Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 50: Làm cướp, làm quân rồi làm phản




Giai đoạn này Lân cho đẩy mạnh công tác xây dựng thành và lô cốt, án binh bất động chờ thời cơ. Tình báo từ Hội An gửi về, nhân số của hai chiếc thuyền Ma Cao độ chừng hơn 500 người, những người dân bị lôi kéo vào khoảng nghìn người.

Lân cho gọi Hòa đến bắt đầu lên kế hoạch.
''Đại ca''

''Đệ ngồi đi, hôm nay ta có việc cần giao cho đệ làm. Đây là việc bí mật nên càng ít người biết càng tốt''

Hòa nghiêm túc nói:
''Xin đại ca cứ phân phó, đệ sẽ đi làm ngay''

Lân chậm rãi nói:
''Ta sẽ giao cho đệ đến làm thuyết khách ở Hội An, ngăn cản người của hai chiếc tàu ấy ủng hộ quân triều đình''

Hòa lấy làm khó nghĩ [hai bên như nước với lửa, chỉ có thể nói chuyện với nhau bằng binh đao, làm sao có thể nhẹ nhàng mà khuyên nhủ được]

''Đại ca, việc này sao có thể, chỉ sợ đệ chưa nói được gì thì đã bị bắt giao cho quân triều đình''

Lân lắc đầu cười nói:
''Lần trước đệ đã một lần nguy hiểm tới tính mạng, chẳng lẽ ta lại kêu đệ đi chết một lần nữa. Đệ sẽ xuất lãnh 500 quân du kích, đạn dược, súng hỏa mai trang bị mỗi người 2 cây, hỏa nổ, phi sa mỗi người trang bị 5 quả. Xuất quân theo từng đợt, mỗi đợt trăm người, liên lạc chặt chẽ với nhau, đệ bố trí cho quân giả trang thành đoàn khách buôn, người dân chạy nạn để tiếp cận Hội An. Chỉ cần bắt sống được chủ thuyền sau đó thuyết phụ họ. Làm như thế này…''

Một lúc sau, Hòa đã nắm rõ mọi việc:
''Đại ca yên tâm, đệ nắm chắc mười phần có thể làm được''

''Tốt lắm, việc này phải làm cho thật khéo, nếu như có chạm mặt quân triều đình thì phải nhanh chóng rút lui, chỉ cần bảo toàn tính mạng là được, những việc khác không cần quan tâm nhiều''

''Đệ đã rõ''

''Đệ về thu xếp đi, canh 3 tối ngày mai sẽ xuất quân''

Trong lúc mặt Bắc chiến trận liên miên, quân Trịnh kéo quân uy hiếp thì ở mặt Nam cũng xảy ra không ít biến cố.

Khi đại quân của Ngô Văn Sở đi chinh Nam thì ở Quy Nhơn, Nhưng Huy và Tứ Linh làm phản.

Huy và Linh từng làm cướp, sau đầu quân vào Tây Sơn, do bản tính hung tàn nên Nhạc tuy dùng nhưng rất dè chừng nhóm người này. Hôm ấy Nguyễn Huệ và Bùi Thị Xuân tiến cử Ngô Văn Sở làm đại tướng chuẩn bị xuất quân, thì nhóm người của Nhưng và Huy xin được theo làm quân tiên phong.

Thư gửi gửi đến Nhạc, xem xong Nhạc thầm nghĩ [ Hai người này trước kia từng làm cướp quấy rối ở những vùng miền trong, nếu như cho họ đem quân vào e làm đồng bào sinh biến. Trong lúc đánh chiếm các nơi cũng không loại trừ khả năng nhóm này cho người đi cướp phá, làm loạn quân kỷ].

Nghĩ thế nên Nhạc không đồng ý cho nhóm người này tham gia vào quân chinh Nam.

Sau khi đoàn quân Ngô Văn Sở, Nguyễn Văn Lộc, Nguyễn Văn Hưng rời đi. Đội của Huy và Linh được giao trạch nhiệm tuần tra, canh phòng ở thành Quy Nhơn.

Hôm ấy Linh và Huy ngồi uống rượu cùng nhau, Linh nói:
''Đại ca, chúng ta gia nhập quân Tây Sơn từ buổi đầu, đánh hạ được thành Quy Nhơn này chúng ta cũng đã góp không ít sức lực, nay lại không được trọng dụng nữa, chỉ xem chúng ta như con chó giữ cửa''

Nhưng gật gù, cũng tỏ ý bất mãn:
''Ngày trước ta mang người đi tung hoành khắp nơi, sống tiêu dao tự tại, ngay cả quan phủ triều đình cũng không làm gì được, khi ấy thấy nghĩa quân cùng đạo hợp nên mới theo nhau về, nay tên buôn trầu kia có người đông thế mạnh thì gạt bỏ chúng ta sang một bên, hừ''

Thấy đại ca cũng bất mãn với Nhạc giống như mình thì Linh càng châm dầu vào lửa:
''Đã như vậy thì chúng ta ở lại mà làm gì, ở lại làm con chó giữ cửa, khi chủ quăng cho cục xương thì quẩy đuôi mừng hay sao''

Nghe lời khích bác của Linh, Huy càng thêm sôi máu:
''Chúng ta phải rời đi thôi, con mẹ nó, ta không làm chó nữa, một kẻ anh hùng như ta nếu như bị coi rẻ thì ta tự mình lập nghiệp''

Linh hùa theo:
''Như thế mới là đại ca của đệ chứ, chúng ta sẽ trốn đi lên núi làm cướp, dùng của người giàu mà chia cho người nghèo, lôi kéo dân chúng về tụ nghĩa mà tự lập nên đại nghiệp''

Huy nói nhỏ:
''Ta và đệ chia nhau ra thông báo cho các anh em thu xếp sẵn các tư trang, đồ đạc, canh 4 đêm mai sẽ tiến hành việc trốn đi, trước tiên cứ lên núi An Tượng lập trại trước rồi tính''

Linh gật đầu lia lịa
''Được, được, chốc lát nữa đệ sẽ đi làm ngay, nào chúng ta cùng cạn ly này''

''Cạn''

''Cạn''

Theo như kế hoạch, hôm sau Huy và Linh dẫn đội đi tuần tra, đợi khi canh tư tất cả đã ngủ say, hai người tập hợp người của mình lại tiến hành trốn đi lên núi.

