Tinh vác em này, anh Tinh trâu bò, anh Tinh đỉnh của chóp."
"Chậc, vậy thì bị Hà Liêu Tinh lừa được một câu anh ơi quá dễ, mày vác tụi này bay trước rồi nói."
Chọn anh hùng xong, chính thức mở màn.
Tề Thì chơi game với Hà Liêu Tinh đã rất lâu, phối hợp giữa hai người rất ăn ý, chỉ cần hai người đi chung, vậy thì hoàn toàn là máy gặt đầu người, một đường đẩy tháp [1], thu đầu người.
Dưới sự dẫn dắt của Hà Liêu Tinh, ba người còn lại trên căn bản cứ tùy ý vẩy vẩy nước [2] là đủ rồi.
[1]Nguyên văn: 推塔, thuật ngữ trong game DOTA, có nghĩa là phá hủy tháp phòng thủ của đối phương để giành chiến thắng trong trò chơi – nguồn Baidu
[2]Nguyên văn: 划水, thuật ngữ lưu hành trên mạng, ý chỉ không nỗ lực đóng góp trong hoạt động nhóm – nguồn Baidu
Chỉ là tám phút đồng hồ, viên pha lê của đối thủ bị nổ tung, một trận kết thúc, cảnh kết thúc là Arthur mà Hà Liêu Tinh chơi.
Trên mic chỉnh tề như một gọi: "Anh Tinh uy vũ, anh Tinh lợi hại! Trận nữa đi!"
Hà Liêu Tinh lấy cốc uống một hớp, sau đó nhấn bật đèn, đôi mắt híp lại, từ từ thích ứng với ánh sáng sáng ngời.
Mọi người quay ngược về phòng, lúc mới vừa nhấn chuẩn bị, một cậu nhóc nói tạm thời có việc, ba phút nữa quay lại.
Vì vậy mọi người trò chuyện qua mic đợi cậu nhóc.
"Sắp tới thi rồi phải không? Sau lần thi này là hội thao, hoàn toàn không thấy căng thẳng."
"Tao cũng không căng thẳng, mới qua bao lâu đã thi nữa, thầy cô nói thế nào, đúng rồi, giải mẫn cảm, muốn làm cho tụi mình giải mẫn cảm với thi cử."
Tề Thì: "Đừng nói nữa, đánh ba ván nữa tao phải về ôn bài, lần thi trước hơi kém, lần này mà rớt hạng nữa tao sẽ bị mời phụ huynh thật."
"Tề Thì, mày có thể có tinh thần chơi game một chút không? Chơi game thì chơi game, tối rồi, kể chuyện ma gì vậy?"

"Tao nghe ba chữ mời phụ huynh này liền run cầm cập, Nhất Trung chó thật, quá chó, cái này là chiêu mà tiểu học sơ trung mới dùng, không nghĩ ra tới cao trung còn dùng, mắc cỡ chết người ta."
"Nghĩ thoáng chút, có thể là thầy Hứa cũng muốn mày giải mẫn cảm với chuyện mời phụ huynh đó? Ai có thể đảm bảo sau khi mày lên đại học sẽ không bị mời phụ huynh?"
"A a a a a mẹ mày đừng nói nữa!!"
Trong mic gà bay chó sủa.
Hà Liêu Tinh nghe được khóe miệng cũng không tự chủ được mà cong lên, ngón tay thả lỏng đặt lên điện thoại, cằm tựa trên đầu gối.
Cậu nhóc tạm thời rời đi trở lại, vừa vào liền thở dài: "Các bạn hiền, tao có thể sẽ không chơi được lâu, sắp có chuyện rồi."
Có người không chút nghĩ ngợi hỏi: "Bị bạn gái mày phát hiện?"
Đây là chuyện thường xảy ra, cậu nhóc khe khẽ nói: "Cô ấy nhắn tin cho tao hồi nửa tiếng trước, tao quên mất, đại tiểu thư đánh gϊếŧ tới trong game, phát hiện quả nhiên tao đang online, đã nổi giận.

Vừa nãy tao dỗ cổ hồi lâu, tao quá sức thấp kém."
"Yêu đương phiền phức quá, độc thân thật là tốt, tự do, thoải mái, không bị ràng buộc."
Mọi người nhấn chuẩn bị, sau đó bắt đầu xứng đôi.
Trong mấy người này, Hà Liêu Tinh chỉ có quan hệ hơi sâu với Tề Thì, những người còn lại chỉ là quen sơ, giới hạn trong biết nhau, biết là có người như vậy, còn quan hệ của người ta thì không thể nào biết rõ.
Hà Liêu Tinh đột nhiên hỏi: "Tao nhớ hồi trước không lâu mày vẫn còn độc thân?"
"Nó thoát kiếp độc thân cũng được nửa tháng rồi, coi như là bị ép thoát kiếp đi."
"Đừng nói nữa, tao hối hận muốn chết." Cậu nhóc uể oải nói, "Bạn gái của tao là nhỏ bạn từ nhỏ của tao, chơi chung từ nhỏ đến lớn, tao vẫn coi cổ là em gái."
"Vậy sao lại đồng ý?"
"Cổ thừa dịp sinh nhật tao mà tỏ tình với tao, tao còn chưa phản ứng kịp, mẹ nó quá lúng túng.

Vốn tao không có thích cổ, đồng ý là vô trách nhiệm với cổ, không đồng ý, làm bạn cũng không được." Cậu nhóc oan ức nói, "Mà sau đó cổ khóc tao hết cách rồi, tao không thể làm gì khác ngoài đồng ý, xem như là dỗ cổ đi."
Chọn anh hùng xong, chuẩn bị vào game.
"Không duyên không cớ có bạn gái còn không vui? Người ta nói không chừng thích mày rất lâu, con gái mà lấy dũng khí tỏ tình, là hạ quyết tâm cỡ nào."
Chiến trường bắt đầu, phe địch còn năm giây nữa vào chiến trường.

"Đâu có đơn giản như vậy." Cậu nhóc thật nghiêm túc đáp, "Tao thà là cổ không thích tao, bởi vì từ hồi đầu tao đã coi cổ là em gái, tụi bây có tưởng tượng ở chung với em gái mình cảm giác như nào không? Thật sự rất là khó xử khó chịu, bây giờ tao uất ức chết, muốn nói chia tay thì không dám, mặt lạnh với cổ á, cổ biết hết vòng xã giao của tao, trốn đến đâu cũng không thoát."
Hà Liêu Tinh hơi ngây người.
"Thật sự khó như vậy?"
"Không thì sao, lúc đó thật sự không nên nhẹ dạ, không nên lừa gạt, bây giờ hoàn toàn rơi vào đầm lầy." Cậu nhóc cũng không muốn lại kể khổ nữa, cảm thấy ngại cực kỳ, "Thôi, tiếp tục chơi đi, không nghĩ tới mấy thứ đó nữa."
Chơi xong ván game này rồi, có người bị người nhà gọi đi ăn cơm, sớm tản ra.
Tề Thì vốn muốn đi ôn bài, mà nhớ tới biểu hiện trên game của Hà Liêu Tinh, hơi không yên lòng, thoát game xong liền âm thầm nhắn cậu.
[Thì: Mày ổn chứ?]
[Bling: Tao có thể bị gì?]
Tề Thì hoài nghi là mình cả nghĩ quá rồi.
[Thì: Mày không bị gì là được, thấy mày vừa nãy chơi mà mất tập trung]
Hai người phối hợp chơi game lâu như vậy, Tề Thì chuyên đánh phụ trợ cho cậu, cậu có vấn đề trên kỹ thuật căn bản đều có thể nhận ra được.
Tề Thì gửi tin nhắn xong liền muốn để di động xuống, mà điện thoại bỗng nhiên rung lên.
[Bling: Tề Thì, nếu như, tao nói là nếu như, tao nói với mày tao thích mày, mày nghĩ sao?]
Tề Thì không chút suy nghĩ, thoáng chốc cả người nổi da gà.
[Thì: Mày điên rồi? Đang yên đang lành, nói chuyện này làm gì, tao là trai thẳng, không phải gay]
Tề Thì là Beta, phạm vi chọn bạn đời rất rộng, mà Hà Liêu Tinh tuyệt đối không nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu ta.
Lúc Hà Liêu Tinh nói tao thích mày, Tề Thì rốt cuộc cảm nhận được "tụi bây có tưởng tượng ở chung với em gái mình cảm giác như nào không" là cái loại cảm giác ma quỷ gì.
Cậu ta nâng điện thoại di động, suy nghĩ một hồi, uyển chuyển khuyên bảo.
[Thì: Anh em à, đừng đùa, mày có phải là áp lực trước khi thi quá lớn, hóc-môn mất cân đối? Hay là muốn yêu đương? Gần tao có một bạn Beta nữ tốt lắm, chỉ cần mày mở miệng, tao làm quân sư cho mày!]
Ý là, chỉ cần mày không kêu tao hiến thân, tất cả đều dễ nói chuyện, chúng ta vẫn là anh em tốt!
Bên kia im lặng hồi lâu.
[Bling: Tao chỉ là một thằng em trai thôi, tình yêu thật là phức tạp, tao muốn quy y xuất gia]
Lời này rất giống một bạn nam nhỏ ngây thơ bị tình yêu hành hạ chết đi sống lại, cuối cùng khám phá hồng trần, hiểu rõ cái huyền ảo của cuộc đời, nếu như đây không phải là Hà Liêu Tinh chưa từng yêu, Tề Thì suýt chút đã tin.
Tề Thì đang uống nước bị sặc.
.
.
Bùi Ngọc cùng Vương Y ở trong phòng khách xem chương trình làm đẹp, vừa đắp mặt nạ, hai người bàn xem spa nào trong thành phố làm tốt, hẹn nhau lần sau cùng đến.
Lúc đang bàn đến sẽ chọn gói nào, Bùi Túc trở lại.

Bùi Ngọc ngước mắt nhìn giờ, ước chừng đã đủ thời gian, kéo mặt nạ xuống, đi rửa mặt, chớp mắt với y một cái: "Ồ, đi hẹn hò về?"
Trên lý thuyết, hoàng hôn, đường lớn, cùng đối tượng thầm mến tản bộ, hẳn là chuyện rất lãng mạn, mà trên người Bùi Túc không nhìn ra chút cảm xúc suиɠ sướиɠ nào.
Hình như áp suất không khí trên người hơi thấp.
Bùi Ngọc khó hiểu: "Làm sao thế này?"
Bùi Túc chậm rãi hỏi: "Chị với Hà Liêu Tinh vừa nói chuyện gì trong phòng khách?"
"Còn nói chuyện gì nữa, nói về em ấy, nói em rất được chào đón." Nói đoạn Bùi Ngọc nhớ ra, chị đứng thẳng người, "Em không nói chị cũng sắp quên mất, em sao vậy hả, mới bao nhiêu tuổi, làm sao lại tham như vậy?"
"Tại sao em lại tham?"
"Em thầm mến Tinh là đủ rồi, sao em còn để ý người theo đuổi em chứ!" Bùi Ngọc không chút lưu tình mà chỉ trích, "Mới có bao nhiêu, lại có bản chất trai đểu! Tình cảm mà còn vậy, sau này trên sự nghiệp em có thể có tương lai gì? Ông nội dạy dỗ em thế nào, em quên rồi à?"
Người nhà họ Bùi nhất quán ủng hộ tự do phát triển, thế nhưng một số điểm mấu chốt vẫn có điều kiện tiên quyết, không phải mù quáng xằng bậy.
Bùi Ngọc rất lo lắng Bùi Túc sinh tật.
Bùi Túc không nói gì.
Y coi như đã biết mọi thứ đều là y tưởng bở, là y hiểu lầm, là y cả nghĩ quá rồi.
Nhưng người ta từng bước một dẫn dắt y vào, từ từ đến gần, bày ra phương diện mềm nhất ngọt nhất trước mặt y, lúc nhìn y ánh mắt sáng ngời như vậy, tiếng gọi y là anh lanh lảnh dễ nghe như vậy, hại y càng lún càng sâu, không kiềm lòng được, muốn ngừng mà không được, lẽ nào một chút trách nhiệm cũng không có?
Nói cái gì mà coi y là anh em, cũng không thấy cậu đối xử với những người bạn khác như vậy?
Trêu chọc y đến mức độ như vậy, mà khi tỏ tình, đối phương lại như một con bướm bị quấy rầy, hoảng loạn bay đi, một chút suиɠ sướиɠ cũng không cho y.
Cái gì mà ngôi sao sáng lên lấp lóa, y thấy cậu rõ ràng là một ngôi sao đen xấu tính.
Bùi Túc đưa tay xoa mi tâm, uể oải nói: "Em tưởng là cậu ấy đang theo đuổi em, sau đó em tỏ tình, cậu ấy trốn."
Ba vế câu ngắn ngủi, hàm lượng thông tin lại vô cùng dồi dào.
Không nghĩ tới thì ra sự thật là vậy...!Cái gì mà theo đuổi y, y thầm mến, đều là cùng một người!
Bùi Ngọc há miệng: "...!Em em tỏ tình rồi?"
Bùi Túc mặt không hề cảm xúc nhìn chị, cũng không muốn làm máy lặp lại, y tránh khỏi chị, muốn đi ra vườn hoa ngồi một mình.
Bùi Ngọc quay người đuổi theo: "Vậy bây giờ em chuẩn bị làm gì?"
Đẩy cửa sổ sát đất ra, ánh trăng mông lung, hoa râm bụt đang nở rợ, cánh hoa hồng nhạt mềm mại dịu dàng, anh đào tím rũ xuống giữa từng mảng hồng nhạt, rõ ràng hiển hiện, ánh trăng trên đất chảy như một tấm lụa mỏng.
Bùi Túc ngồi trên mặt đất, đưa lưng về phía chị: "Cậu ấy không thích em, còn có thể làm sao?"
Bùi Ngọc sửng sốt một chút: "Em cứ vậy bỏ qua à?"
Chàng trai đưa tay ra, đầu ngón tay như ngọc khều cây hoa bướm, ánh trăng trong sáng vương trên người y, hoa cả một vườn, đều bì không kịp hàng mày, đôi mắt y.
Y thản nhiên nói: "Vậy thì theo đuổi đến khi cậu ấy thích em mới thôi.".