Sáng hôm sau khi Diệu nhận được tin quân lính tuần tra, canh phòng đã trốn đi. Diệu thở dài [chắc hẳn bọn này bất mãn khi không được Nhạc trại chủ trọng dụng, dù sao họ cũng đã có công trong việc công chiếm thành Quy Nhơn, mong là chúng không làm ra việc gì dại dột]

Sau khi trốn lên núi An Tượng, Huy và Linh theo nghề cũ chặn cướp các đoàn thương nhân, tụ hợp các đám cướp nhỏ, những kẻ bị truy nã, du côn đều được thu nhận. Lực lượng ngày càng đông đảo.

Huy được tôn lên làm trại chủ, còn Linh làm phó trại chủ. Để nhanh chóng xây dựng nên lực lượng, hai người lập ra tiêu chí, tiền bạc cướp được về sẽ được chia cho các anh em, nhà nào sang giàu thì cứ cướp, gái đẹp cứ bắt. Tin này truyền ra, làm cho bọn du côn, người khốn cùng ùn ùn kéo đến đầu quân. Khi thanh thế ngày càng lớn. Huy, Linh mở rộng địa bàn hoạt động, kéo quân quấy nhiễu khắp nơi.

Tin báo về thành Quy Nhơn, Diệu đùng đùng nổi giận

''Bọn cẩu tặc này dám làm càn, ta đã không truy cứu việc trốn đi, nay lại muốn làm cướp quấy nhiễu dân lành, tội này không thể tha được''

Đại học sĩ La Xuân Kiều đứng bên cạnh lên tiếng:
''Nhạc trại chủ nhìn thấy được bản tính hung tàn của bọn chúng nên mới dè chừng, hiện giờ chỉ một việc không vừa ý liền rời đi, tụ tập mà làm loạn. Nếu không trừ ngay, e rằng sẽ trở thành mầm móng tai họa''

Diệu nghe thấy vậy thì bừng bừng khí thế nói:
''Ta sẽ xuất quân trừng phạt bọn này ngay, để chậm ngày nào nguy biến ngày đó''

Xuân Kiều ngăn lại:
''Trần huynh đừng nóng vội, mọi việc cần suy xét rõ ràng trước đã''

Diệu hỏi:
''Theo như La huynh thì chúng ta nên làm thế nào''

Xuân Kiều đáp:
''Trước tiên chúng ta sẽ gửi thư báo cho Nhạc trại chủ, sau đó cho người đi thăm dò lực lượng của bọn chúng xem thế nào. Dù rằng quân của hai người này chưa phát triển được nhiều, không gây được uy hiếp gì đối với chúng ta, nhưng cẩn thận là không thừa, phòng việc ngoài dự liệu''

Diệu gật đầu:
''La huynh nói rất phải, ta nóng vội có hơi chút chủ quan, để lật thuyền trong mương nhỏ thì không hay. Ta sẽ làm theo lời huynh nói''

Hôm sau quân do thám trở về báo, quân của Huy Linh độ hơn nghìn người. Gần đây đã bắt đầu tiến xuống vùng ven Trường Úc cướp phá, trong nay mai sẽ tiến vào trong nội thành.

Diệu cho lính do thám lui ra.
''La huynh, bây giờ chúng ta có thể tiến công rồi, huynh ở lại thành trấn thủ, đệ sẽ xuất lãnh ba nghìn quân tiến đến mai phục bọn chúng ở Trường Úc''

Canh 3 đêm ấy Diệu cho quân chia làm 2 cánh, 1 cánh quân tiến đến Trường Úc chờ địch, cánh quân còn lại đi đường vòng phục binh đường rút quân về An Tượng.
Đợi hai ngày thì tối hôm thứ ba, khi vừa điểm canh hai, quân của Huy, Linh rầm rộ tiến đến cướp phá, tiếng gà bay chó chạy, tiếng người la hét vang bốn phía. Tuy là nóng ruột nhưng Diệu vẫn cố gắng đợi cho chúng lọt qua mới tiến hành xuất chiến.

Huy, Linh bị phục kích bất ngờ thì hoảng sợ, quân cướp chỉ dựa vào số đông, hung hãn mà cướp phá, nay gặp phải quân đội thiện chiến, có kỷ luật thì nhanh chóng bị đánh cho tan tác. Tình thế nguy cấp, hai kẻ Huy, Linh thúc ngựa lui quân, chạy về phương hướng cứ điểm An Tượng. Diệu cho quân đuổi gấp, chạy được độ chục dặm đường thì gặp cánh quân mai phục chờ sẵn.

Tàn quân của Huy bị bao vây, nhiều kẻ bắt đầu bỏ vũ khí mà đầu hàng, chỉ một số ít chống cự, nhanh chóng bị quân của Diệu tiêu diệt. Huy, Linh bị bắt trói giải về thành Quy Nhơn.


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại